Chương 72: Phản bội

Vừa đến Nara, Lạc Trạch xuống máy bay trực thăng lập tức ném ngay chiếc áo lông dành 
cho nữ mà cậu ta đang mặc.
Nhiệt độ ở Nara ấm áp hơn ở Miyazaki nhiều, đứng ở góc độ nhân loại mà nói, ở đây chỉ cần mặc cái áo thun dày chút là được rồi.


Theo sau Lạc Trạch, Dương Nhất Phàm cũng cởi hết bộ quần áo dày cộm ra.
“Cả đời này ông không bao giờ đến Hokkaido đâu, tuyết, ông ghét tuyết…” Lạc Trạch căm phẫn.
“Đúng rồi, Lạc Trạch từ Hawai tới… Nhưng mà chú là Hoa kiều nhỉ?” Khương Kiến hỏi.


“Quốc tịch của ông đây là Trung Quốc.” Lạc Trạch liếc nhìn Khương Kiến.
“Sếp thứ hai còn chưa xưng ông nữa là, nhóc con muốn bị đánh hả?” Khương Kiến vén tay áo lên, chộp lấy Lạc Trạch, đáng tiếc Lạc Trạch lại trơn như cá trạch, tránh mất.


“Ý kiến gì? Ông đây đã 16 tuổi rồi nhé, lão –già -thúi!”
Tui ngáp.
“Đội phó, hai người dừng được chưa?” Dương Nhất Phàm đỡ trán. “Đội trưởng, chúng ta xem bản đồ Nara trước đi, tôi nhớ phân bộ của Chiến Phủ nằm ở trung tâm thành phố nào đó…”


“Không cần” Kiều Yến nhìn về một góc trời “Tôi thấy rồi.”
Hả? Đâu? Tui nhìn theo tầm mắt của Kiều Yến, quả nhiên phát hiện một ký hiệu quen thuộc trên một tòa cao ốc.
Mâu và thuẫn giao nhau.
Treo trên một tấm bảng to đùng như thể sợ người khác nhìn không thấy.


“Ở trung tâm thành phố? Trong đó có người à?” Khương Kiến hơi do dự.
“Không biết, phần văn kiện đó tôi đã thấy từ nửa năm trước, bây giờ phân bộ ở Nara có còn hoạt động hay không cũng không biết.”
“Ai đi dò trạm gác?” Kiều Úc hỏi.
“…”


available on google playdownload on app store


“… Gì? Gì đó? Nhìn ông đây làm gì?” Lạc Trạch lùi từng bước.
“Chú chạy nhanh nhất, chú là người thích hợp nhất.” Khương Kiến đánh giá Lạc Trạch, nói.
“Các người không có nhân tính à? Ông đây là trẻ vị thành niên, ông đây mới 16 tuổi…”


“Không phải “đã” 16 tuổi rồi sao? Loại nhiệm vụ quá kích thích này lão già như anh không làm được, chỉ có thể giao cho người trẻ tuổi như chú.” Khương Kiến thở dài, vỗ vai Lạc Trạch, nói.
Nhưng mà sao trong giọng nói anh ta lại có mùi vị sung sướng khi người khác gặp họa vậy?


“Gừ Gừ sẽ đi cùng cậu, có nguy hiểm nó sẽ bảo vệ cậu, cậu chỉ cần vắt giò lên cổ mà chạy là được.” Kiều Yến dặn.
“Cái gì gọi là “chỉ cần vắt giò lên cổ mà chạy”? Ông đây kém cỏi vậy sao?” Lạc Trạch xù lông.


Vì thế, để chứng minh mình dũng cảm gan dạ, đồng chí Lạc Trạch khí phách oai hùng dẫn theo cái đuôi là Gừ Gừ lên đường.
Hai tiếng sau, bản cương thi sắp ngủ thiếp đi thì Lạc Trạch và Gừ Gừ đã trở lại.
“Sao rồi?” Dương Nhất Phàm hỏi.


