Chương 69: Tôi không tha thứ
Editor: dohuyenrua
Trình Tự Cẩm nhíu mày, hiển nhiên không có kiên nhẫn nhiều lắm, tiến lên giữ chặt cánh tay của cô kéo xuống xe.
Tô Nhan nhìn công ti này, nói thật cô không có nhiều ấn tượng tốt lắm, vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, khuôn mặt nhỏ nhắn liền suy sụp xuống.
"Anh buông."
Trình Tự Cẩm nhìn lạnh xuống dưới khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nâng mắt nhìn lướt qua cây cột trước cửa công ti, trầm thấp nói: " Hôm đó trốn ở đâu?"
Tô Nhan nâng mắt gắt gao nhìn chằm chằm anh, mím môi không nói lời nào, cuối cùng nhìn một đôi mắt trầm đen của anh mới chậm rãi mở miệng nói.
" Đừng tưởng rằng anh nói hai ba câu tôi sẽ tin tưởng lời anh nói, Trình Tự Cẩm, trong mắt tôi anh còn không bằng một đứa bé chăn cừu, anh buông ra."
Trình Tự Cẩm nhíu mày, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của cô, hình như thở dài một tiếng, "Làm sao mới có thể tha thứ?"
"Tôi không tha thứ." Tô Nhan nhìn chằm chằm thật sâu hai tròng mắt của anh chậm rãi nói.
Không có cách nào tha thứ!
Ánh mắt Trình Tự Cẩm thâm thuý nhìn chòng chọc cô một lát, trầm giọng nói: "Vậy không tha thứ."Nói xong, kéo tay của cô bước đi vào công ti.
Bời vì là tám giờ sáng xung quanh, công nhân viên đi làm rất nhiều, nhìn thấy hai người đi vào công ti đều xì xào bàn tán.
"Anh buông ra, anh dẫn tôi tới đây làm gì?" Tô Nhan nhíu mày, muốn bỏ anh ra, phát hiện anh cầm vô cùng chặt, nhưng không đến mức làm đau cô.
"Em ngoan một chút, trước đó anh đi Pháp về, còn một ít chuyện chưa xử lí."
"Có quan hệ gì với tôi?" Tô Nhan mặt lạnh như trước giọng nói lạnh lùng nói.
"Chẳng lẽ không nghĩ tới anh muốn có nhiều thời gian ở cùng em hơn?"
"..." Tô Nhan sửng sốt nâng mắt nhìn sườn mặt câu hồn nhiếp phách của anh, ngây người đã bị anh đẩy mạnh hết sức vào trong thang máy.
Chờ cô kịp phản ứng, mới phát hiện chính mình đã ở trong thang máy.
"Tôi không muốn anh ở cùng tôi, nếu anh có thời gian có thể điđi tiếp những người phụ nữ cần anh." Mặc dù Tô Nhan lạnh lùng nói trái ngược, nhưng chính cô không biết, hương vị nói chuyện cũng là rất chua, một bộ dạng ghen tuông.
Trình Tự Cẩm nghe chỉ nhếch một đuôi lông mày, nhiều hứng thúnhìn chằm chằm cô.
Tô Nhan thấy anh một hồi lâu không nói chuyện, ngẩng đầu nhìn lại, đối diện cặp mắt tràn đầy thâm ý của anh, nhíu mày.
"Anh nhìn tôi như vậy làm cái gì?"
"Anh đang nhìn, bộ dạng khi ghen của bà xã anh rất đẹp." Trình Tự Cẩm nhếch môi cười, mười phần mê hoặc.
Lập tức, khuôn mặt Tô Nhan đã nhuốm thành màu hồng, hai tròng mắt cũng đồng thời trừng lớn, vẻ mặt không tin.
"Bị, ghen? A, anh không bệnh chứ?" Tô Nhan tức giận nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng cũng không biết là bị chọc đúng tâm sự, vẫn bị câu kia của Trình Tự Cẩmgiống như lời nói trêu chọc mà biến sắc.
Trình Tự Cẩm chỉ cười nhạt không nói, mà còn Tô Nhan ảo não không thôi, thang máy đến, đã bị anh kéo ra.
Còn không chờ Tô Nhan nhìn trái phải đã trực tiếp bị kéo vào văn phòng tổng giám đốc, mà khi cô vào phòng làm việc của anh, trong lòng không nhịn đượcnói.
