Chương 72-2: Một phần đại lễ (2)

A Ken vôi vàng trong lúc rảnh nhìn cô trêu ghẹo nói: “Nhìn cô hạnh phúc ôi.”
“A Ken, không cần chuẩn bị tạo hình và trang phục buổi tối thay tôi, anh ấy muốn tới đón tôi.”


A Ken nghe nói chỉ bĩu môi nói: “Tôi vốn là không tính chuẩn bị giúp cô, loại tiệc tối từ thiện lớn này, nhất định cô sẽ cùng tham dự với Trình tổng.”


“Nhưng, khi nào mới có thể công bố tin tức các người đã kết hôn? Một ngày hai người không công bố, tôi liền có thêm một ngày lo lắng đề phòng, ngộ nhỡ có một ngày tin tức mọi người kinh hãi này bị bất ngờ lộ ra ngoài, nhất định tôi chính là người đầu tiên ch.ết.”


Tô Nhan nghe nói chỉ cười nói: “Anh sẽ không là người đầu tiên ch.ết, trước anh cũng có rất nhiều người biết đến.”
Nghe vậy, A Ken tạm ngừng việc đang làm trên tay, quay đầu nhìn Tô Nhan, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.
“Đã như vậy, vì sao hai người lại muốn giấu diếm chuyện hai người đã kết hôn?”


Tô Nhan chỉ cười, nhìn A Ken chớp hai mắt nói: “Trước kia là không thể không muốn, bây giờ là vẫn còn chưa đến lúc đó.”
“Vậy khi nào thì mới đến lúc đó?”
“Chờ khi tôi lên làm diễn viên, sau khi lấy được giải Kim Ưng, ở trên sân khấu tuyên bố tin tức kinh hãi này thế nào?”


Nghe vậy, A Ken giơ ngón tay cái lên nói: “Ý tưởng hay, tôi tin rằng cách một ngày sẽ không quá xa, thế nhưng dựa vào cảm giác của tôi, lúc đó Trình tổng của cô cũng chẳng hề đơn giản như vậy.”


available on google playdownload on app store


Tô Nhan nghe anh nói, nhớ tới hình ảnh và cảm giác lần đầu tiên khi nhìn thấy anh bốn năm trước, nói khẽ: “Quả thực rất phức tạp, nhưng, bây giờ hẳn là tốt.”
“Hẳn là?”
“Đúng, hẳn là.”


A Ken chỉ thở dài một hơi, giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua thời gian nói: “Gần bốn giờ, cô đi trước đi, còn lại giao cho tôi.”
“Được rồi, vất vả cho anh rồi.”


“Không có chuyện gì, không vất vả, cô chỉ cần giúp tôi nói tốt hơn vài câu trước mặt ông xã cô, diễn thêm vài bộ phim là được, để cho tôi kiếm nhiều tiền chút.”
Tô Nhan chỉ cười khoát tay áo nói: “Nhất định cho anh kiếm tiền.”


A Ken nhìn bóng lưng Tô Nhan rời đi lắc đầu, hai người hoà hảo như lúc ban đầu là tốt nhất, như vậy xem ra, tất cả cũng đều thuyết phục trôi chảy rồi.
Chỉ là anh không nghĩ tới, nhìn như chuyện dễ hiểu đơn giản, hoá ra lại phức tạp như vậy.


Lúc Tô Nhan xuống lầu, thang máy dừng ở tầng mười lăm, khi cô nhìn thấy là ai, mày gắt gao nhíu lại, sắc mặt cũng khó coi vài phần.
Làm sao gần đây số lần gặp được Bạch Khuynh càng ngày càng nhiều rồi? Chẳng lẽ thật sự là oan gia ngõ hẹp sao?


Bây giờ cô càng nhìn càng không vừa mắt, trước kia cũng chỉ bỏ qua, nhưng dù sao cũng từng là một người phụ nữ của chồng cô, cô thật sự không muốn tiếp tục gặp.
Bạch Khuynh thấy Tô Nhan cũng sửng sốt, lập tức cười đi tới, đứng bên cạnh cô, thang máy chậm rãi đi xuống.


“Tô Nhan, tối nay cô sẽ phải tham gia tiệc tối từ thiện đi.”
Tô Nhan nhìn mặt nghiêng của Bạch Khuynh, tuy rằng có trang điểm, nhưng chung quy cô cảm thấy sắc mặt của cô ta không tốt lắm, hơi tái nhợt, nhưng cô cũng không nên để ý đến chuyện này, cũng không có quan hệ gì với cô.
“Sẽ.”