“Dẹp đi, bên trong một con chuột cũng không có.” Lạc Trạch khinh thường nói.
“Làm sao đây? Đội trưởng?” Khương Kiến hỏi.
“Tuy giống như bị bỏ hoang, nhưng nói không chừng vẫn còn tin tức hữu dụng, đội trưởng thấy sao?” Dương Nhất Phàm hỏi.
d+D+L+_q+Đ+


Trầm ngâm một hồi, Kiều Yến đáp: “Vào trong nhìn xem.”
Nửa tiếng sau, bọn tui đã đứng dưới một tòa cao ốc khí phái.
“Khoan… từ từ.” Khương Kiến bỗng mở miệng, chặn đường bọn tui, sau đó nhặt một cục đá dưới chân lên, nghiêm túc ném vào.


“Cạch… cạch cạch…”cục đá lăn vài vòng rồi dừng lại.
Chuyện gì cũng chưa xảy ra.
“Oa… trên TV cũng diễn như vậy…. đội trưởng sao em đánh anh!”
“Đội phó… cậu nghĩ nhiều rồi.” Dương Nhất Phàm thở dài.
“Đần độn” Tui cho Khương Kiến một lời bình.


“Ngu ngốc” Lạc Trạch khinh thường, trợn trắng mắt.
“Gừ Gừ…”
Sau khi vào cao ốc, qua quầy tiếp tân, đối diện cầu thang lên xuống, Khương Kiến mở lời: “Bí mật thường ẩn dấu bên dưới, anh chọn xuống lầu.”
“Đâu phải đang đóng phim đâu.” Lạc Trạch lườm anh ta.


Ờ, hai người này luôn biết cách gây hấn với đối phương.
“Em thì sao?” Kiều Yến hỏi Kiều Úc.
Đối mặt câu hỏi bất thình lình, Kiều Úc ngạc nhiên sau đó ngập ngừng trả lời: “Lầu trên đi.”


“Phân đội đi, vậy cũng đỡ tốn thời gian, chỉ cần Hách Hách và Kiều Yến chia nhau dẫn đầu, không gì có thể cản chúng ta được.” Dương Nhất Phàm đề nghị.


“Mẹ nó, ông đây không cần! Anh không thấy trong phim chia rẽ là ch.ết hết sao?” Lạc Trạch gào lên, hoàn toàn quên mất mình là người vừa mới nói không phải là đang đóng phim.
“Được, tôi đi xuống, Hách Hách lên trên.” Kiều Yến gật đầu.


“Anh muốn đi với đội trưởng!” Khương Kiến sốt ruột nhảy đến bên cạnh Kiều Yến, sợ mình mất phần.
“Vậy tôi đi với Hách Hách.” Dương Nhất Phàm nói.


“Ừm… dựa vào định luật Hollywood, rời khỏi nhân vật chính là ch.ết, nhưng bản đại gia là nhân vật chính, nên đi với ai cũng không sao đâu nhỉ? Nhưng, cơ mà…”Lạc Trạch lảm nhảm.
“Cậu đi cùng tôi.” Kiều Yến trực tiếp quyết định.
“… Em lên trên.” Kiều Úc nói.


“Vậy thêm Gừ Gừ đi.” Khương Kiến nhìn về phía Gừ Gừ.
“Để Gừ Gừ đi cùng Hách Hách đi.” Kiều Yến không nghĩ ngợi gì, quyết.
Vì thế, đội ngũ đã chia, bên Kiều Yến 3 người, bên bản cương thi 4 người.


Tuy tui không hiểu lắm vụ chia “3-3” nhưng không biết vì sao lại có cảm giác này, nhưng có thể tìm được thì tốt.
Lúc đó có lẽ sẽ nhớ ra gì đó, chứ không như hiện tại, chỉ nhờ vào cảnh trong mơ mà nghiền ngẫm về cuộc sống trước kia.


Lục soát tầng trên, đa phần là bàn công tác vô cùng bình thường, dù trong văn phòng xoa hoa cũng không tìm được bất kỳ tin tức mấu chốt nào.
d+D+L+_q+Đ+ Theo lời Lạc Trạch nói, tòa cao ốc này--- trống không, không có bất kỳ sinh vật nào.


Nếu đến tầng cuối cùng, tầng cao nhất của tòa cao ốc này mà vẫn không có thu hoạch gì thì tui sẽ chuẩn bị quay xuống dưới xem Kiều Yến có thu hoạch được gì hay không.
Khi bọn tui lên tầng cao nhất, cảnh tượng văn phòng rập khuôn như 1 cuối cùng cũng có thay đổi.