Lớn như vậy? Xa hoa như vậy? Xa xỉ như vậy?
Chủ yếu là, vậy mà trước mắt không phải tường, mà là kính, có thể quan sát thành phố này, cô nghĩ, buổi tối đứng ở chỗ này nhìn cảnh đêm nhất định là nhất.
Trình Tự Cẩm kéo cô đi về phía bàn làm việc không quan tâm cô, mà nhấn điện thoại nội bộ trầm giọng nói: " Eileen, mang một ly nước ép trái cây tươi lên."
Tô Nhan nhìn qua, cũng không biết xuất phát từ cái gì trong lòng mở miệng nói: "Trình tổng thật đúng là hào phóng cẩn thận, mỗi người phụ nữ đến văn phòng của anh đều sẽ chuẩn bị một ly nước ép trái cây tươi?"
Quả nhiên, Trình Tự Cẩm nâng một đôi mắt lên, nhìn cô thật sâu, cũng là ý tứ sâu xa.
Mà Tô Nhan nhìn ánh mắt của anh, nhìn trong mắt anh ý đắc ý khó hiểu, có chút hoảng hốt dời tầm mắt đi.
"Rốt cuộc anh dẫn tôi tới đây làm gì?"
"Ở cùng anh." (nguyên văn là bồi anh)
Cái gì? Cô không nghe lầm chứ? Ở cùng anh? Cô làm gì?
Cho anh là đại gia à
Quay đầu nhìn qua, phát hiện anh đã lật xem một phần tài liệu, thế này cô mới chú ý tới tài liệu chồng chất to như vậy trên bàn làm việc của anh. Hoá ra anh thật sự bề bộn nhiều việc.
"Tôi không ở cùng, tôi muốn nghỉ ngơi, tôi muốn về nhà." Nói xong định xoay người rời đi.
"Anh không cho phép, em có thể đi ra ngoài?"
"Anh..." Tô Nhan xoay người, phẫn nộ nhìn chằm chằm người đàn ông ngay cả đầu cũng chưa ngẩng lên.
Quả thực, cô không đi ra được, đây là công ty anh.
Nhưng đến bây giờ cô vẫn không muốn tin tưởng, lúc này tổng giám đốc công ty này là chồng của cô.
Không thể cứng rắn, đành phải mềm, cô thầm nghĩ muốn đi khỏi nơi này, không muốn gặp lại anh, nếu không lòng của cô sẽ rất rối bời, rất phiền chán, chung quy sẽ nhớ tới chuyện thất điên bát đảo (1), nhớ tới lời nói anh nói khi xuất viện buổi sáng.
(1) thất điên bát đảo: lộn xộn, lung tung
"Tôi mệt muốn ch.ết, tôi cần nghỉ ngơi, không nghe bác sĩ nói như thế nào sao?"
Rốt cục, Trình Tự Cẩm nâng mắt thản nhiên quét mắt nhìn cô một cái thấp giọng nói: "Rẽ trái là phòng nghỉ."
Tô Nhan nghe vậy sửng sốt, xoay người nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một cái cửa, nghĩ đến trước kia bị Tiết Cầm Cầm kéo xem chuyện tiểu thuyết nói, nếu văn phòng tổng giám đốc xuất hiện một gian phòng nghỉ, vậy hơn phân nửa là vì...
Trộm *tình ... (ở đây ý chỉ là vụng trộm làm chuyện ...)
Tô Nhan nhíu mày, đi qua đẩy cửa ra, quả nhiên là trong phòng nghỉ, có giường, còn có phòng tắm.
Vừa nghĩ tới khả năng đó, Tô Nhan cắn môi cánh hoa xoay người, nhìn người đàn ông trên ghế xoay làm việc, nhịn không được.
"Anh làm phòng nghỉ ở văn phòng không phải là vì chuẩn bị trộm *tình với thư kí cấp dưới chứ?"
Trình Tự Cẩm đang ký tên tay dừng lại, quay đầu nhìn lại, ánh mắt thâm thuý như biển, hiện lên không hiểu tình hình chân thực, nhìn Tô Nhan quả muốn cắn đứt lưỡi mình.