“Cùng Trình tổng?”
Tô Nhan không trả lời cô ta, chỉ quay đầu nhìn cô ta, nhíu mày lại.
Bạch Khuynh thấy thế chỉ nở nụ cười một tiếng nói: “Không cần đề phòng tôi như vậy, tôi chỉ hỏi một chút, hôm nay tôi cũng sẽ đi, tôi sẽ tặng các người một phần đại lễ.”


Tô Nhan nghe, mày càng nhíu chặt hơn, thang máy cũng đến chỗ tầng một, cô để ý đến cô ta rồi đi ra thang máy, ra cửa chính công ty đã thấy xe ở đó.
Bạch Khuynh đứng ở cửa thang máy, khoé môi lộ ra ý cười nhìn Tô Nhan lên chiếc xe thương vụ (1), ánh mắt càng lạnh hơn.


(1) xe thương vụ: xe ô tô Multi Purpose Vehicle là xe van hạng nhỏ, còn gọi là xe gia đình đa dụng.
Tối hôm qua, cô vừa mới hầu hạ Vương Đạo kia, biết được tối nay là tiệc tối từ thiện mỗi năm một lần của thành phố X, cô biết, người tới tham gia tiệc tối này không phải người bình thường, cô rất muốn đi.


Nhưng Vương Đạo lại nói cái gì cũng không để cho cô đi, không có cách, cô chỉ có thể tìm cách khác, cho nên cô lại đi một quán rượu khác, làm cả đêm cùng một người đàn ông khác.


Bây giờ, không chỉ chân cô chua xót vô lực, bụng dưới lại càng căng đau, thậm chí còn tràn ra chút máu.
Tô Nhan, tối nay, chờ xem đi.
Trình Tự Cẩm thấy Tô Nhan lên xe, sắc mặt không thể nào tốt, hơn nữa còn nhíu chặt mày, nhìn người phụ nữ đứng ở nơi đó phía ngoài cửa sổ.
“Làm sao vậy?”


Tô Nhan quay đầu nhìn anh, biết rõ rành rành là chuyện trước kia, trước kia khi cô biết anh quan hệ với Bạch Khuynh, ngoại trừ kinh ngạc một hồi bên ngoài, cũng không có ý kiến khác.
Nhưng bây giờ, vì quan tâm, cho nên để ý rồi.
“Không có chuyện gì.”


Trình Tự Cẩm chỉ kéo eo của cô, môi hôn lên mặt cô, thu lại tầm mắt nhàn nhạt nhìn người Bạch Khuynh, rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch hiếm thấy của cô.
“Nhìn thấy cô ta làm cho tâm tình em không thoải mái phải không?”


Nghe vậy, Tô Nhan nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, phát hiện Bạch Khuynh đang nhìn về phía xe của bọn họ, quay đầu nhìn Trình Tự Cẩm nhíu mày hỏi.
“Làm sao, nếu em nói không vui, anh sẽ làm như thế nào?”


“Làm cho cô ta rời đi có được không?” Trình Tự Cẩm ghé sát vào cô, gắt gao nhìn chằm chằm hai tròng mắt của cô nói khẽ, giống như là lấy lòng.
Nghe vậy, Tô Nhan nở nụ cười.
Cô cười, mắt Trình Tự Cẩm lại trầm xuống.


“Một Bạch Khuynh, anh có thể cho cô ta đi, trước kia cũng từng đi theo anh, chỉ cần em gặp, anh đều phải bắt các cô ấy rời đi sao? Trong công ty của em, phụ nữ từng đi theo anh cũng hẳn là không ít đi.” Tô Nhan nhìn anh, cười nói.
Nhưng trong ánh mắt không có cảm xúc gì, chỉ là có chút nếp nhăn trên mặt khi cười.


Đối diện, Tô Nhan chỉ cảm thấy buồn cười, quả thật là như vậy, vậy thật đúng là khôi hài rồi.


Nhưng Trình Tự Cẩm lại nâng chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn hai tròng mắt cô, thấp giọng nói: “Nếu em có thể vui vẻ, anh có thể đưa tất cả các cô ấy ra ngoài, em không được không vui vẻ, có được không?”


Tô Nhan nhìn Trình Tự Cẩm, có chút hoảng hốt, lại ở một chỗ với anh như trước kia, kiêu ngạo, tự đại, cuồng vọng, cô không cảm thấy phản cảm, bởi vì cô cảm thấy được anh có tư chất.
Nhưng cô không nghĩ tới, cô có thể trở thành người phụ nữ anh che chở trong lòng bàn tay.


