Chương 23: Suy đoán

Trời vẫn không theo kỳ vọng của mọi người mà cho mưa xuống, thời tiết ngược lại càng ngày càng nóng, Đỗ Vĩ Minh cảm thấy không thể cứ ngồi chờ ch.ết, trải qua nhiều ngày lo lắng, Đỗ Vĩ Minh quyết định xới bỏ hai ruộng lúa phía sau thay bằng khoai tây và khoai lang. 


Nước trong sông đã chậm rãi vơi dần, nếu trời vẫn không mưa thì hoa màu sẽ không sống được. Khoai tây và khoai lang thì khác, khả năng sinh tồn cao hơn, hiện tại trong nhà có nhiều đất, lúa lại cần tưới nước nhiều, không chắc có thể kiên trì tới khi mưa xuống.


Đỗ Vĩ Minh bảo Chu Văn và Vương Võ chuẩn bị đem mạ lúa nhổ hết, lưu lại cho trâu ăn, sau đó xới đất trồng khoai tây và khoai lang. Vương Võ và Chu Văn thật không hiểu nổi.


“Thiếu gia, người đừng lo lắng trời không mưa a, ta và Vương Võ sẽ chịu khó một chút, tưới nhiều nước, bây giờ mà nhổ lên thì rất uổng.”
Vương Võ đứng bên cạnh liều mạng gật đầu.


“Các ngươi không cần lo, đem hai mẫu ruộng này xới lên, trồng khoai tây và khoai lang đi. Có lẽ thời tiết sẽ thay đổi.”


Chu Văn và Vương Võ khuyên thật lâu, Đỗ Vĩ Minh vẫn không để tâm, Vương Võ là người thẳng tính, tức giận đến mức không cùng Đỗ Vĩ Minh nói chuyện vài ngày. Chu Văn lại là người có tâm nhãn, tuy thiếu gia tuổi không lớn, nhưng làm việc có trật tự, làm vậy hẳn là có chủ ý. Hai người nghe theo lời Đỗ Vĩ Minh, cùng nhau gặt bỏ lúa, Vương Võ vừa cắt vừa giận, đôi mắt đều đỏ lên. Lúa đang sinh trưởng tốt, cớ gì phải gặt bỏ?


available on google playdownload on app store


Ba người nhanh chóng gặt hết lúa, đồng thời xới đất một lần nữa, trồng khoai tây và khoai lang xuống. Lần trước khi Vương Võ lên trấn trên, đã mua hai bao lớn khoai tây và khoai lang, đem khoai cắt thành khối, phải đảm bảo mỗi khối có từ hai đến ba mắt mầm. Xong xuôi, Vương Võ gánh nước tưới hai mẫu ruộng.


Đỗ Vĩ Minh sai Vương Võ lên núi săn mồi, hắn và Chu Văn cùng nhau thu hoạch những thứ đã có thể ăn được, rau xanh, cải thìa, rau hẹ, vân vân. Nhìn đến những khóm hoa trước cửa, có lẽ cũng không sống nổi, cắn răng đào hết lên.


“Thiếu gia, người bình thường không phải thích những khóm hoa này nhất sao, sao lại bỏ hết đi?”
“Chu Văn, ngươi đừng hỏi, buổi tối ta sẽ nói cho ngươi biết, bây giờ phải lo nhổ hết hoa này lên đã.”


Đỗ Vĩ Minh kiên quyết nhổ hoa, trồng khoai tây. Chính mình ở nhà nấu cơm, thừa dịp trời chưa tối, sai Chu Văn đi ra sau thôn hái ít rau dại, cắt thêm cỏ cho bò. Vương Võ săn được hai con thỏ, hai con gà rừng, Chu Văn cũng đào không ít rau dại và cỏ trở về. Buổi tối ăn cơm, Đỗ Vĩ Minh đem hai người giữ lại.


“Ta biết các ngươi thắc mắc tại sao ta lại nhổ hết lúa trồng khoai tây, ta cảm thấy vài ngày nữa trời sẽ biến đổi.”
“Biến đổi? Sao lại như vậy?”
“Các ngươi nhớ lại xem từ khi nhập xuân tới giờ, trời đã mưa trận nào chưa?”
Hai người nghĩ nghĩ, lắc đầu.


“Bình thường vào mùa hè đều có mưa, nhưng mà năm nay chỉ có hai trận mưa nhỏ, đất còn chưa tưới ướt. Chúng ta mỗi ngày đều gánh nước sông tưới ruộng, các ngươi có chú ý không, nước sông đã giảm rất nhiều.”
Hai người cẩn thận suy nghĩ, hình như đúng là như vậy.


“Ta nghĩ nếu cứ tiếp tục như thế, mấy ngày nữa nước sông sẽ khô cạn. Đến lúc đó lúa sẽ không sống nổi.”
Đỗ Vĩ Minh không nói tiếp, hai người đều hiểu được.
“Thiếu gia, hay chúng ta đem chuyện này nói với trưởng thôn.”