Nghĩ đến cô đã đoán đúng, sắc mặt khó coi, cười khẩy nói: "Không phải là anh muốn tôi nằm trên giường anh đã từng lăn lộn với người phụ nữ khác nghỉ ngơi chứ?"
Cô nhìn anh chậm rãi buông bút máy trong tay xuống, đứng dậy, đi về phía cô.
Tô Nhan nhíu mày, nhìn anh càng ngày đến càng gần, mày cũng nhíu càng chặt, cũng có thể kẹp ch.ết một muỗi.
Đi đến trước mặt cô, nhìn cô lộ ra vẻ mặt chán ghét, ôm eo của cô, thuận tay đóng cửa phòng nghỉ đã ôm cô ngã vào trên giường lớn.
"A..."
"Anh làm gì, đứng lên." Sắc mặt Tô Nhan nháy mắt trở nên rất khó coi, vừa nghĩ tới anh và người phụ nữ khác đã làm cái loại chuyện gì trên giường này, sắc mặt cô lại càng trầm hơn.
Cảm xúc trong ánh mắt cũng càng ngày càng rõ ràng, chán ghét, ghê tởm, đều bị Trình Tự Cẩm thấy trong mắt.
"Em nhất định phải để ý chuyện trước kia sao?"
Tô Nhan nghe vậy cười nịnh một tiếng nói: "Đây không phải là chuyện trước kia, cũng sẽ xảy ra sau này, đứng lên."
Trình Tự Cẩm bám vào người cô, hai tay giữ hai vai của cô, ánh mắt trầm xuống nhìn cô, đúng lúc này giữ chặt thân mình mảnh khảnh của cô giữa hai tay anh.
"Anh cam đoan, không có, được không?"
Tô Nhan nghiêng mặt đi có chút ngây người, vì anh ăn nói khép nép, kinh ngạc nhìn về phía anh, chợt nghe thấy anh tiếp tục nói tiếp.
"Anh rất ít dùng phòng nghỉ này, cũng không có người phụ nữ nào từng vào, thư ký cũng không, em là người thứ nhất, nhưng nếu, em muốn xảy ra chuyện gì trên giường này với anh, anh rất nguyện ý, nhưng..."
"Anh câm miệng, khi nào thì tôi có ý này, anh tránh ra." Tô Nhan nghe lời nói trầm thấp của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên một mảng, ngay cả tai cũng đỏ.
Cô rất buồn bực, trước kia quay phim cũng chưa từng thẹn thùng như vậy, có chỉ là hưng phấn, yêu thích diễn, nhưng hết lần này tới lần khác với anh, đối với người đàn ông này thường đều đỏ mặt tim đập, mặt đỏ tai hồng.
Nhìn Tô Nhan thẹn quá hoá giận, khoé môi khẽ nhếch lên, môi mỏng hôn nhẹ nhàng lên gò má của cô, trầm giọng thở ra: "Nhưng, cho dù em muốn, bây giờ cũng không được, sau này có thể thử xem."
"Anh cút..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan càng ngày càng hồng, hơi thở của anh làm lỗ chân lông cua cô đều mở ra.
Trình Tự Cẩm thấy cô đỏ mặt, không đùa cô, đứng lên từ trên người cô, nhìn cô vì khẩn trương mà ngực phập phồng lên xuống, ánh mắt chìm xuống.
Thấy cô thật lâu không đứng dậy, mắt nhìn như nghĩ tới cái gì.
" Không đứng dậy sao? Biết anh vài ngày không chạm vào em sao? Thật muốn hung hăng làm em." (Ở đây "làm" này là chỉ chuyện ... đó)
"Anh..." Tô Nhan bị lời nói của anh làm cho mặt đỏ tim đập, lập tức ngồi dậy, căm giận nhìn mặt lạnh lùng đẹp trai của anh.
" Không biết xấu hổ."
Trình Tự Cẩm không đùa cô, tuy rằng thực sự rất muốn bây giờ liền làm cô, nhớ tới thân thể cô khít khao quay về co rúm, phía sau lưng anh tê dại từng đợt.
Ánh mắt lại càng trầm hơn, trong mắt dục niệm bắt đầu tập trung lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Nhan cũng càng ngày càng nguy hiểm, có chứa tính tiến công chiếm đóng.
Tô Nhan cảm giác được ánh mắt anh biến đổi, buồn bực đứng lên đẩy anh ra khỏi phòng nghỉ tức giận nói: "Đi ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi."
