Chương 53: Ôm nhau (12).
“Mẹ kiếp, cô là ai mà mạnh vậy!” Thiếu niên quát to rồi lùi về sau một bước.
“Tui chán quá, chơi cờ nhảy đi.” Tui bám riết không tha, xích lại gần.
“Cô bị điên à!” Cậu ta lui.
“Chơi cờ nhảy đi mà.” Tui đuổi.
Bản cương thi đâu phải đang hỏi ý kiến của cậu? Tui nắm áo thiếu niên, ném cậu ta lên lưng.
“A a a a a a a a a a a a a a a a~!”
dien*dan*Le*Quy*Don
Tại nơi sơn dã hoang vu này, tiếng hét chói tai mang mùi vị con người biết bao.
“Kêu đi, kêu nữa đi.” Tui nói với thiếu niên.
“A a a a a a a a a a a a a a a Cướp sắc--!!!” Thiếu niên thét đến tê tâm liệt phế, tui nghe mà thấy thật mỹ mãn.
Cõng thiếu niên ra khỏi hang động, tui đột ngột dừng bước.
Không xong…
Tui nhấc thiếu niên xuống, nhìn cậu ta với vẻ mặt nghiêm túc.
“Sao nào?!” Thiếu niên gắt gỏng.
“…. Hình như tui không có cờ nhảy?”
“Bà nội ơi, sao con biết bà có cờ nhảy hay không chứ?!”
Vậy… làm lại một cái đi.
Tui lại vác thiếu niên lên lưng một lần nữa, đổi lấy một loạt tiếng kêu “A a a a a a a a” bắt đầu tìm đá dưới đất.
Một loại màu xám, một loại màu nâu, sau khi tui bù đủ số lượng, thiếu niên đã bị tui thường xuyên cúi lên cúi xuống làm cho suýt nữa bị xuất huyết não rồi.
Được rồi, chơi thôi…
Tìm một tảng đá to làm bàn, tui thả thiếu niên xuống một cạnh bàn, mình cũng ngồi xuống.
“Đồ thần kinh! Chỗ này thì đi cờ thế quái nào?!” Thiếu niên bùng nổ.
Hả…? Xem ra đã quyết định chơi với tui rồi, quả là một lựa chọn sáng suốt.
Tui giơ ngón tay lên, trước con mắt nghẹn họng nhìn trân trối của thiếu niên chọc thật nhiều lỗ trên mặt đá, những lỗ này là bắt chước bàn cờ, chọc xong tui còn vẽ một vòng hình ngũ giác bên ngoài cho giống thật nữa.
Sau đó, tui chỉ chỉ mấy cục đá trên mặt đất: “Cậu muốn màu nào?”
“Tôi thì sao cũng được!! Cô mặc qυầи ɭót bên ngoài không thấy lạnh hả?! Dùng ngón tay chọc thủng đá được thì còn ở đây làm gì? Nữ thần à, thế giới này cần cô cứu giúp!!”
Tên này… đầu óc có vấn đề à?
“Chơi với tui hoặc ch.ết, cậu chọn 1 cái đi.” Tui không vui nói.
“Mẹ nó! Cô có cho tôi được chọn đâu?! Bức tôi cả buổi chỉ vì chơi cờ nhảy là sao?!” Tuy miệng thì ầm ĩ nhưng thiếu niên vẫn miễn cưỡng cầm đá lên.
Tui cầm lấy đá nâu, bắt đầu xếp cờ… Chiến trường là của anh! Hồng Châu Tử tiên sinh!
Không ngờ trận chiến bắt đầu mới phát hiện thiếu niên này là một cao thủ. Ngay cả tuyệt thế thiên tài như bản cương thi cũng bị cậu ta làm khó dễ hết lần này đến lần khác. Nhưng, phần thắng vẫn thuộc về bản cương thi, mặc kệ thiếu niên kia có vùng vẫy thế nào, bản cương thi vẫn nghênh đón thắng lợi cuối cùng.
“Mẹ nó! Không thể nào! Không thể nào!” Thiếu niên vò đầu bứt tai, cả cái đầu biến thành ổ gà nhưng vẫn nhìn bàn cơ luôn mồm nói không thể nào.
Hừ, con người các ngươi há lại có thể thắng bản cương thi?
Tui đứng dậy, thiếu niên ngẩng phắt đầu lên: “Cô làm gì?”
“Đi.”
“Đi? Cứ vậy mà đi? Đi thật hả?”
“Đi thật.” Tui thành thật nói.
“…”
Thiếu niên bị bắt một cách khó hiểu rồi được thả một cách kỳ lạ có vẻ mặt như thể ăn phải c*t.
dien*dan*Le*Quy*Don “Ê, cô có phải người ở đây không?” Đột nhiên thiếu niên hỏi tui.
Không phải.
“Hồ Thanh Hải, ở đây trước kia có nhiều zombie vậy sao?”
Đã nói là không. Tui mất kiên nhẫn nói.
