Chương 63: Tiếp điện.
“Xem ra giống phòng cho trẻ em…” Kiều Yến cầm lấy gấu bông nhỏ dính đầy bụi trên giường.
Đây là vỏ trứng của chị!
Tui hưng phấn chỉ vào những mảnh thủy tinh dưới đất, nói với Kiều Yến.
“Vỏ trứng…” Kiều Yến nhướn mày, đến gần quan sát cái ống thủy tinh kia: “Cái này hình như là… máy móc để nuôi cấy?”
“Chị từ trong này ra?” Kiều Yến hỏi lại tui.
Tui gật gật đầu.
Ngay bên trên, phía trước ống thủy tinh có treo hai quả cầu màu trắng, Kiều Yến nắm một quả cầu trên tay hồi lâu, sau đó bắt đầu tìm xung quanh phòng thí nghiệm.
“Cưng làm gì vậy?” Tui khó hiểu hỏi.
“Chỗ này nhất định sẽ lưu lại nhiều manh mối.” Kiều Yến trả lời ngắn gọn, tìm trong tủ quần áo rồi lại tìm trong tủ đầu giường, không thu hoạch được gì lại chú ý tới con gấu bông.
Cưng đang muốn tìm cái gì vậy? Tui không hiểu, theo tui thì cái chỗ nay không có giá trị gì, cũng không có gì để chơi, bản cương thi chỉ đơn giản là dẫn Kiều Yến đến đây để thăm nơi mình sinh ra.
“Em muốn biết chị là gì, nơi chị từng ở, tất cả của chị, em không thể để người khác nắm được bí mật của chị, trừ em ra.” Kiều Yến nhìn tui thật sâu.
“Con gấu này có chút kỳ lạ.” Nhóc dời lực chú ý về gấu nhỏ, nói: “Mọi thứ trong phòng đều không có dấu vết đã sử dụng qua, chỉ có thứ này vừa cũ vừa hư, còn có dấu vết may vá rất rõ ràng.
Có liên quan gì?
Kiều Yến thả gấu nhỏ xuống, bước ra cửa: “Chúng ta ra ngoài xem.”
Ra khỏi phòng, sau khi Kiều Yến xem xét mấy cái máy tính, cuối cùng tìm đến mấy cái máy khổng lồ.
Lúc mới sinh ra, đầu óc tui còn chưa rõ ràng lắm, bây giờ xem ra, thứ này giống như là máy chủ.
Nghe Kiều Yến nói, bản thân tui cũng bắt đầu có chút tò mò, dù sao bản cương thi là cái gì… A, không phải cái gì, ừm… không đúng…
“Hách Hách, chị lại đây xem nè.” Kiều Yến bỗng lên tiếng.
Tui đến cạnh nhóc, phát hiện nhóc đang chỉ vào một tấm bản đồ loang lổ vết máu ở trên tường.
“Hình như là bản đồ nơi này.” Ngón tay Kiều Yến di động theo tầm mắt: “…Đây là thứ gì?”
Ngón tay thon dài của Kiều Yến dừng ở một ký hiệu màu đỏ trên bản đồ.
Xem bản đồ không phải là thứ bản cương thi am hiểu, Kiều Yến không yêu cầu xa vời rằng tui sẽ trả lời, tự nghiêm túc quan sát chấm đỏ trên bản đồ.
Sau khi nhìn một lát, Kiều Yến cẩn thận gỡ bản đồ xuống, nói với tui: “Em xuống dưới nhìn thử, chị chờ em ở đây.”
Kiến trúc dưới đất này vậy mà còn có chỗ sâu hơn? Tui vừa nghe liền không chịu, bản cương thi cũng phải đi, Kiều Yến nghĩ đến giá trị vũ lực của tui, đành bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Được rồi, nhưng chị phải nghe lời em.”
….Loại chuyện vừa nghe qua đã biết không có khả năng này còn nói làm gì?
Tui theo Kiều Yến, án theo lộ tuyến được vẽ trên bản đồ đi đến một góc, Kiều Yến thử vài lần, cánh cửa duy nhất bị khóa cứng, nhóc cau mày đi về.
Có thể trực tiếp phá cửa mà? Tui ngờ vực hỏi. <3 D/dan LQD
“… Không biết sau cửa có cái gì, vẫn nên thử xem có thể tìm được chìa khóa hay không vậy.” Kiều Yến trước nay vẫn không suy nghĩ nhiều, nếu án theo tính tình của bản cương thi đã trực tiếp xuống tay từ sớm.
Trở lại căn phòng lớn có đầy máy tính, Kiều Yến đến trước máy chủ, mở ngăn kéo nhỏ bên dưới ra.
Đảo qua đảo lại, thật đúng là nhóc con tìm được một chuỗi chìa khóa.
