Chương 12: Cứu người
Do dự một chút, thấy người nằm trên đất vẻ mặt trắng bệch, trời sinh Đỗ Vĩ Minh tính tình thiện lương nên vẫn quyết định cứu người này. Khiêng người lên trên giường, một người to lớn như vậy đối với Đỗ Vĩ Minh có hơi quá sức, cuối cùng đành kéo lê hắn tới giường. Đỗ Vĩ Minh chạy đi đun ít nước ấm để lau vết thương. Sau khi cởi bỏ quần áo, phát hiện trên người hắn có không ít vết thương, vẫn đang chảy máu. Đỗ Vĩ Minh thấy không ổn, quyết định đi mời lang trung trong thôn tới.
Trên đường đi mời đại phu, Đỗ Vĩ Minh suy nghĩ xem nên giới thiệu người bị thương thế nào, nếu mình nói không biết hắn, trên người hắn còn nhiều vết thương như vậy, thì phải lên báo quan mất. Cuối cùng, Đỗ Vĩ Minh quyết định bịa hắn là bà con xa của hắn, trên đường đến thăm không may gặp thổ phỉ, của cải trên người đều bị cướp, hơn nữa còn bị thương. Đến nhà Lí đại phu, đúng lúc đại phu đang ăn cơm chiều, Đỗ Vĩ Minh có hơi ngại ngùng.
“Lí đại phu, thật xấu hổ quá, muộn như vậy còn quấy rầy, ngài ăn cơm trước đi.”
“Lý Nhị, ngươi đã ăn cơm chưa, nếu chưa thì vào ăn chung cho vui.”
“Không cần, không cần. Chờ ngài ăn xong cơm, ta muốn mời đại phu đến xem bệnh cho biểu ca ta.”
Lí đại phu gắp hai ba cái liền đem cơm ăn hết, cầm hòm thuốc cùng Đỗ Vĩ Minh về nhà. Kiểm tr.a miệng vết thương, trước phải cầm máu.
“Biểu ca của ngươi chủ yếu do mất máu quá nhiều, ta dùng kim sang dược cầm máu, lát nữa ngươi theo ta trở về, ta kê đơn thuốc cho hắn. Bình kim sang dược này ngươi giữ lại, ngày mai giúp hắn đổi dược.”
Lại đi đến nhà Lí đại phu hốt thuốc, được đại phu chỉ dẫn, dùng lửa to đun rồi lại dùng lửa nhỏ đun thuốc, ba chén nước đun thành một chén thuốc. Đợi đun thuốc xong thì trời cũng đã khuya. Lay nữa ngày nhưng người bệnh vẫn không tỉnh, hết cách, đành mở miệng hắn ra đổ thuốc vào. Làm xong, Đỗ Vĩ Minh nhớ tới mình chưa ăn cơm chiều.
Ai, ở hiện đại thì tốt rồi, một bịch bánh qui là giải quyết xong cái bụng đói. Bánh qui? Chợt nhớ đến điểm tâm mua ở trấn, vội lấy ra tùy tiện ăn một chút.
Đỗ Vĩ Minh tắm sơ qua, chuẩn bị đi ngủ thì phát hiện một vấn đề lớn, trong nhà chỉ có một cái giường. Hắn không muốn ngủ trên đất, bèn đẩy người kia vào góc trong, hắn ngủ ở bên ngoài, nếu xảy ra chuyện gì còn có thể chăm sóc hắn. Trong nhà chỉ có một tấm chăn mới, đã đưa tên kia dùng, Đỗ Vĩ Minh đành lấy cái chăn cũ trong tủ ra. May mà người ta cứu là một nam nhân, bằng không sẽ bất tiện, đây là ý niệm cuối cùng trong đầu Đỗ Vĩ Minh trước khi chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Đỗ Vĩ Minh bị nóng ngủ không được, phát hiện người bên cạnh mặt đỏ gay, sờ sờ trán hắn, quả thật bị sốt rồi. Vội chạy đi lấy một chậu nước lạnh, nhúng khăn vào nước rồi đắp lên trán hắn, lâu lâu lại đổi khăn một lần. Lấy chăn của mình trùm lên người bệnh, để hắn xuất ra mồ hôi, trời gần sáng thì sốt cũng hạ bớt.
Đỗ Vĩ Minh cả đêm không ngủ, thấy trời đã sáng nên đành rời giường, ngáp một cái, đi kiếm gì đó bỏ bụng. Nghĩ lại người bệnh cũng đã một ngày không ăn gì, Đỗ Vĩ Minh quyết định nấu chút cháo, không dùng gạo lứt, là dùng gạo trắng nấu.
