Chương 11:Tu luyện 2
Sáng cô dậy thật sớm để luyện tập. Nhưng mà cô lại thiếu vũ khí mới ch.ết, cô lật đật chạy nhanh vào phòng vũ của " sư phụ" để tìm. Cô đưa mắt nhìn một lượt vũ khí thì chẳng thấy cái nào phù hợp với mình cả, cái thì to quá, cái nhỏ phù hợp với mình thì chỉ để trang trí thôi. Cô nản lòng, định quay lưng bước đi thì cô thấy ở một góc có một cái hộp khá nhỏ. Tò mò, cô đi lại gần để xem,thì thấy cái hộp khá cổ xưa, xung quanh tỏa ra một sự thần bí và sâu trong lòng cô có một sự quen thuộc đến kì lạ.
Cô cầm hộp lên và quan sát, chiếc hộp được làm từ một loại gỗ tên là " Bạch Sinh Tràm"( tác giả: mình chế đó ) , nó ở sâu trong lòng đất, xung quanh có rất nhiều thánh thú cấp tám ngang ngửa với cửu nguyệt huyền sư( tác giả: loài thú tu luyện khó hơn con người, nên thú sẽ đánh ngang ngửa với con người hơn nó một cấp). Vì vậy nên gỗ này rất hiếm, bởi vì muốn lấy được nó phải đánh bại một bầy " Hoả Sư", là một con sư tử có cánh, nó có thể phóng ra một loại hoả có thể thiêu đốt cả một khu vực nó đang đứng, rất khó đối phó với con này, đã một con còn khó đối phó nói chi cả một bầy nên rất ít người lấy được loại gỗ này. Sao cô biết được mấy thông tin này à, là do cô đang đọc một cuốn sách cổ nói về tất cả các sự vật sự việc về thế giới này. Và một phần hiếm cũng nhờ đó, còn phần còn lại thì do nó có thể phòng thủ được, tránh được một đòn công kích của một cao thủ Đại huyền sư. Bởi vì đến lúc chúng ta tu luyện đến cấp bậc Huyền Thánh là có thể phi thăng đến những nơi cao hơn để tu luyện.
Nhưng theo như cô biết thì hàng trăm năm chưa có ai phi thăng lên các đại lục khác nữa. Cô nghĩ chắc không bao lâu nữa đâu,vì nữ chủ sẽ là người đầu tiên phi thăng lên Huyền Thiên giới, tiếp theo là các nam chủ. Nữ chủ sẽ là một truyền thuyết để cho con cháu ở Hoa Hạ làm theo. Đúng là hào quang của nữ chính chói mắt quá.
Cô đang suy nghĩ thì cái hộp bỗng phát ra ánh sáng chói mắt,bao phủ cả căn phòng. Thì ra lúc cô suy nghĩ cô lỡ tay làm bị thương nên giọt máu nhỏ vào hộp khiến cho nó mở ra. Lúc cô mở mắt ra thì cái hộp đã được mở rồi, trong hộp là một cây trâm bằng ngọc, ở đỉnh đầu của cây trâm có đính một viên ngọc màu đỏ,nhìn rất là đẹp, đã vậy cô còn cảm giác rất thân quen nữa chứ nhưng mà đây là lần đầu cô gặp được nó mà. Cô cầm cây trâm lên thì thấy vô cùng thích,vẻ ngoài sáng bóng, lấp lánh. Đặt biệt là viên ngọc này, cô thử đụng vào thì thấy viên ngọc này có thể xoay được. Cô xoay thử thì cây trâm biến thành một thanh kiếm. Thân kiếm màu trắng bạc, tay cầm kiếm được chạm khắc rất nhiều hình vẽ, trên đó được đính một viên ngọc màu xanh lam,khiến cho thân kiếm càng tỏa ra một loại khí phách, hàn khí bao quanh thân kiếm.
_ Thật là thần kỳ! Thật không ngờ tên sư phụ mình có thể chế ra một loại vũ khí như vậy. Tạm chấp nhận tên sư phụ từ trên trời rơi xuống vậy.
Cô bắt đầu suy nghĩ nên đặt tên cho thanh kiếm này là gì đây:
_ A! Đúng rồi! Mình sẽ đặt tên cho thanh kiếm này là Hàn Băng, bởi vì lúc nào nó cũng tỏa ra khí lạnh.
Thanh kiếm run rẩy dữ dội như vui mừng vì nó đã được có tên rồi. Đúng là một thanh kiếm có linh thức. Sau khi có được Hàn Băng, cô bắt đầu tập những chiêu thức cơ bản trong quyển sách " Nhất Nguyệt". Lúc đầu việc cầm kiếm khá là khó, bởi vì cô lần đầu tiên cầm nó. Sau một hồi, cô rốt cuộc cũng đã cầm thành thạo được kiếm. Cô luyện chiêu thứ nhất trong " Nhất Nguyệt" đó là " Vô Ảnh". Chiêu thứ này giúp ta tên tiêu diệt kẻ thù rất nhanh, lưỡi kiếm sẽ như vô ảnh biết mất rồi đột nhiên xuất hiện và đâm đối phương bất ngờ. Nhưng chiêu này rất khó luyện cần phải tập trung tinh thần vào thanh kiếm, dùng suy nghĩ khống chế thanh kiếm,khiến cho nó chạy nhanh với tốc độ cao nhất cho đến khi biến mất thì thôi.