Cạch một tiếng, Tô Nhan đã đóng cửa phòng nghỉ lại, tựa vào cửa thở phì phò, tim đập nhanh hơn.
Trình Tự Cẩm nhìn cửa đóng, nhíu mày, cúi đầu nhìn thoáng qua huynh đệ dần dần ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu.
"Tổng giám đốc?" Eileen đi tới, nhìn anh đứng ở trước cửa phòng nghỉ.
Trình Tự Cẩm xoay người, trầm giọng nói: "Đưa vào đi."
Eileen sửng sốt, nhìn đi về phía bàn làm việc, nhìn một đống tài liệu kia khẽ nhíu mày, đã kinh ngạc không thôi, khi nào thì, tổng giám đốc của bọn họ nhíu mày với hợp đồng giá trị mấy trăm vạn, thậm chí mấy ngàn vạn?
Hình như còn mang theo một chút không hài lòng.
Quả thực, người nào đó không hài lòng, đó cũng là vì dục cầu bất mãn (2)!
(2) dục cầu bất mãn: Theo mình hiểu thì đó là có nhu cầu, ham muốn, có dục vọng mà không được thoả mãn.
Eileen thu hồi tầm mắt,nhìn phòng nghỉ kia, lúc cô lên cũng nghe được tổng giám đốc của bọn họ dẫn theo một người phụ nữ đi lên.
Bưng nước trái cây chậm ãi đi về phía phòng nghỉ, đưa tay gõ cửa.
Tô Nhan nghe thấy tiếng gõ cửa, tưởng anh, mở cửa quát.
"Anh có xong không..."
Eileen bị quát sửng sốt, nhìn Tô Nhan đột nhiên xuất hiện, nhìn vẻ mặt cô phẫn nộ, trong lúc nhất thời quên nói cái gì.
Tô Nhan cũng không nghĩ mở cửa sẽ là người khác, khoé môi cứng đờ, sắc mặt cứng đờ, nhìn phía sau cô ấy người nào đó gửi nụ cười đầy nghiền ngẫm, cả người cứng đờ.
Eileen kịp phản ứng, vội vàng mở miệng nói: "Tô tiểu thư, xin chào, nước trái cây của cô."
Vẻ mặt Tô Nhan xấu hổ, nhìn nữ thư ký rõ ràng bị mình doạ, vội vàng nhận nước trái cây nhẹ giọng nói: "Vậy, rất xin lỗi, tôi, tôi không biết sẽ, sẽ là người khác, cảm ơn nước trái cây của cô."
Eileen nhìn vẻ mặt Tô Nhan quẫn bách và xấu hổ lắc đầu cười nói: "Không cần khách sáo."
Eileen gật đầu liền xoay người đi ra khỏi văn phòng, thật ra lúc cô thấy Tô Nhan, cô vẫn kinh ngạc một chút, cho tới bây giờ chưa từng thấy người phụ nữ nào tới công ty tìm anh.
Làm lúc cô thấy Tô Nhan xuất hiện ở phòng nghỉ, thật là kinh ngạc một phen, nhưng nghĩ lại là Tô Nhan, cũng sẽ không kinh ngạc như vậy.
Có thể làm cho tổng giám đốc của bọn họ tuyên bố với truyền thông, hơn nữa mang phụ nữ đến công ty, nhất định là không giống người thường.
Tô Nhan cầm nước trái cây trong tay, nhìn Eileen đi ra khỏi văn phòng, lúc này mới chuyển ánh mắt về phía anh.
"Anh cố ý?"
Trình Tự Cẩm chỉ ngẩng đầu nhìn cô cười nói: "Anh nói không phải, em tin sao?"
Tô Nhan cười lạnh nói, "Heo tin tôi sẽ tin." Nói xong đã đóng cửa lại, cắt đứt tầm mắt đối diện của hai người.
Trình Tự Cẩm nhíu mày, cúi đầu nhìn văn bản trong tay mình dừng một chút, hình như quên cái gì, quay đầu nhìn thoáng qua phòng nghỉ ấn điện thoại nội bộ.
"Mua một phần bữa sáng mang lên."
