Chương 5 Tẩy tủy
~ Vào truyện thôi~
Ọt ....ọt....ttt....~~~~ tiếng bụng của cô vang lên. Lo suy nghĩ ma mình quên luôn thời gian. Giờ này chắc buổi trưa rồi , đi kiếm gì ăn đã. Không biết xung quanh đây có gì ăn không . Cô đi sâu vào rừng, cô vừa đi vừa dắt con ngựa theo, dù gì ở đây chỉ có mình với nó thôi, có nó làm bạn với mình cũng vui. Bỗng cô nhìn thấy đằng trước có một cái cây,cô liền lại gần và xem thì càng kinh ngạc hơn khi mà quả này vô cùng đẹp , một màu trắng thuần khiết, nó sáng lấp lánh, to bằng bàn tay. Theo như kinh nghiệm học y của mình thì cái gì càng sáng lấp lánh càng nguy hiểm. Suy ra là không nên ăn quả này, đi kiếm cái khác ăn thôi . Nhưng mà xung quanh đây chả có cái gì khác ngoài quả này với sức khỏe cô không chịu đựng được, cô quá mệt và đuối sức không thể đi được nữa. Thôi kệ ! Ăn đại ! Ông trời chắc không tuyệt đường của mình đâu. Cô liền hái quả xuống và ăn. Bỗng nhiên cô mở to mắt ra, ngon quá, vị của quả này rất ngọt , một vị ngọt thanh, thấm vào cổ họng, nơi nào nó đi qua là có cảm giác..... sảng khoái, đầy sức sống. Đúng là thần kỳ mà. Ăn xong cô liền kiếm một chỗ gần đó và ngồi nghỉ. Không biết bước tiếp theo mình nên làm gì đây, ở khu rừng này chỉ có mình và một con ngựa thôi.
Không có ký ức của nguyên chủ, mình không biết mình là ai, ở đâu. Thiệt là mấy tiểu thuyết xuyên không đúng là gạt người mà, vừa xuyên được ngay ký ức. Còn mình thì .. .... không được ký ức,ngược lại còn bị té ngựa, thê thảm hơn là khi mà lạc trong rừng. Không biết mình là ai, đây là đâu. Cô nhìn con ngựa rồi nhìn trời , thở dài. Con ngựa đang ăn mà lạnh người .
Khoảng một lúc sau thì cô cảm thấy trong người rất khó chịu, từng mạch máu như nứt ra, một cảm giác đau đớn khó tả khiến cô không kìm nén được mà rên rỉ. Cơn đau nó kéo dài vô tận, cô không dám ngất đi vì sợ khi ngất đi sẽ bị dã thú hay ai đó bắt đi. Khoảng ba tiếng sau, cô không chịu nổi nữa, cô chỉ kịp:
_A.... đau quá .
Rồi cô ngất đi lúc nào không hay, lúc cô ngất con ngựa đã lại canh chừng cô. Khi cô tỉnh lại thì trời đã tối, cô thấy trong người mình khỏe ra, mắt còn có thể nhìn rất xa nữa. Và cô phát hiện là mình không có bị dã thú ăn thịt, chắc tại cô ăn ở tốt quá mà nên Trời phù hộ cho. Chưa kịp vui mừng vì thoát nạn, thì bỗng một mùi hôi thối bốc lên. Cô tìm kiếm xung quanh cô mùi này ở đâu mà gây phản cảm người ngửi như vậy. Cô nghĩ: chắc con ngựa này thả phân ra hay gì nè, ăn cho lắm vào. Con ngựa mà biết cô suy nghĩ vậy thì nó sẽ kêu: oan cho nó quá. Nhưng giờ phút này nó không biết được suy nghĩ của cô. Nó chỉ thấy Thiên Nguyệt đang tìm kiếm gì đó. Còn cô sau một hồi tìm kiếm, dùng mọi giác quan của mình mà vẫn không thấy được mùi hôi đó bốc ra từ đâu. Cô ngồi xuống thì cảm thấy người rất khó chịu, như có cái gì dinh dính trên người vậy. Cô nhìn xuống thì ôi thôi, một màu đen kịch, đã vậy còn bốc mùi nữa chứ. Giờ này cô đã hiểu mùi hôi thối bốc ra thì đâu rồi.