Trán nhẹ nhàng đụng vào trán rộng của anh, nói khẽ: “Không cần như vậy, quá khứ của anh không tham dự, tương lai của anh có em là được rồi.”
Trình Tự Cẩm lại hôn đôi môi đỏ mọng của cô, thấp giọng nói: “Sau này, chỉ có em.”


Tô Nhan chậm rãi khép hai mắt, thừa nhận nụ hôn của anh, đáp lại nụ hôn của anh, hai tay ôm cổ anh, nụ hôn, càng nóng hơn.
Hai chân của cô trong bất tri bất giác liền bò lên eo của anh, trước khi đến, cô đã phát hiện trong xe bị vách ngăn thẳng đứng, cho nên, cô mới có thể to gan đáp lại anh như vậy.


“Bà xã, làm sao bây giờ?”
“Hả?” Hai tròng mắt Tô Nhan mị sắc (quyến rũ) mười phần, giọng nói mềm nhũn.
Lại cảm giác được lực anh ôm eo cô càng chặt vài phần.
“A Cẩm, nhẹ chút.”


Trình Tự Cẩm nghe lời của cô, ánh mắt sớm trầm tối không thôi, đối diện cặp mắt mị hoặc kia của Tô Nhan, cúi đầu cắn môi đỏ mọng của cô, giọng nói lại càng khàn khàn.
“Yêu tinh, thật muốn em.”


Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan nhiễm màu đỏ lại càng đỏ hơn, cho dù bao nhiêu người đàn ông cường thế, chính mình thích người đàn ông trước mặt, mãi mãi đều là hình dáng này, thẹn thùng, kiều mỵ.
“A Cẩm, không cần...”


“Không cần chính là muốn? Hả?” Trình Tự Cẩm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, khoé môi tà mị nhếch lên một độ cong, ngón tay xuống giữa hai chân cô, xấu xa gảy gảy cửa vào khít khao kia.


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan kìm nén đỏ bừng, theo bản năng kẹp chặt * hai chân, căm tức anh nói: “Anh, anh bỏ tay ra?”


Trình Tự Cẩm chỉ nhíu mày, cúi đầu vươn đầu lưỡi quét một vòng tại môi đỏ mọng mềm mại của cô, dựa vào bên tai cô trầm giọng nói: “Em kẹp chặt như vậy, tay của anh, không lấy ra được...”


Tô Nhan nghe anh nói, cả cổ cũng đỏ một vòng, hung hăng trợn mắt nhìn anh, hai chân thả lỏng, đẩy anh ra hơi cáu nói.
“*.”
Hình như Trình Tự Cẩm vẫn chưa thoả mãn, ánh mắt nhìn cô vẫn trầm tối không thôi, nhưng lời nói kế tiếp của anh làm Tô Nhan thực sự sợ ngây người.


“Đàn ông không *, phát dục không bình thường.” (2)


(2) Các từ được tác giả đánh dấu sao * thường là những từ nhạy cảm hoặc thô tục, chửi bậy. Tác giả đánh dấu * là để thông qua kiểm duyệt trên mạng. Tác giả đánh dấu này làm Rùa cảm thấy đây là một cuộc đối thoại thần bí. (--_--|||) . )


“...” Tô Nhan nghe nói, mắt trợn to vô cùng, tròng mắt đã sắp trừng muốn lòi ra, vẻ mặt kinh ngạc.
Trình Tự Cẩm thấy bộ dạng của cô, nhếch lông mày lên, “Chưa từng nghe qua những lời này?”


Tô Nhan ngơ ngác lắc đầu, cô quả thực chưa từng nghe qua, nhưng cho dù đã nghe qua, nhưng từ trong miệng anh nói ra, thật đúng là...
“Phát ngốc cái gì, xuống xe.”
“A, đến rồi?”
Hai người đi vào một cửa hàng tạo hình, chia nhau đi vào.


“Tôi muốn cô ấy trở thành phong cảnh đẹp nhất toàn trường, hiểu không?” Trình Tự Cẩm kéo tay nhỏ của Tô Nhan, nhìn cô nói.
“Hiểu, Trình tổng yên tâm, trước tiên anh mời bên này, chúng tôi lập tức tạo hình cho Tô tiểu thư.”


Trình Tự Cẩm đến gần một bước ghé sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hạ xuống nụ hôn nhẹ một cái khẽ nói: “Chờ mong em đêm nay.”
Tô Nhan chỉ gật đầu, mãi cho đến khi anh đi về phía người con trai kia, một bên nhân viên mới nhỏ giọng nói.
“Tô tiểu thư, Trình tổng đối với cô thật tốt.”


