Chương 15: Nhập cung (nhị)
"Nô tài Tần Hải thỉnh an Tứ gia, Thập Tam gia. Gia cát tường."
Tần Hải hơi thấp giọng, đã thấy Dận Chân cùng một thanh niên tầm mười tám mười chín tuổi đi vào.
"Dận Chân/ Dận Tường thỉnh an ngạch nương /nương nương, ngạch nương/nương nương vạn phúc."
"Sao giờ các con mới đến, ta đã dặn dò phòng bếp chuẩn bị các món ăn rồi. À phải rồi, Thập Tứ đâu, sao không cùng đi với hai đứa?”
"Nương nương, Thập Tứ đệ vẫn còn ở Càn Thanh cung cùng Hoàng a mã luận bàn, hắn kêu chúng con tới đây chờ hắn, nói là đợi xong xuôi công chuyện sẽ tới đây thỉnh an nương nương tiện đón Thập Tứ đệ muội.”
"Thập Tam, con không phải che giấu cho nó, ta thấy là nó tới đón phu nhân nhà nó nên mới thuận tiện thỉnh an bổn cung thôi.” Đức phi không để cho Hoàn Nhan thị nói gì, vội phẩy tay, lên tiếng: “ Được rồi, chúng ta không chờ nó nữa, đi ăn cơm thôi.”
Tần Hải ngay lập tức phân phó bảy tám thái giám cung nữ mang các món lên, dọn đầy trên chiếc bàn tinh xảo.
Nói đoạn, Đức phi bước đến chiếc ghế thượng rồi ngồi xuống, còn Thập Tam a ka Dận Tường – vị thiếu niên diễn mạo anh tuấn, khắp người tỏa ra khí chất phóng khoáng cũng ngồi xuống bên phải Đức phi. Trong có vẻ quan hệ của hắn với Dận Chân rất tốt, lời nói cử chỉ của họ cũng cho rõ được sự thân mật. Trong khi Dận Chân là con trai ruột của Đức phi mà dường như không có cảm xúc gì, mặt lạnh tanh ngồi xuống cạnh Dận Tường, cảm giác hai mẹ con nhà này cứ là lạ. Từ lúc vào phòng đến giờ, Dận Chân hắn cũng chẳng thèm nói tiếng nào cả. Còn bên trái Đức phi là Thập Tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị, lúc này đang cùng Dận Tường tán gẫu với Đức phi. Ô Lạt Na Lạp thị ngồi kế bên Hoàn Nhan thị, thỉnh thoảng cũng cười cười góp vui vào câu chuyện của họ. Người ngồi phía cuối cùng là Trắc phúc tấn của Dận Chân – Niên thị.
Tuệ Châu ngước mắt nhìn khung cảnh bữa cơm gia đình nói cười thân mật của họ, lại nghĩ đến tỉnh cảnh đáng thương của mình. Xem ra càng ở địa vị cao thì càng được “đãi ngộ” tốt. Cô chẳng những không được ăn cơm, mà còn phải đứng sau lung Ô Lạt Na Lạp thị nhìn bọn họ ăn nữa, đau khổ hơn là chính diện mình lại là tên Dân Chân với cái khuôn mặt không cảm xúc đó, trời ạ >.<. Đúng lúc Tuệ Châu đang vừa giận vừa thương bản thân, mắt nhìn chằm chằm xuống dưới chân ngây ngẩn, Dận Chân đột nhiên vứt bỏ cái thói quen Im lặng là vàng của hắn.
Cô nghe thấy Dận Chân nói: "Nữu Hỗ Lộc thị, nàng lui ra trước, tự dùng cơm đi.” Thanh âm cao giọng nhưng vẫn lạnh nhạt như cũ, không hề thấp thoáng một ý cười nào. Để rồi sau đó mọi người trên bàn rơi vào im lặng, vài ánh mắt cùng nhau liếc về phía Tuệ Châu. Cô không khỏi giật giật khóe miệng.
Ô Lạt Na Lạp thị là người phản ứng đầu tiên, lên tiếng."Đúng rồi, vẫn là gia chu đáo. Sao thần thiếp có thể quên mất, Nữu Hỗ Lộc muội muội sáng sớm đã vào cung, lại trò chuyện cùng mọi người tới tận trưa, chắc hẳn là mệt mỏi rồi. Thiếp sơ ý quá!”