Mà Tô Nhan đặt nước trái cây ở một bên trên giường lớn, cảm nhận độ ấm của ánh mặt trời, hai tròng mắt khép hờ, chỉ cần ở cùng một chỗ với Trình Tự Cẩm, thần kinh của cô sẽ kéo căng, sau đó sẽ mệt ch.ết.
Tuy rằng biết anh không có phụ nữ trên giường này, nhưng anh đi khách sạn với người phụ nữ khác là sự thật, làm không làm lại là một việc khác.
Nếu lúc ấy anh thật có nghĩ đến cô, cô sẽ không đánh anh, anh đúng như lời anh nói, sẽ không lên giường với người phụ nữ đó sao?
Bốn năm, người phụ nữ bốn năm đó, là ai?
Người phụ nữ bốn năm bị che giấu đã sáng tỏ, là ai?
Nghĩ, lại mơ màng ngủ.
Mười phút sau, Trình Tự Cẩm cầm bữa sáng đi vào đã thấy Tô Nhan nằm ngủ trên giường, tướng ngủ rất an tĩnh, ánh mặt trời chiếu trên mặt của cô, an nhàn giống thiên sứ.
"Là ai..."
Nghe lời nói tràn ra từ khoé môi của cô, Trình Tự Cẩm đi vài bước vào, hạ mắt nhìn cô, nghe rõ ràng nói mớ của cô.
"Bốn năm... Người phụ nữ, là ai..."
Trình Tự Cẩm nghe thấy cô nói mớ, ánh mắt trầm xuống, nhìn chằm chằm vẻ mặt khi ngủ của cô, khuôn mặt đẹp trai mang một vẻ mặt khó lường.
Lúc này đây, Tô Nhan mơ một giấc mơ giống sáng nay!
"Đừng..."
Kinh hách ngồi dậy, có chút mê mang nhìn hoàn cảnh trước mắt lạ lẫm, dừng ở trên ly nước trái cây kia, Tô Nhan mới nhớ tới đây là phòng nghỉ của anh.
Xoa xoa trán, chạm phải vết sẹo trên thái dương, dài một xen ti mét như vậy, thở dài một hơi, đứng dậy từ giường, đi ra khỏi phòng nghỉ sửng sốt.
Bởi vì cô không thấy người nên nhìn thấy, liếc mắt quan sát xung quanh trái phải văn phòng to như vậy, như trước không có ai.
" Trình Tự Cẩm?"
Không có người trả lời...
Tô Nhan đi đến trước bàn làm việc, nhìn ít đi rất nhiều tài liệu, nhìn thoáng qua cảm thấy nhìn cái gì cũng không hiểu nên không có hứng thú lắm, đi đến trước cửa sổ, không khỏi sợ hãi than.
Cảnh tượng ban ngày đã hùng vĩ như vậy, ban đêm nhất định cực kì đẹp.
Đứng ở chỗ này, mênh mông vô bờ, tầm nhìn rộng lớn, thế mà cô không biết thành phố X lại có thể đẹp đẽ như vậy.
Chỉ nhìn nhập thần, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, cô tưởng là anh, nhưng vừa quay đầu lại, cũng...
"Cẩm, cậu..." Trong tay Quyền Hạ cầm một phần tài liệu đẩy cửa vào, vừa muốn nói cái gì, vừa ngẩng đầu lên đã thấy người phụ nữ đứng ở trước cửa sổ, hiển nhiên hơi ngây người.
" Tô Nhan?"
"A, là tôi, luật sư Quyền." Tô Nhan nhìn thấy Quyền Hạ cũng sửng sốt, cô nghĩ đến sẽ là Trình Tự Cẩm, không nghĩ tới là Quyền Hạ.
Quyền Hạ đeo một cái kính màu vàng, nhìn lướt qua văn phòng, khoé môi khẽ nhếch lên phía trước một độ cong nhìn Tô Nhan cười nói."Cẩm đâu?"
Tô Nhan có chút xấu hổ lắc đầu nói: "Tôi, tôi cũng không biết, tôi vừa tỉnh ngủ đứng lên đã không nhìn thấy anh ấy."
Quyền Hạ hiểu rõ, ngồi trên sô pha nhíu mày nhìn về phía Tô Nhan tháo kính xuống nhẹ giọng nói: "Chúng ta có thể tâm sự không?"
Tô Nhan nhìn anh không rõ vì sao, vẫn gật đầu đi đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống.
