Chương 57: Ôm nhau (16)
Lúc tỉnh táo lại, tui đã nằm dưới một gốc đại thụ cành lá xum xuê.
Rừng cây rất yên tĩnh, cả gió cũng chẳng thèm thổi. Trong sự yên tĩnh này, thi thoảng có những bóng đen đột ngột lướt qua.
Những ngôi sao ánh trong đôi mắt dần ảm đạm đi, một vầng trăng sáng trong từ từ xuất hiện.
Dưới tán cây trơ trọi, tuyết như những ngôi sao lấp lánh rơi xuống, đậu trên hàng mi, sau đó biến mất.
Tuyết rơi…
Tuyết rơi.
Máu thịt không ngừng phát ra những tiếng “phốc phốc”, đó là âm thanh khi những viên đạn đã vào cơ thể bị bắn ngược ra, miệng vết thương đang khép lại. Đạn bắn vào trong cơ thể quả là rất đau, nhưng không làm vậy, trái tim tui như sẽ hoàn toàn biến mất ngay sau đó, tui cực kỳ sợ hãi.
Bất tri bất giác ngủ mất, hình như có ai đang dịu dàng vuốt tóc tui.
Kiều Yến?
Tui mở bừng mắt.
Bàn tay đặt tên tóc tui là của người đêm đó đi rồi không gặp, sinh tử không rõ- Kiều Úc.
Thấy ánh mắt không hề che dấu sự thất vọng của tui, trong mắt Kiều Úc hiện lên vẻ âm trầm. d.dL3QD
“Hách Hách… Sao cô lại để họ làm mình bị thương nhiều như vậy?” Giọng nói trầm ấm, như thể Kiều Úc không thay đổi gì cả.
Liên quan cái rắm gì đến anh?
Tâm trạng không tốt, tui nhắm mắt lại lần nữa.
“Hách Hách, cô bắt tôi chờ lâu như vậy, rồi cho tôi tôi một câu, liên quan… cái rắm gì đến tôi á?” Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười nhẹ: “Từ trước đến nay cô vẫn không quan tâm tôi ra sao cả. Cô luôn thích cho người ta hy vọng, rồi lại vật ngã người ta xuống, phải không? Hách Hách…”
Nếu tóc của tui có sinh mệnh thì giờ chắc chúng bị Kiều Úc bóp ch.ết rồi.
Cũng được, cái giả thiết không tồn tại này, dù có cũng là tui bóp ch.ết anh ta trước.
Tui từ từ nhắm mắt lại, không để ý đến anh ta.
“Hách Hách, tôi mang đến một món quà cho cô.” Kiều Úc đột nhiên đứng lên, rời khỏi, sau đó có một loạt tiếng leng keng quay trở lại.
“Hách Hách, cô xem, còn nhớ ả không?” Kiều Yến hỏi.
Tui bực bội mở mắt ra, d.dL3QD trước mặt là một cô gái đang lạnh run, tóc của ả vừa dài vừa thối gần như che hết cả khuôn mặt, chỉ chừa lại đôi mắt tuyệt vọng nhìn tui đầy căm phẫn.
Tui liếc ả, phát hiện dưới lớp quần áo màu xanh là những vết thương loang lỗ máu đến đáng sợ, có vết roi, có vết bỏng do sắt nóng.
Mà tiếng leng keng loảng xoảng ban nãy chính là tiếng xích sắt buộc hai tay ả, trên cổ cũng có một vòng dây xích hợp lại với cọng dây xích bị Kiều Úc nắm trong tay.
Ai đây?
“Sao? Không biết à?” Kiều Úc đeo bao tay trắng như tuyết vào, vén tóc ả lên.
Trong khoảnh khắc bị Kiều Úc chạm vào, ả tỏ ra hoảng sợ đến cực điểm, khó có thể tưởng tượng con người lại có thể thét lên thảm thiết tới vậy.
Tiếng kêu thảm thiết do hai âm tiết u và a tại thành, trong miệng của ả, tui thấy chỉ còn lại nửa đoạn lưỡi.
Sau khi Kiều Úc vén mái tóc ả lên, tui mới phát hiện mặt ả phủ đầy những vết cắt không đồng đều, xóa đi những vết sẹo này có thể miễn cưỡng nhận ra thân phận ả.
Không phải ả mất tích à?
“Đúng vậy, là mất tích đến chỗ tôi.” Kiều Úc cười, giọng nói dịu dàng như nước, tay lại hung bạo kéo xích sắt: “…Đi hai bước cho Hách Hách nhìn xem.”
Ả phát ra một thứ tiếng không biết là cười hay là khóc khiến người ta ớn lạnh trong lòng, run rẩy bước tới.
Lúc này tui mới để ý tới, trên đôi chân bị xích của ả còn có vài miếng gỗ đóng vào.
“Cái gã kia không tới mấy tháng đã ch.ết, thật đáng tiếc, chỉ còn lại ả thôi…” Kiều Úc dùng giọng điệu tiếc hận nói: “Sao? Thích không?”