Cô lật đật chạy ra bờ suối gần đó, cởi áo quần ra và tắm . Ở đằng xa có một ánh mắt nhìn cô không chớp mắt, cô liền nhìn lại nhưng không thấy đâu, chỉ có con ngựa của cô. Sau khi tắm rửa thoải mái, rửa sạch hết chất dinh dính trên người. Cô liền giặt bộ quần áo của mình,dù gì cô chỉ có một bộ quần áo mặc thôi. Không giặt là không có mặc, chưa bao giờ mà cô thấy mình nghèo như vậy. Giặt xong, cô để phơi thôi một chút rồi mặc vào.
Một lúc sau khi đã mặc đồ vào, cô liền dắt theo Lạc - tên con ngựa do cô đặt, để kiếm chỗ ngủ và tiêu hóa một lượng lớn không tin từ nguyên chủ . Lúc nãy do đau quá nên ký ức của nguyên chủ tìm về. Nhưng chưa tìm được chỗ ngủ thì cô gặp phải một vấn đề. Đó là ở trước mặt cô xuất hiện một con gấu vô cùng to lớn, cao hai thước , thân mình xù xì vô cùng xấu . Cô nhìn mà muốn ói luôn nhưng phải kiềm nén lại. Quan trọng là làm sao cô đánh lại được con gấu này đây. Cô đâu có giống mấy nữ chính sát thủ chỉ cần một lúc là đánh thắng con gấu thu phục nó chứ. Bây giờ chạy không được rồi, vì cô vẫn còn Lạc ở đây . Thôi vừa đánh vừa tìm cách trốn thôi, quân tử báo thù mười năm không muộn. Hên là hồi xưa mẹ cô vì sợ cô bị bạn ăn hϊế͙p͙ mà cho cô học võ , giờ đã tới lúc phát huy rồi đây .
Còn ở bên ngoài thì đang rất lo lắng, phụ hoàng và mẫu hậu của Thiên Nguyệt như muốn lật tung cả khu rừng để tìm cô. Nhưng chỉ ở bên ngoài thôi, bởi vì bên trong có rất nhiều dã thú. Quân Ly đang rất là lo lắng cho muội muội của mình, anh rất muốn đi tìm nhưng sáng này bị ngựa đá, nên chân vẫn còn đau. Nếu không tại anh thì muội muội sẽ không phải...
Trong lúc mọi người đang lo lắng tìm vị công chúa nhỏ bé của Minh quốc. Thì ở trong một căn phòng tối om, đang có một cô gái khoảng mười một tuổi, nhan sắc khá đẹp, đôi môi nhỏ xinh, mái tóc dài được cố định bằng hàng ngàn cây trâm bằng ngọc. Cô gái cầm chiếc gương và ngắm nghía bản thân mình. Sau khi ngắm xong cô ta liền nói:
_ Mình thật là đẹp, một vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, vẻ đẹp này chỉ có Thái tử xứng với mình thôi. Ha ...ha....(tác giả: thông cảm, cô ta bị bệnh lâu năm mà giấu,giờ mới bộc phát (*_*), tác giả không biết gì hết(-_-)
Sau đó, khuôn mặt cô ta bỗng quặn quẹo, cau có, cô ta giận dữ nói:
_ Không biết ả ta ch.ết chưa nữa, cô công chúa nhỏ bé của ta. Ta chỉ lỡ tay thả một ít bột phấn vào con ngựa thôi. Ai kêu cô xui xẻo khi mà chọn con ngựa đó chứ. Ta không định giết cô đâu.
Thì ra con ngựa đó đã bị người ta động tay động chân vào, và người đã làm việc đó chính là Thiên Lam. Ả ta rất hận Thiên Nguyệt vì đã chiếm hết ánh mắt của Quân Ly. Đúng là một con người ăn cháo đá bát. Chính công chúa Thiên Nguyệt - nguyên chủ, đã giúp cô ta khi cô ta khó khăn nhất. Vậy mà vì sự ích kỷ của bản thân, hại ân nhân của mình.