“Ta cũng định thế, ngày mai chúng ta cùng lên trấn trên một chuyến, khi trở về sẽ bàn chuyện này cùng trưởng thôn. Các ngươi ngày mai dậy sớm một chút, sau khi ăn xong điểm tâm sẽ xuất phát.”


Sáng sớm ba người đã xuất phát đi Bình Phước trấn, Đỗ Vĩ Minh lần này mang theo một quan tiền, đến cửa hàng của Phòng chưởng quầy giao 50 bộ xà phòng. 17 bộ lần trước đã bán hết, còn bán được 5 bình dầu oliu, tổng cộng 760 văn, khấu trừ tiền của Phòng chưởng quầy, còn lại 684 văn. Đỗ Vĩ Minh mua 20 cái bình gốm to, mua thêm mười cân muối và một ít vật dụng hàng ngày, tổng cộng 150 văn. Còn đặt làm 50 cái bình sứ nhỏ, thanh toán hết 200 văn. Đỗ Vĩ Minh để Vương Võ đem đồ vật lên xe, cầm tiền cùng Chu Văn đi đến cửa hàng bán gạo.


Gạo lứt 10 văn một cân, Đỗ Vĩ Minh cắn răng mua 100 cân gạo lứt. Một quan tiền kia đều dùng để mua gạo. Lại đi chợ rau mua hai sọt khoai tây cộng thêm một sọt khoai lang, tốn 150 văn. Đỗ Vĩ Minh đến tiệm vải mua chút vải dầu, vải bố loại rẻ tiền, không có hoa văn.


Trên xe bò đầy ắp đồ, ba người đánh xe về nhà. Đỗ Vĩ Minh gọi Vương Võ đi tưới nước cho khoai tây vừa trồng trước cửa. Còn gánh thêm mấy thùng nước, đổ đầy hai mươi cái bình lớn vừa mua, cất ở nhà kho, khoai tây và khoai lang cũng để ở đó, gạo lứt không thể đặt ở nhà kho, Đỗ Vĩ Minh sai hai người đem gạo lứt chia làm hai phần. Cất dưới giường của mình một nửa, còn có một nửa thì giấu dưới giường Chu Văn và Vương Võ. Hai người tuy không hiểu vì sao phải làm như vậy, nhưng vẫn làm theo lời của Đỗ Vĩ Minh.


Đỗ Vĩ Minh không biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, hắn nhớ trước đây cũng từng gặp qua hạn hán, nhưng lần đó cũng không đặc biệt nghiêm trọng, chính phủ có chi ngân sách phân phát cho các nơi gặp hạn hán, mọi người đồng lòng hợp lực, cuối cùng cũng vượt qua cửa ải khó khăn. Nhưng ở nơi này, hiện tại sông vẫn còn nước, hắn không biết phán đoán của mình có chính xác không, chỉ có thể cố gắng hết sức. Hy vọng dự đoán của mình là sai lầm, có thể hai ngày nữa trời sẽ mưa.


Đỗ Vĩ Minh kêu Vương Võ xử lý con mồi hôm nay săn được, buổi tối ăn một ít, phần còn lại đều làm thịt muối. Quyết định mua cung quả nhiên chính xác. Vương Võ dùng trúc chuốt thành mũi tên, phối hợp với cung rất tốt. Chu Văn cắt cỏ cho bò ăn, xong lại đi nấu cơm, Đỗ Vĩ Minh thì qua nhà trưởng thôn.


Trên đường, Đỗ Vĩ Minh cân nhắc nên nói chuyện này với trưởng thôn thế nào, bây giờ khuyên thôn dân gặt bỏ lúa để trồng khoai tây và khoai lang, nếu cuối cùng hạn hán không tới, lỗi của mình sẽ rất lớn, nói không chừng còn có thể bị đưa vào đại lao. Nhưng nếu không nói, đến lúc mọi người biết sẽ trách cứ hắn, trong lòng Đỗ Vĩ Minh thập phần mâu thuẫn.


Đỗ Vĩ Minh đến nhà trưởng thôn, mọi người đều có ở nhà.
“Nhị Cẩu Tử đến đây a, đã ăn cơm chiều chưa, nếu chưa thì cứ ở lại đây ăn cơm.”
“Đại thẩm, không cần, Chu Văn đã nấu cơm ở nhà. Ta tìm trưởng thôn bá bá nói chút chuyện thôi.”


Trưởng thôn nghe thấy lời Đỗ Vĩ Minh liền đi tới, Đỗ Vĩ Minh nói muốn một mình thỉnh giáo thôn trường mấy vấn đề, trưởng thôn liền đưa hắn vào buồng trong.
“Thôn trường, trời không mưa đã lâu, ruộng đồng hoa màu sắp chịu không nổi nữa.”


“Đúng vậy, tình huống năm nay thật sự kì quái, lâu như vậy mà trời vẫn không mưa.”