Trong chớp mắt lấy được chìa khóa, Kiều Yến tạm dừng một lát, sau đó lấy ra một phần báo cáo nằm dưới chùm chìa khóa kia.
Tui đến gần xem, trên giấy trắng có một chuỗi chữ, sơ lược là:
“Gửi G tiên sinh tôn kính, là cha của bệnh độc X, yêu cầu của ngài cũng không quá đáng. Lần này công ty chọn ra mười người trên phạm vi toàn cầu để làm cơ thể mẹ thực thể hóa cho bệnh độc X, trong đó có người ngài đã yêu cầu ở Trung Quốc, chúng tôi chờ mong người ngài chọn có thể dung hợp thành công.”
“Cơ thể mẹ… thực thể hóa…” Kiều Yến nhìn một lát, cuối cùng trả báo cáo về lại ngăn kéo. “Chúng ta đi thôi.”
Trở lại cánh cửa khóa chặt kia, Kiều Yến thử hồi lâu, rốt cuộc dùng cái chìa khóa xấu xí nhất trong đống chìa khóa mở cửa.
Phía sau cánh cửa tối đen một mảnh, chỉ có một cái cầu thang chật hẹp thông xuống dưới.
Nhãn lực của bản cương thi rất tốt, bây giờ Kiều Yến có một con mắt của tui cũng có thể nhìn rõ. Kiều Yến do dự một lát rồi vẫn lựa chọn bước tiếp, tuy tui không cảm ứng được bên dưới có bất cứ thứ gì di chuyển, nhưng Kiều Yến vẫn căng thẳng, như thể lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu.
Đi trên cầu thang hẹp dài hết 2 phút, hai đứa tui cuối cùng cũng giẫm lên mặt đất bằng phẳng.
“…Máy phát điện?” Kiều Yến ngạc nhiên reo lên, <3 D/dan LQD nhìn cái thứ trước mắt.
Tuy nói là máy phát điện, nhưng rõ là nhiều năm rồi không sử dụng nên cả căn lầu đều mất điện.
“Ừm… Hình như chị nhớ…” Tui đứng sau Kiều Yến bỗng lên tiếng.
“Nhớ chỗ này?” Kiều Yến quay đầu nhìn tui.
“Không phải… là cách sử dụng cái này… Đây là máy phát điện địa nhiệt, phải như vầy…” Tui đến trước cái máy lớn, bắt đầu thao tác.
Trước khởi động thử bằng nhiệt độ thấp… Đợi 3 phút, sau khi xác định nhiệt độ bình thường tui mới bắt đầu tăng tốc.
Không có tia lửa, không nhảy loạn, tuy đã không dùng nhiều năm nhưng xem ra các linh kiện vẫn còn bình thường.
Nhiệt độ trong phòng tăng lên rất nhanh, tui và Kiều Yến lại lên cầu thang, nhanh chóng nhốt sóng nhiệt lại sau cánh cửa.
“Chị có thứ gì không biết không?” Kiều Yến tuyệt vọng nhìn bản cương thi đa tài đa nghệ.
Đỉnh đầu bỗng “Tách” một tiếng sáng lên, đèn ở những nơi trong tầm mắt đã liên tiếp sáng lên.
Không chỉ có đèn, còn cả mấy chục cái máy tính trong phòng đều phát ra những tiếng tích tích, sáng màn hình.
Kiều Yến lấy bản đồ ra xem lần nữa, nhìn điểm màu đỏ nói: “Xem ra đây là phòng phát điện khẩn cấp.”
Vì có điện, xem ra Kiều Yến lại muốn đi xem thử cái máy chủ kia, nhưng sau một lát nhóc đành chịu thua, vì máy nào cũng biểu hiện tất cả tư liệu đã bị tiêu hủy.
Tui bỗng kéo ống tay áo của Kiều Yến, dựng lỗ tai về phía căn phòng tui sinh ra.
Sao vậy?
Kiều Yến dùng ánh mắt hỏi tui.
Sau đó mặt nhóc đổi sắc, xem ra nhóc cũng nghe thấy.
Kiều Yến dừng trước cửa căn phòng tui sinh ra, sau đó đẩy cửa ra.
Bên trong không có ai, vẫn như vậy, chỉ có hai hình cầu trắng bên cạnh ống thủy tinh đang phát ra tiếng nói rất nhỏ.
“Đó là tai nghe điện thoại?” Kiều Yến ngạc nhiên, sang đó nhấc một cái lên.
Tui cầm lấy cái còn lại, trong đó truyền ra một giọng nam trầm thấp và dịu dàng, Kiều Yến nghe một lát, nhìn tui với vẻ mặt như ăn phải c*t: “…Anh ta nói cái gì?”
“Hình như đang nói chuyện đảo ngược bệnh độc…”
Tui vô tội nhìn Kiều Yến.