Vách tường và sàn nhà trắng xóa, một loạt cánh cửa khép kín phản quang đèn trên trần nhà. Rất nhiều cánh cửa đóng lại, tất cả đều sạch đến kỳ lạ, một hạt bụi cũng không có.
“Hách Hách!” Kiều Úc bỗng nhào về phía tui.
Tui bị anh ta đẩy ngã, lăn trên đất.


“Gừ… Gừ…” Gừ Gừ chắn trước bọn tui, nhe răng trợn mắt chuẩn bị công kích.
“Tiếc quá, không trúng.” Một giọng nói quen thuộc mang theo vẻ tiếc hận, sau khi búng tay, oanh một tiếng một cái lồng cực lớn chụp xuống.
“Dương Nhất Phàm…” Kiều Úc ôm lấy cánh tay, đứng lên.


Kiều Úc thô báo rút ống tiêm trên cánh tay ra, ném xuống đất với một đống máu.
“Qủa nhiên anh gạt bọn tôi?”
Tui đứng lên, định xem miệng vết thương của kiều Úc lại bị anh ta đẩy ra sau lưng.
Tiếng Gừ Gừ gầm vang vọng trong đại sảnh.


“Tôi lừa các người bao giờ, nơi này đúng là phân bộ lớn nhất của Chiến Phủ ở Châu Á… Chỉ là trừ người của Chiến Phủ ra không ai biết thôi.” Dương Nhất Phàm cười, trên tay cầm cây súng bắn thuốc.
“Nhất Phàm là người xấu?” Bản cương thi nhìn Dương Nhất Phàm, chưa kịp tỉnh táo lại.


“Yên tâm đi, Hách Hách, tôi sẽ không làm cô bị thương.” Dương Nhất Phàm giơ súng, cười với tui.
“Anh không sợ anh hai tôi lên đây?”
“Đội trưởng? Ừm… sợ quá nha, nhưng mà bây giờ họ không lên được, không biết đang phải đối phó ai?”


“… Khương Kiến cũng là đồng bọn của anh?”
Dương Nhất Phàm như vừa nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, cười nghiêng ngả: “Các người, chẳng lẽ các người chỉ biết có tên đó?”


Anh ta bỏ súng thuốc xuống, rút cái máy truyền tin bên hông ra, bấm bấm mấy cái, Dương Nhất Phàm dùng tiếng Nhật nói: “Bắt được rồi, tổ khác thế nào?”
Tui chú ý đến cái lồng, dùng xương ngón tay thứ cắt rào chắn màu bạc, một chút dấu vết cũng không có.
Wow?


Tui gia tăng sức mạnh, dùng sức chém tới.
Một tiếng “keng” thật lớn vang lên, nó vẫn như cũ không mảy may trầy xước gì.
Dương Nhất Phàm cúp máy truyền tin, tầm mắt lại dời về phía bọn tui: “Sao? Hách Hách, nghe hiểu không?”
“…?” Tui mờ mịt quay đầu nhìn anh ta: “Nghe cái gì?” 


Trán Dương Nhất Phàm nổi gân xanh.
Kiều Úc bên cạnh bỗng gục xuống.
“Hách… Hách…” Kiều Úc cố gắng nhìn về phía tui.
“…”
Gia tộc tui vất vả tạo ra… bị người ta uy hϊế͙p͙ rồi.


“Đừng trừng mắt nhìn tôi như vậy, chỉ là chút thuốc mê thôi mà… Ờ… thì là thuốc mê có thể hạ gục 10 con voi chuyên chuẩn bị cho các người.”
Tất cả đèn trên đỉnh đầu sáng lên, những sản phẩm điện tử có thể nhìn thấy bằng mắt cũng chớp dèn đỏ.


Ánh sáng chói mắt chiếu vào mắt khiến tui phải nheo mắt lại.
Sau 10 giây yên ắng, cửa thang máy không một tiếng động mở ra, có hơn mười người mặc áo dài trắng bước đến, đầu đội mặt nạ phòng hộ, không rõ giới tính.






Truyện liên quan