…
Tui cảm thấy tui và anh ta không thể hiểu nhau được.
Người thích cái này chắc là sẽ thích zombie, nhưng tui không thích zombie nên sẽ không thích ả.
“Vậy à? Tiếc quá…”
Kiều Úc miệng thì than tiếc nhưng trong mắt lại không có chút tiếc nuối nào, anh ta gỡ bao tay, tiện tay ném ra ngoài.
“Cô đã không thích, vậy tôi đành trả ả về chỗ ban đầu vậy, cô ở đây chờ tôi.”’
Chỗ ban đầu? Ý là thủ đô hả?
Cái gọi là “trả về” của Kiều Úc là kéo xích sắt như kéo một túi đồ, lôi Từ Tĩnh đi.
Tui cực kì hoài nghi không biết Từ Tĩnh có thể kiên trì được đến lúc về được tới thủ đô hay không nữa.
Muốn giết thì cứ giết, không giết thì để lại. Cách làm của Kiều Úc khiến tui không thể hiểu được, làm vậy có ý nghĩa gì ư?
Nhưng mà dù có ý nghĩa hay không cũng không sao cả, bây giờ việc tui phải làm là đợi vết thương trên người khéo lại, sau đó trở về hồ Thanh Hải.
Tui không tin những lời dối trá của mấy người kia, tui nhất định sẽ tìm được Kiều Yến.
Ai cũng không thể thay thế thằng bé, tui cũng không cần tìm thú cưng mới. Một năm, mười năm, ba mươi năm, chỉ cần tui không bỏ cuộc, một ngày nào đó tui sẽ tìm được nó. Ai cũng đừng hòng cướp đi thú cưng của bản cương thi, ông trời cũng không thể, cái ch.ết cũng không thể.
Bình minh lên, miệng vết thương của tui cũng đã khép lại 7, 8 phần. Tui không định tiếp tục kéo dài nữa, lập tức lên đường.
Đi được một đoạn, giọng của Kiều Úc như âm hồn bất tán lại vang lên: “Hách Hách, cô định đến Ma Đô ngắm cảnh à?”
Ma Đô? Rõ ràng bản cương thi đang đi…
Tui dừng bước.
“Hồ Thanh Hải ở hướng ngược lại.” Kiều Úc mỉm cười.
…
Nhiều chuyện! Chẳng lẽ tui không biết?!
Tui đổi hướng, lại chạy.
Lúc tui cho rằng đã bỏ rơi Kiều Úc, sau lưng một chiếc xe thể thao đang mở rộng mui đuổi theo.
Một con cương thi và một chiếc xe chạy đua với nhau, Kiều Úc ngồi trên xe nhàn nhã vẫy tay với tui. d.dL3QD
Mẹ nó…. Cảm giác bình dân đuổi theo xe buýt này là gì?
Tuy bây giờ tui vẫn không rõ sau khi Kiều Úc bị cắn, cơ thể anh ta đã xảy ra biến hóa như thế nào. Nhưng trước mắt có thể thấy Kiều Yến gia nhập đối với tui có một chỗ vô cùng tốt. Đó chính là bản cương thi giảm bớt việc bị lạc đường ngoài ý muốn.
Sớm hơn dự tính 1 tháng, tui đã đên hồ Thanh Hải.
Đầu tiên, tui cẩn thận tìm một vòng dưới đáy hồ. Thi thể nào cũng lật lên nhìn một cái, sau đó lại dò xét cả hồ Thanh Hải thêm một lần, không có bất cứ phát hiện nào.
Lúc này, cảm giác bị dòm ngó khiến người ta chán ghét vẫn không biến mất.
“Có người… Hoặc tổ chức nào đó đang giám thị cô.” Kiều Úc nhìn lên trời, nói bâng quơ với tui.
Liên quan gì đến tui?
“Tại sao cô lại không dùng sức mạnh kia? Rõ ràng chinh phục những con người ngu xuẩn và dơ bẩn này rất đơn giản. Thế giới hư thối đến mức này, không bằng đập đi xây lại…”
Liên quan gì đến tui?
“Ai cũng đáng ch.ết cả… Anh hai, cô, tôi nữa, người trên thế giới này ch.ết sạch mới tốt…” Kiều Úc cười: “A, không đúng, anh hai ch.ết rồi…”
Một hư ảnh xẹt qua bên người Kiều Úc như một tia chớp, tui siết những ngón tay đang nắm lấy cổ Kiều Úc lại, lạnh giọng: “Nói lại lần nữa, ch.ết.”
Kiều Úc ngẩn người, bỗng cười.
Tiếng cười càng lúc càng lớn, như nghe thấy chuyện gì lạ lùng lắm.
“Không đâu… Vì… Tôi có khuôn mặt này.”
Anh ta cười dịu dàng với tôi, trong đôi mắt đó như thể có con rắn độc đang thè lưỡi rít lên.