Đỗ Vĩ Minh tỏ vẻ lo lắng, hỏi trưởng thôn nên làm thế nào. Thôn trường cũng trầm mặc, kỳ thật hắn đã nửa đời làm nông dân, thôn trường hiểu được thời tiết năm nay rất kì quái, sợ là sẽ có thiên tai, nhưng hắn cũng không có cách nào.


Đỗ Vĩ Minh nói với trưởng thôn, một vài mẫu đất trong nhà mình đã đổi sang trồng khoai tây, nếu thôn dân lo lắng, trước mắt chỉ thay đổi trồng ở một vài mẫu đất. Kế tiếp nói về chuyện nước sông, lượng nước của cả thôn đều dựa vào con sông này, nhưng nước sông đã chậm rãi vơi bớt, không biết tiếp theo phải làm gì.


Thôn trường lại trầm mặc, hắn biết điều Đỗ Vĩ Minh nói là chính xác, nhưng không biết nên truyền đạt lại cho thôn dân thế nào. Đỗ Vĩ Minh sau khi nói xong suy nghĩ của mình liền im lặng, dù sao bản thân đã làm hết khả năng, sự việc tiếp theo bản thân cũng không thể quản.
Bán trâu


Từ nhà trưởng thôn đi ra, mặt trời đã gần xuống núi. Nhìn trời đã trễ nên Đỗ Vĩ Minh liền về nhà. Sau khi ăn xong bữa tối, Đỗ Vĩ Minh giữ Chu Văn và Vương Võ lại, thông báo quyết định của mình.
“Chu Văn, Vương Võ, ngày mai chúng ta lên trấn trên bán trâu.”
“Tại sao a?”


“Sao phải làm vậy?”
Hai người đồng thời hô lên, Vương Võ kích động đến mức nhảy dựng lên.
“Ta đoán nước sông nhiều nhất chỉ có thể duy trì một tháng, nhưng nếu mọi người tưới nước ngày càng nhiều, hắn trời lại không cho mưa xuống thì có lẽ chỉ được hơn nửa tháng.”


Thời tiết mỗi lúc một nóng hơn, nước bốc hơi mỗi lúc một nhanh. Cho nên trời càng nóng thì càng cần mưa xuống tưới nước cho hoa màu, do trời không mưa nên mọi người đều tự gánh nước để tưới. Mấy ngày gần đây mưa thật sự quá ít, lượng nước sông cũng giảm bớt rõ rệt, vì vậy nếu thôn dân vẫn không điều tiết việc sử dụng nước, thì sông khô cạn là điều chắc chắn.


“Mặc dù chúng ta đã trữ một ít nước, nhưng chủ yếu dùng cho việc ăn uống. Nếu thật sự gặp hạn hán, đầu tiên phải bảo vệ người chứ không phải trâu.”


Còn nguyên nhân cuối cùng, nếu thật sự có thiên tai, trâu trong nhà là vật quý giá. Vốn trong thôn không nhiều nhà có trâu, chỉ có hai ba hộ, nhà trưởng thôn kế bên là một. Lần trước mua trâu, thôn dân không biết có bao nhiêu người hâm mộ, chỉ trỏ sau lưng hắn. Đỗ Vĩ Minh đều nói do trong nhà có biểu ca đến, vay tiền của hắn để mua, nhưng vẫn có nhiều người chú ý. Nếu thật sự có thiên tai, ai quan tâm là ngươi có trâu hay không, người đói thì việc gì cũng dám làm.


Chu Văn và Vương Võ cúi đầu không nói.
“Chúng ta thừa dịp bây giờ chưa hạn hán, đem trâu bán trước, nếu không có thiên tai thì tốt, qua một thời gian thì lại mua về.”
Nhưng nếu như đợi có thiên tai mới bán, có lẽ cũng chẳng đáng mấy đồng, nhiều khi còn không ai mua, còn bị người ta cướp trâu.


Ba người đi Bình Phước trấn, lần này khi xuất môn, Đỗ Vĩ Minh ngồi ở bên ngoài xe, trên người không mang theo gì, phía sau xe thì được bọc một tầng vải dầu. Đợi đến Bình Phước trấn, Đỗ Vĩ Minh cố ý quan sát một chút, mọi người ở trấn vẫn lui tới như trước, không có tình huống gì đặc biệt. Hy vọng là do mình lo lắng thái quá. Đỗ Vĩ Minh đem khế bán trâu đến nhà phú hộ mà hắn đã mua. Nói ý định bán trâu với người hầu trong nhà, người hầu bảo hắn chờ, phải đi mời chủ nhân ra.


Chủ nhà đối với việc Đỗ Vĩ Minh mua trâu vẫn còn ấn tượng, lúc ấy đứa trẻ này và biểu ca hắn cùng nhau đến mua trâu, biểu ca hắn lúc ấy còn dò hỏi rất nhiều việc, dù sao mua trâu cũng là chuyện lớn, nhưng trâu vừa mua không bao lâu sao đã muốn bán.
“Tiểu huynh đệ, ngươi vì sao bán trâu a?”






Truyện liên quan