“F*ck! Cô trả lời một lần thì ch.ết à!” Tóc của thiếu niên lại bị cậu ta chà đạp.
“Ừm…” Tui nghĩ một chút rồi trả lời: “Trước khi tui ngủ thì không phải vậy.”
“Ngủ? Trong một đêm lại biến thành như vậy?” Mắt thiếu niên trừng to.
Ai biết tui ngủ bao lâu chứ, tỉnh lại đã thành mùa đông rồi.
Tui hỏi thiếu niên ngày tháng bây giờ, mới nhận ra tui vậy mà ngủ một giấc hết một năm rưỡi!
Cảm thấy thời gian sao mà dài dằng dặc.
Tui rời khỏi đây, một lần nữa đi trên quốc lộ.
Ừm… thủ đô là hướng kia à?
Lúc tui còn đang xoắn xuýt, một cơn gió tanh thổi vào mũi tui.
Truy Tung Giả, còn là Truy Tung Giả có mục đích rõ ràng, đang chạy về hướng này.
Truy Tung Giả không phải là kết quả bến dị tự nhiên, mà là loại zombie do con người tạo ra. Lúc còn ở thủ đô, do không đủ quyền hạn nên bọn tui không được đến gần trung tâm tư liệu về bệnh độc X, nhưng những thường thức như phân loại zombie này thì bất cứ ai ở tận thế cũng biết.
Tui không có rãnh đến nỗi đi đánh nhau với Truy Tung Giả nhưng ngoài ý muốn là trong nháy mắt gặp nhau, bản cương thi đã bị Truy Tung Giả để ý.
Tui nhìn bốn phía, không có người sống mà. Hai đứa tui không có xung đột lợi ích, theo lý mà nói sẽ không xảy ra giao tranh.
Chỉ có một khả năng…
Mục tiêu của gã vốn là tui.
Cái này không khoa học nha, bản cương thi sao lại thành mục tiêu của Truy Tung Giả?
Không để tui suy nghĩ cẩn thận, Truy Tung Giả đã hạ thấp người vọt về phía tui.
Vớ vẩn, ông anh cho là bản cương thi sợ ông anh chắc?
Tui nghiêng người né, Truy Tung Giả vọt qua sát người tui, một quyền đập xuống đất.
“Grào….”
“Người” khổng lồ đen hét lên một tiếng đầy vẻ áp bách nặng nề, rút lại quả đấm vùi sâu trong tuyết.
Lần trước bị anh em của ông anh đánh cho một trận thê thảm, lần này đòi lại chỗ ông anh vậy.
Tui ngoắc ngoắc ngón tay, mười ngón tay xương trắng chui ra từ làn da.
Tui xông lên phía trước, tránh thoát trận gió phần phật do cú đấm của Truy Tung Giả đánh úp lại tạo ra, xương trắng lấy tốc độ xét đánh không kịp bưng tai đâm vào bụng Truy Tung Giả, tui dừng sức xé…nội tạng màu đen rơi xuống đất trong tiếng thét giận dữ của Truy Tung Giả, làm bẩn nền tuyết trắng tinh.
Truy Tung Giả điên tiết dùng hai bàn tay khổng lồ bắt lấy vai tui, nước miếng tanh hôi của gã nhỏ giọt ngay trước mắt tui.
Đến gần tui, muốn ch.ết.
Tui không để ý hai bàn tay đang đè ép vai mình, lần nữa cắt mạnh khoang bụng của Truy Tung Giả, những bộ phận cơ thể khổng lồ hư thối từ bên trong rơi ra đất.
“Gràoooooooo!!”
Một tiếng gào chấn động núi sông, hai bàn tay khổng khổ của Truy Tung Giả đang nắm lấy vai tui bị sương sống kéo dài của tui đâm thủng, giống như cục thịt nướng bao lấy xương trắng của tui.
Truy Tung Giả kêu gào thảm thiết, thô bạo kéo tay mình ra, bàn tay của gã đã bị phế như dự kiến.
Tui quyết định tốc chiến tốc thắng.
Khi tui không muốn lãng phí thời gian nữa thì giết ch.ết Truy Tung Giả chỉ cần một bước thôi, tui duỗi thắng ngón tay xương trắng, dễ dàng làm cho đầu gã biến mất.
Sau khi bị chém đứt đầu, thi thể “vĩ đại” của Truy Tung Giả cũng ầm ầm ngã xuống, làm tuyết trắng trước mặt tui bay lên tung tóe.
Bỗng nhiên, tui để ý thấy trong mắt Truy Tung Giả hình như có ánh sáng phản chiếu.
Tui đào mắt gã ra, kiểm tr.a rồi mới thấy…
Đây là…Pinhole camera (*).
Cảm giác đáng ghét khi bị nhìn trộm là từ đây mà ra.
Khiến người ta cảm thấy buồn nôn là cái tiếng “òm ọp”…
Tui cau mày bóp nát con mắt máu chảy đầm đìa này.