"Anh tìm anh ấy có chuyện gì sao?" Sau khi Tô Nhan ngồi xuống nhìn Quyền Hạ hỏi.
Quyền Hạ gật đầu, đặt tài liệu cầm trong tay đặt ở một bên, liếc mắt nghiêng một cái nói: "Ừ, giúp cậu ấy xử lý một vụ kiện, tôi tìm cậu ấy có chút việc."
Nghe vậy, Tô Nhan nhíu mày, "Kiện? Anh ấy muốn kiện cái gì?"
Quyền Hạ nâng mắt, nhìn cô nhíu mày, đuôi lông mày nhếch lên, một đôi mắt hoa đào rất nhanh hiện lên một chút ánh sáng, người dựa về phía sau không có gì đáng kể nói.
"Công ty đối phương muốnkiện cậu ấy sao chép sản phẩm công ty bọn họ, thật sự là truyện cười, loại chuyện này tôi thấy nhiều hơn, gần đây Chính Hằng có một mặt hàng buôn bán mới muốn đưa lên thị trường, trước khi đưa lên thị trường đã bị tố cáo, đơn giản là những người đó giở thủ đoạn giở trò."
"A vậy sẽ không phiền toái chứ?"
"Phiền toái ư? Có là có, nhưng sẽ không phiền toái lắm."
Nghe vậy, đôi mày thanh tú của Tô Nhan nhíu chặt hơn, Quyền Hạ thấy ở trong mắt, chỉ nhẹ giọng cười nói: "Cô không cần lo lắng cho người đàn ông của cô, tin tưởng cậu ấy, từ lúc cậu ấy tiếp nhân công ty này, đơn kiện nhận được cũng đã đầy một ngôi biệt thự rồi."
"A? Một ngôi biệt thự... Nhiều như vậy?" Tô Nhan nghe nói ngẩn người, có chút kinh ngạc.
"Đương nhiên, nhưng không cần lo lắng, có tôi ở đây, không có việc gì, lần cũng giống vậy, những người này đơn giản là muốn trước khi sản phẩm mới đưa ra thị trường có chút tiền, không có gì đáng ngại." Quyền Hạ thấy vẻ mặt cô kinh ngạc khẽ cười nói.
Tô Nhan nghe, trên mặt hiện lên một chút mất tự nhiên, ánh mắt có chút né tránh nói: "Không, tôi không lo lắng, chỉ là hơi tò mò."
Quyền Hạ chỉ ý tứ hàm xúc không rõ nhìn cô cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan càng ngày càng xấu hổ.
" Tô Nhan, tôi rất ngạc nhiên, cô và Cẩm đã xảy ra chuyện gì sao? Gần đây báo đưa tin về hai người bọn cô lại bay đầy trời, tôi nghĩ không biết cũng quá khó khăn."
Tô Nhan chỉ lắc đầu nói: "Không có chuyện gì, có chuyện tôi cũng sẽ giải quyết."
Quyền Hạ nhíu mày, ngón tay thon dài chạm vào huyệt Thái dương đang nảy lên, cuối cùng nói: "Trong lúc đó hai người xảy ra cái gì, tôi cũng không hỏi, nhưng tôi nghĩ, có chuyện tôi nhìn thấy vẫn cần nói cho cô."
Tô Nhan nghe vậy nâng mắt, nhìn mặt anh cười bí hiểm, nhíu mày, trực giác nói cho cô không tốt lắm, nhưng lại không nhịn được muốn biết, muốn nghe xem anh sẽ nói tâm tình gì.
"Anh... Muốn nói gì cho tôi?"
Quyền Hạ chỉ nhếch khoé môi, một đôi mắt đào hoa híp lại, "Ngày hôm qua là tôi đưa hai người đến bệnh viện."
Hiển nhiên, Tô Nhan có chút kinh ngạc, cô tưởng Trình Tự Cẩm đưa cô đi.
"Là anh đưa tôi đến bệnh viện?"
Quyền Hạ gật đầu, nhìn ánh mắt Tô Nhan có chút khó hiểu phức tạp nói: "Tôi cũng ở tiểu khu đó, tối hôm qua tôi trở về tương đốisớm, tôi vừa tiến vào tiểu khu thì thấy cô một người phụ nữ té xỉu tại đó, vốn tôi muốn gọi 120, tôi không nhận ra đó là cô, nhưng tôi thấy Cẩm hoang mang rối loạn chạy tới, vẻ mặt cậu ấy lo lắng ôm cô, thậm chí ngay cả giày cũng quên đi, có thể thấy được lúc cậu ấy thấy cô té xỉu vội vàng bao nhiêu."