Sau đó, Dận Tường và Hoàn Nhan thị cũng nhìn ra vấn đề, mỗi người một câu trêu Dận Chân. Nhưng mặt hắn vẫn không biến sắc. Rốt cuộc cũng không thu được kết quả gì.
Đức Phi hình như bị màn này làm bật cười, đoạn bà quay sang nhìn Tuệ Châu một chút rồi nói: “ Ngươi đúng là một ngươi có phúc đấy. Được rồi, Tần Hải, đưa cách cách Nữu Hỗ Lộc thị xuống dung cơm đi.”
Tuệ Châu thở phào nhẹ nhõm, sau khi tạ ơn Đức phi và Dận Chân, liền cùng Tần Hải lui ra. Vừa mới bước vào một căn phòng giống như kiểu dành cho vị ma ma bên cạnh Đức phi, thì một cô cung nữ tay xách hộp đựng thực ăn cũng bước tới, chuẩn bị hầu hạ Tuệ Châu dùng cơm. Tuệ Châu không khỏi nghĩ thầm trong bụng: “ Đúng là hoàng gia đại viện, vừa phân phó xong, lập tức một đĩa thịt cuộn, một đĩa hạt sen, một bát canh cải thìa chay, một món diêu trứng cộng tôm mặn nóng hổi được bưng lên, còn có người hầu kẻ hạ.
Ăn được vài miếng, Tuệ Châu không sao cảm thấy ngon miệng. Có thể vì cô để bụng rỗng quá lâu hoặc do quá hồi hộp khi vào cung. Cô bỏ bát đặt đũa xuống, quay sang nhìn vị tiểu cung nữ một hồi, đắn đo mãi, một tay xoa xoa cái chân nhức mỏi vì bị đứng tới tận trưa, vừa cất tiếng: “Vị cô nương này, không biết trong cung có chỗ nào ta có thể đi dạo một chút không? Nếu không tiện thì thôi vậy.”
Tiểu cung nữ cười nói: "Ngài là Cách cách củaphủ Tứ, dĩ nhiên có thể đi dạo một chút rồi. Khoảng mười mét phía sau tòa nhà này, có một đường lát đá nhỏ, bên đường còn có mấy cây mai. Bây giờ đang là tháng mười một, hoa nở ra cũng không ít. Nô tỳ ước chừng các vị chủ tử nương nương còn phải dung cơm trong khoảng nửa canh giờ nữa, nên người cũng có thể đi lại một chút.”
Tuệ Châu đắn đo một hồi, cô không muốn việc này sẽ gây cho cô nhiều phiền phức về sau, nên phải hỏi đi hỏi lại cho rõ ràng. Cô tháo chiếc nhẫn vàng khắc hoa trên tay đưa cho cung nữ, cất lời: “ Không biết chỗ đó có vị quý nhân nào hay ra vào hay không? Nếu có thì e rằng việc quấy rầy quý nhân sẽ không ổn.”
Tiểu cung nữ này tạ ơn rồi nhận lấy chiếc nhẫn, cười cười: “ Cách cách cứ yên tâm, nơi đó rất vắng vẻ, bình thường ngoài bọn nô tài quét dọn thì không ra vào cả. Cách cách muốn đi đâu trong khu vực đó đều được, chỉ cần một canh giờ sau người trở về, thì đảm bảo không ai biết đâu.”
Quả nhiên, ra khỏi phòng đi chỗ khúc quanh khoảng mươi bước, thì thấy một con đường đá nhỏ bênh cạnh có năm sáu gốc mai cổ thụ. Tuệ Châu không nghĩ rằng ở trong cung Vĩnh Hòa nguy nga tráng lệ này lại có một chỗ thanh nhã yên tĩnh đến vậy, cô liền rũ bỏ cái lớp vỏ thường ngày, dạo bước quanh những cây mai.