“Tỉnh tỉnh, dậy ăn chút gì đi.” Kêu vài lần, hắn vẫn không tỉnh, hết cách, đành đút cho hắn vậy. Thật vất vả đút hết tô cháo, Đỗ Vĩ Minh đổi kim sang dược hôm qua Lí đại phu lưu lại. Trên người hắn có một vết thương rất nặng, chiếm hết nửa người trên, nhìn có hơi dọa người. Đỗ Vĩ Minh tiếp tục đi đun thuốc đút cho hắn.
Mấy ngày nay, Đỗ vĩ Minh chẳng làm được việc gì, thời gian đều dùng chăm sóc người bệnh. Sốt cứ tới rồi lại lui, lặp lại nhiều lần, Lí đại phu cũng ghé qua hai lần. Để lại kim sang dược, dặn dò Đỗ Vĩ Minh mỗi ngày đều phải thay thuốc. Hốt thêm hai thang thuốc, đại phu nói hắn đã khá hơn, có lẽ hai ngày sau sẽ tỉnh.
Khi Lưu Cảnh Nguyên tỉnh lại đã là chạng vạng. Cố gắng mở mắt, nhận ra mình đang nằm trên giường, vết thương trên người đều được băng bó kĩ càng. HắN còn tưởng mình chỉ còn đường ch.ết, không ngờ lại được cứu.
Đỗ Vĩ Minh đang ở trong bếp nấu cháo, mấy ngày nay đều chỉ ăn cháo, đành vậy, người bệnh cũng không ăn được thứ gì khác. Nghe trong phòng có tiếng động, Đỗ Vĩ Minh vội chạy lên xem. Phát hiện người kia đã tỉnh.
“Ngươi tỉnh rồi hả? Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?”
Lưu Cảnh Nguyên nhìn thấy một đứa trẻ hơn mười tuổi, là hắn đã cứu ta ư?
“Tỉnh, là ngươi cứu ta?”
“Đúng vậy, ngươi ngất xỉu ngay cạnh nhà ta. Ngươi từ từ, để ta đi tìm đại phu đến xem.”
Lí đại phu nghe nói người bệnh đã tỉnh, cũng vội chạy đến kiểm tr.a trước sau một phen, “Lý Nhị, biểu ca ngươi hiện tại đã không có gì đáng ngại. Ta để lại một ít kim sang dược, ngươi tiếp tục mỗi ngày thay cho hắn. đơn thuốc cũng phải đổi, lát nữa theo ta về nhà bốc thuốc.”
Đỗ Vĩ Minh đến nhà đại phu lấy thuốc mới, xong rồi vội chạy về nhà canh nồi cháo, múc một chén cho Lưu Cảnh Nguyên, lại nghĩ hiện tại hắn đã tỉnh, húp cháo không cũng lạt miệng liền lấy chút dưa muối ô liu và ô liu ngào đường, còn có kim chi đặt ở chén nhỏ.
“Ăn cháo trước đi, ăn xong ta giúp ngươi bôi thuốc. Ngươi vừa mới tỉnh, mấy ngày tới nên ăn nhẹ chút, hôm nay vẫn húp cháo đi.”
Đỗ Vĩ Minh đã quen đút cho hắn, cầm thìa mới phát hiện bây giờ hắn đã tỉnh liền đưa thìa cho hắn. “Tự mình ăn được không?”
Lưu Cảnh Nguyên gật đầu. Cầm lấy thìa tự múc ăn, chỉ là cháo trắng và dưa muối, nhưng lại ăn vô cùng ngon miệng. Đặc biệt là dưa muối kia, chưa từng nếm qua, hương vị thanh đạm. Rất nhanh đã ăn hết một chén.
“Ta gọi là Cảnh Nguyên, cảm ơn ngươi đã cứu ta. Nghe đại phu gọi ngươi là Lý Nhị?”
“Ừ, gọi Lý Nhị hay Vĩ Minh cũng được. Ngày đó ngươi xỉu gần nhà ta nên ta mang ngươi về nhà.”
Hai người giới thiệu một chút, Lưu Cảnh Nguyên không nói cho Đỗ Vĩ Minh biết họ của mình. Họ Lưu là quốc họ, chưa biết rõ về người trước mặt nên hắn cũng không muốn để lộ. Đỗ Vĩ Minh tiếp tục đun thuốc cho Lưu Cảnh Nguyên uống. Buổi tối chuẩn bị đi ngủ, Lưu Cảnh Nguyên xấu hổ phát hiện chỉ có một cái giường. Về phần Đỗ Vĩ Minh đã quen nên không thấy có gì xấu hổ, trực tiếp đắp chăn liền ngủ.
Mệt nhọc cả ngày, Đỗ Vĩ Minh rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ. Ngược lại, Lưu Cảnh Nguyên không ngủ được, phát hiện mình đắp một cái chăn mới sạch sẽ, còn Đỗ vĩ Minh dùng một cái chăn cũ nát, Lưu Cảnh Nguyên cảm động, trong lòng tính toán, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.