Tô Nhan nghe nói, tim đập bùm bùm, tuy rằng biết, nhưng nghe thấy người khác nói lại là một cảm giác khác.
Quyền Hạ thấy cô cúi đầu, cười nói."Cái loại lo lắng này, Cẩm cuống quít, khẩn trương, thật sự rất ít thấy, từ nhỏ lớn lên với cậu ấy cùng với vài anh em, cũng chưa từng thấy qua vài lần, tôi thực vinh hạnh tối hôm qua trở về tiểu khu sớm một chút, lại có thể nhìn thấy một màn kia của cậu ấy, ôm cô suốt đường kêu tên của cô, thậm chí trên đường đưa cô đến bệnh viện còn ôm cô thật chặt, vẻ mặt lo lắng thúc giục tôi lái xe đi nhanh lên, lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy không đi giày bỏ chạy ra, Tô Nhan, đây vẫn là hào quang của cô, để cho tôi may mắn thấy được."
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói Quyền Hạ thậm chí nghiền ngẫm không thôi, nhưng lòng của Tô Nhan lại vì mấy câu nói của anh mà đảo loạn.
"Sao lại nói chuyện này với tôi?" Giọng nói của Tô Nhan hơi nặng nề.
Quyền Hạ nhìn mắt cô phiếm hồng, đuôi lông mày nhếch lên, nghiêm mặt nói: "Bởi vì tôi thấy Cẩm, đúng là đối xử với cô không giống bình thường, nếu có thể, tôi hi vọng hai người có thể sống với nhau thật tốt."
Tô Nhan lắc đầu, hít hít mũi, không để cho nước mắt rơi xuống.
"Sao các người đều hi vọng như vậy?"
"Các người? Còn có ai?"
"Chị Diệu Mạn, chị ấy, chị ấy cũng từng nói với tôi biết ở cùng một chỗ với anh ấy thật tốt, để cho tôi yêu anh thật tốt, nhưng tôi cảm thấy, cũng không phải dễ dàng được đến như vậy." Tô Nhan nhìn về phía khác nhẹ giọng nói.
Lúc Quyền Hạ nghe thấy ba chữ "chị Diệu Mạn" cũng đã nhíu mày, nhìn vẻ mặt mất mát của Tô Nhan, nhìn cô một lát sau, ánh mắt Quyền Hạ sâu thẳm, chậm rãi mở miệng nói.
"Trên người Cẩm có chuyện xưa, không biết cô cảm thấy không?"
"Chuyện xưa?" Tô Nhan nghi hoặc nhìn Quyền Hạ, vẻ mặt mê mang.
Quyền Hạ chỉ gật đầu trầm giọng nói: "Đúng vậy, rốt cuộc tình hình của chuyện xưa thế nào, còn cần cô tự mình tìm hiểu, nếu cô muốn biết."
Tô Nhan im lặng, cô rất muốn biết, chỉ là...
"Cho tới bây giờ tôi vẫn không nhìn thấu anh ấy, làm sao biết chuyện xưa của anh ấy, anh ấy cũng sẽ không nói với tôi."
Quyền Hạ đột nhiên nở nụ cười, cười làm cho người ta không hiểu, cười làm cho người ta thấy bí hiểm.
"Vậy phải xem bản lĩnh của cô, nhưng tôi cũng rất xem trọng cô, trước kia thật ra không cảm thấy như vậy, nhưng từ sau tối hôm qua, tôi thay đổi cách nhìn của tôi, tôi rất xem trọng cô."
Tô Nhan nghe vậy không nhịn được co rút khoé môi, đang muốn nói gì,Trình Tự Cẩm đã đẩy cửa vào, nhìn thật sâu rõ ràng có chút hơn ở chỗ Tô Nhan, liền nhìn về phía bạn tốt.
Đối diện với anh nhíu mày cười nhạt, chỉ là trong nụ cười hình cung kia mang theo ý tứ hàm xúc.
"Anh vừa đi làm gì?"
"Họp."