Cô luyện được một lúc thì sau lưng đã bắt đầu đổ mồ hôi, tinh thần cạn kiệt dù gì cô cũng chỉ mới đả thông có hai mươi huyệt đạo. Cô nói với bản thân mình phải cố gắng, chỉ một chút nữa thôi là sẽ thành công. Nhưng mà người cô bắt đầu chao đảo, mắt cô tối sầm lại, cô ngất đi,trước khi ngất cô thấy bóng dáng của một ai đó đỡ cô.
Ngày hôm sau, cô bật người dậy, nhìn xung quanh thì thấy đây là căn phòng của cô mà. Bỗng cô ôm đầu, khuôn mặt đau đớn, đây chắc là di chứng của việc luyện tập tinh thần lực quá mức đây. Cánh cửa bỗng mở ra,một chàng trai bước vào. Chỉ thấy chàng trai mặc một bộ đồ màu xanh biếc, xung quanh còn viền rất nhiều cây trúc, mái tóc được buột bởi một sợi lụa,tuy rất đơn giản nhưng lại rất đẹp. Cô cố gắng ngước mắt nhìn lên xem là ai thì cô bỗng ngây ngờ. Khuôn mặt của người đó phải dùng hai từ " yêu nghiệt " để hình dung. Mày ngài mắt phượng, ở giữa trán của người ấy có một đoá sen trắng càng tô đậm vẻ đẹp thanh khiết,không nhiễm bụi trần. Ánh mắt của người đó lúc nào cũng tỏa ra một sự bình tĩnh khác thường,một ánh mắt bất cần đời,như không có thích gì có thể làm người đó thay đổi cảm xúc cả. Mặc dù người đó đã biểu hiện ra sự ôn nhu,hoà nhã nhưng chính ánh mắt đã bán đứng người đó. Cô hồi hồn, cảnh giác nhìn chàng trai bởi vì trong không gian này chỉ có một mình cô thôi, sao giờ xuất hiện thêm một chàng trai nữa. Cô lạnh lẽo nhìn và hỏi:
_ Tại sao ngươi lại ở đây? Ngươi rốt cuộc là ai?
Chàng trai nhẹ nhàng đi lại gần cô, cô lùi lại cho đến sát vách của căn phòng. Lúc này chàng trai nói, giọng chàng trai rất là ấm, mang theo nhè nhẹ mùi hương của trúc, vừa ôn hòa,dễ gần vừa xa cách, tự tuyệt:
_ Con không cần sợ ta đâu. Ta là sư thúc của con tức là sư huynh của sư phụ con. Ta ở sâu trong rừng trúc này nên con không biết được. Hôm nay thấy con luyện tập bị thương nên ta ra đây giúp con.
Nói tới đây chàng trai nhìn cô, cô đang rất là ngạc nhiên,mới vừa lượm được một sư phụ từ trên trời rơi xuống,giờ tới một sư thúc trong rừng trúc đi ra. Chẳng lẽ số cô may mắn vậy sao, lỡ sau này mình lỡ đi lạc vào đâu coi chừng lượm được một mỏ khoáng thạch cao cấp nữa không chừng. Cô không biết rằng lời nói ngày hôm nay của cô sau này sẽ thành sự thật. Bỗng tiếng nói trầm ấm vang lên:
_ Ta tên là Mộ Dung Dật, sau này ta sẽ chỉ cho con cách luyện đan và luyện khí. Còn việc tu luyện và cái khác thì con tự nghiên cứu.
Lúc này cô ngỡ ngàng, ngạc nhiên,ngơ ngác nhìn vị sư thúc từ trong rừng trúc đi ra. Cô hỏi:
_ Ngài mới vừa nói cái gì vậy, con không nghe rõ.
Chàng trai chỉ biết lắc đầu, cảm thấy tổn thương khi mà lời mình nói chỉ là gió thổi mây bay. Dung Dật cúi người xuống và ôm cô vào lòng, thấy cô không phản kháng thì khá hài lòng. Còn cô thì nghĩ: dù gì mình chẳng đánh lại hắn ta, phản kháng làm gì cho mệt người, với lại hắn ta cũng tự xưng là sư thúc của mình mà. Chàng trai xoa đầu cô và nói:
_ Ta tên là Mộ Dung Dật. Ta sẽ....
_ Khoan đã sư thúc ngài với vừa nói ngài tên gì.
Mộ Dung Dật cười khẽ và cốc lên đầu Thiên Nguyệt một cái, cô ôm đầu và nhìn sư thúc của mình:
_ Sao người cốc đầu con,con còn đau đầu do bị thương nè.
_ Ta cốc đầu con vì con xưng hô sai,phải gọi ta là sư thúc,thứ hai là con không nghe ta nói gì hết. Ta tên là Mộ Dung Dật sau này sẽ chỉ dạy con luyện đan và luyện khí
Cô chỉ kịp nghe sư thúc mình tên là Mộ Dung Dật, còn phần cuối thì cô không nghe rõ. Cô đang rất là rối rắm đây: Đây là tên nam chính mà,đáng lẽ hai năm sau mới xuất hiện và ở bên cạnh nữ chính. Nhưng tại sao lại ở đây, tại sao.... chẳng lẽ mình xuyên qua đã làm thay đổi kịch tình rồi. Cô không biết rằng từ lúc cô nhập vào "Thiên Nguyệt" thì kịch bản đã đi theo một hướng khác, đáng lẽ cô ngựa sẽ chạy như điên, trong lúc nó chạy thì đụng trúng vào Phượng Vũ và kịch tình mới xảy ra. Còn bây giờ con ngựa không chạy như điên nhưng nó bị lạc quỹ đạo khi mà cô ăn trái cây kia và xảy ra nhiều chuyện.