Chương 45: Người xa lạ mà thôi
Edit: dohuyenrua
"Thật hay giả, hai ngày này chuyện xấu của hai người bọn họ đã bay đầy trời, cùng nhau ăn cơm, còn có người chụp bọn họ cùng nhau đi vào khách sạn nữa."
"Vậy cũng có thể giả bộ, cô xem Trình tổng nghênh ngang như vậy."
" Cô còn nhớ rõ Trình tổng cũng từng như vậy với Bạch Khuynh."
"Cái này cô cũng không biết? Nữ minh tinh nào cũng đã từng có tin đồn với Trình tổng..."
"Vậy ..."
Tô Nhan im lặng nghe tiếng nghị luận của mọi người xung quanh, bình tĩnh không thôi, đúng vậy, tin tình cảm của Trình Tự Cẩm cũng đã sắp được một vòng Trái Đất.
Mà Tiết Cầm Cầm nghe được lại nhíu mày, nhìn đi, quả nhiên là Tô Diệu Mạn (1) theo Trình Tự Cẩm xuống xe, lại nhìn về phía người bạn bên cạnh.
(1) Tô Diệu Mạn: các chương trước thấy bạn editor để là Tô Miểu Mạn. Nhưng mà mình hỏi một chị editor có kinh nghiệm chị ấy để là Tô Diệu Mạn nên mình đã để như vậy.
" Nhan Nhan, cậu không sao chứ?"
Tô Nhan cười một chút, nhìn Tiết Cầm Cầm buồn cười hỏi: "Tớ có thể có chuyện gì? Cậu suy nghĩ nhiều, tớ với anh ta chỉ là người xa lạ mà thôi, cũng không phải thật sự là vợ của anh ta, cậu yên tâm được rồi, cho dù anh ấy có tin đồn cũng với người phụ nữ nào, cũng không có quan hệ với tớ."
Tiết Cầm Cầm nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của bạn thân mình, yên tâm rất nhiều, có chút phẫn nộ nói: "Hừ, tớ còn tưởng Tô Diệu Mạn không giống như vậy, không giống những người phụ nữ đó, bị quyền lực, tiền tài và thân xác của người đàn ông đó mê hoặc, vẫn là Nhan Nhan của chúng ta cố chấp, bất vi sở động (2) ."
(2) bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục.
Tô Nhan chỉ nhìn cô cười cười, lập tức hạ lông mi xuống, đang cầm cà phê trong tay tự hỏi.
Thật sự là bất vi sở động sao? Đáy lòng vẫn mơ hồ không thoải mái là chuyện gì xảy ra?
"Nhan Nhan."
Hai người quay đầu lại nhìn, Tô Diệu Mạn kéo Trình Tự Cẩm đi về phía các cô.
Lòng Tiết Cầm Cầm lại khẩn trương không được, vội vàng nhìn về phía Tô Nhan, phát hiện cô chỉ xuất thần trong nháy mắt đã khôi phục sự bình tĩnh, chậm rãi đứng lên mỉm cười nhìn hai người đi vào.
Tiết Cầm Cầm thấy thế cũng vội vàng đứng ở bên cạnh Tô Nhan, lúc này nhìn hai người đi tới, lại cảm thấy chói mắt như thế nào, hai hàng lông mày nhíu lại.
"Chị Diệu ." Tô Nhan nhẹ giọng gọi.
Tô Diệu Mạn nhìn Tô Nhan sau đó dịu dàng nói: "Cẩm, vị này là Tô Nhan."
Trình Tự Cẩm nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tô Nhan, khoé môi khẽ nhếch lên trầm giọng nói: "Chào cô."
"Nhan Nhan, vị này chính là tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng, Trình Tự Cẩm."
Tô Nhan hơi gật đầu nói: "Trình tổng, chào anh."
Hình như Tô Diệu Mạn không phát hiện trong lúc đó hai người có cái gì, liền chuyển tầm mắt đến người Tiết Cầm Cầm.
"Vị này là?"
Tô Nhan nhìn thoáng qua Tiết Cầm Cầm nhẹ giọng nói: "Bạn thân của em, Tiết Cầm Cầm."
Tiết Cầm Cầm nhìn vẻ mặt dịu dàng hào phóng của Tô Diệu Mạn, thế nào cũng chán ghét không đứng dậy, lại càng thêm chán ghét người đàn ông bên cạnh.
"Xin chào Tô tiểu thư, tôi là fan trung thành của cô."
Tô Diệu Mạn chỉ dịu dàng cười nói:"Thật không, bạn thân của Nhan Nhan là fan của tôi, là vinh hạnh của tôi."
Tô Nhan chỉ cười, mà Tiết Cầm Cầm cũng chỉ ngượng ngùng cười.
"Diệu Mạn, em chuẩn bị tốt chưa? Phải bắt đầu rồi."
"Dạ, được rồi, sẽ tới." Nói xong liền nhìn Trình Tự Cẩm nhẹ giọng nói: "Em đi trước quay phim, nếu anh có việc cứ đi trước được rồi."
"Ừ."
Tô Diệu Mạn đi vào trường quay, để lại ba người, Tô Nhan vẫn nghiêng đầu nhìn chằm chằm một chỗ, không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt lạnh nhạt như nước.
Nhưng sắc mặt của Tiết Cầm Cầm cực kì tệ, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Trình Tự Cẩm ân cần hỏi thăm nói: "Hi, Trình tổng, không biết anh còn nhớ tôi không?"
Mắt Trình Tự Cẩm lạnh nhạt đảo qua khuôn mặt nghiêng của Tô nhan, dừng trên mặt Tiết Cầm Cầm, nhìn vẻ mặt tức giận của cô khoé môi nhếch lên, trầm giọng nói.
"Tiết tiểu thư."