Tuy mới là tháng mười một, mà hoa mai đã tỏa hương ngào ngạt, bay rất xa. Tuệ Châu hít sâu một hơi, mùi hương đã tràn ngập cả vào miệng, tinh thần bỗng nhiên thấy sảng khoái, u buồn lo âu biến đâu hết cả. Cô không nhịn được nhắm hai mắt lại, khẽ ngẩng đầu, cảm nhận hương thơm và cái vẻ yên tịnh nơi đây. Cũng giống như ở hiện đại lúc trước, cứ đến mùa xuân lại cũng gia đình về quê chơi, tâm tình thả lỏng, thư thái hẳn ra.
Một trận gió bất ngờ thổi qua, cánh hoa mai ươn ướt dính vào vạt áo, hành trăm cánh hoa mai đang bay lượn quanh cô, bất chợt có một chiếc đáp nhẹ lên khuôn mặt, có chút nhột, Tuệ Châu cười nhạt, nhẹ nhàng phẩy phẩy cánh hoa đi. Cô cảm giác như hôm nay mình nhạy cảm hơn, cũng muốn lao ra mà phá tan tất cả, có lẽ vì hôm nay ở chỗ Đức Phi cô đã cảm nhận được thật sự thế nào là sự phân chia đẳng cấp, khiến cô chợt thấy muốn dựa dẫm vào một điều gì đó. Cô đã không thể trở về được nữa, thực sự là đã ở triều Thanh, cái nơi mà mạng người chỉ nhỏ nhoi như con kiến.
Cảm giác có người đang đến gần mình, Tuệ Châu vội mở mắt ra, một thiếu niên anh tuấn chừng mười sáu mười bảy tuổi giời phút này đang nhìn cô, mỉm cười. Tuệ Châu cả kinh, thầm quan sát vị thiếu niên trước mắt, người này tuy còn trẻ tuổi, nhưng oai phong lẫm liệt, tướng mạo đường đường, ngũ quan tuấn mỹ, gương mặt sáng sủa, đôi mắt đen láy, người mặc một bộ màu xanh lơ thêu hoa văn màu bạc, ngang hông đeo một chiếc đai lưng màu vàng, bên phải hông còn đeo một miếng ngọc bội trắng thượng hạng. Thấy thế, Tuệ Châu lạnh người, không ổn rồi, là Hoàng Đái Tử (*con cháu vua chúa). Cô không kịp suy nghĩ gì nhiều, vội vàng khuỵu gối hành lễ: “ Nô tỳ xin cáo lui”. Nói xong lập tức xoay người định rời đi nhưng lại bị thiếu niên kia giữa chặt tay lại.
"Ngươi là ai, sao ta chưa từng nhìn thấy ngươi, trông ngươi không giống cung nữ?”
"Nô tỳ là người mới tới, xin gia buông tay, nô tỳ phải trở về hạ chủ nhân rồi."
"Mới tới ư, không đúng, không lý do gì mà ta chưa từng thấy ngươi nha. Tiểu nha đầu, nhìn ngươi trông mũm mĩm thật đáng yêu, còn dám lừa gạt gia, nha đầu ú, nói mau, ngươi là ai?"
Đến nước này, Tuệ Châu hối hận ch.ết mất, không có chuyện gì thì thưởng mai làm cái gì kia chứ, muốn thưởng tự về thưởng đi, xui xẻo rồi, kế hoạch song nhàn nhã an ổn của mình không lẽ bị sập bây giờ sao, còn bị gọi là nha đầu ú nữa >.<. Tuệ Châu bất đắc dĩdằn long lại nói: “ Nô tỳ thật sự mới tới, là người hầu ở cung Trữ Tú, hôm nay sang cung Vĩnh Hòa ban sai. “
"Nghe nói thì cũng giống đấy, chỉ là ngươi ăn mặc thì chẳng giống cung nữ chút nào, nói, ngươi rốt cuộc là ai? “
Tuệ Châu thấy thiếu niên ngang ngược như thế cũng không muốn dây dưa thêm, cô cố dùng sức tránh khỏi bàn tay đang ghìm chặt tay mình, co chân chạy nhưng vẫn không quên cáo lỗi: “ Xin gia tha thứ, nô tỳ phải trờ về hầu hạ chủ nhân rồi, nô tỳ cáo lui trước.”
Vừa dứt lời, còn chưa để thiếu niên kịp phản ứng, cô đã biến mất ở khúc quanh.