“Tốt sao?” Tô Nhan biết rõ còn cố hỏi.
“Đương nhiên tốt, bên này mời.”
“Được.”
Sau khi làm xong tạo hình cho Tô Nhan đã là chuyện của bốn mươi phút sau, mà Trình Tự Cẩm chỉ dùng xong mười phút thay một bộ quần áo, thay đổi một kiểu tóc, chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ tóc phân tán.


“Trình tổng, anh xem xem toàn thân Tô tiểu thư, như thế nào?”
Trình Tự Cẩm nhìn lại, chậm rãi kéo rèm che cửa sổ ra, Tô Nhan liền đứng ở đó nhìn người đàn ông trên sofa.


“Như thế nào? Đẹp không? Có phải chói mắt không?” Tô Nhan có chút đỏ mặt hỏi, khi lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ quần áo này đã cảm thấy rất không được, nhưng trong mắt lại cảm thấy rất quá.


Một loại hoa hồng đỏ rực, nhưng lại thêu cây tường vi, làm cho trước mắt người ta sáng lên, chủ yếu là, thiết kế bộ quần áo này, lộ chữ V rất sâu tất cả sau lưng cô, bên hông lại dùng một tầng lụa trắng vây quanh, vạt dưới cũng mở một xẻ tà rất lớn, làm lộ ra bộ dáng chân hoàn mỹ thon dài của cô, tóc dài xuôi thẳng tuỳ ý rối tung, không có bất kì cái gì, trang dung (mặt trang điểm) tinh xảo, lại càng không thể soi mói.


Giờ phút này Tô Nhan, đẹp đến nỗi làm cho không người nào có thể hô hấp.
Trình Tự Cẩm không mở miệng nói chuyện, chỉ là hai tròng mắt trầm xuống, thâm sâu nhìn chằm chằm cô, chẳng qua từng phút từng giây ánh mắt trôi đi trong thay đổi.


Tô Nhan thấy ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô thay đổi, sắc mặt đỏ lên, không nói gì mở môi đỏ mọng.
"*"
Trình Tự Cẩm thấy thế nhíu mày, môi mỏng nhếch lên, chậm rãi đứng lên đi về phía cô.


Tô Nhan thấy anh chậm rãi đi về phía cô, tim đập thình thịch điên cuồng không ngừng, hai tay có phần khẩn trương nắm lại, tới cùng là làm sao người đàn ông này sinh ra, làm sao có thể, làm sao có thể nhất cử nhất động đã hoàn mỹ như vậy, tác động lòng của phụ nữ?


Trình Tự Cẩm đi đến trước mặt cô, nâng cằm của cô lên, đối diện với mắt long lanh né tránh của cô trầm giọng nói: “Anh hối hận rồi.”
“Cái gì?” Tô Nhan không nhịn được tim đập rộn lên, không biết nguyên nhân là vì lúc này bầu không khí hai người hay là vì vẫn còn người ngoài.


“Anh muốn trực tiếp đóng gói mang em về nhà, không muốn cho em tham dự lộ diện rồi.”
Tô Nhan nghe hiểu, chỉ trợn mắt nhìn anh, vuốt ve tay anh nói: “Nhanh lên, chúng ta đi thôi.”


Trình Tự Cẩm chỉ vươn tay ra với cô, Tô Nhan nhoẻn miệng cười với tay vào, lúc này hai người mới đi khỏi, không nhìn tới ánh mắt hâm mộ và ghen ghét phía sau.


Đến chỗ đại sảnh khách sạn, đã có không ít tên xe xa hoa đều đã tới tấp đỗ ở một bên, cũng có rất nhiều người thượng lưu trong xã hội tấp nập đi vào, đi trên thảm đỏ trong sảnh.
Ngoài khách sạn đã có không ít phóng viên truyền thông chờ đợi không ngừng chụp ảnh.


“Em rất nghĩ rằng có chút khẩn trương làm sao bây giờ?” Tô Nhan quay đầu nhìn Trình Tự Cẩm nhíu mày.
“Có anh ở đây, không cần khẩn trương.” Trình Tự Cẩm chỉ khẽ cười một tiếng, cầm tay của cô đã đi xuống xe.
Tô Nhan còn chưa chuẩn bị tốt, đã bị anh trực tiếp kéo xuống xe.


Hai người vừa xuống xe, đã đưa tới oanh động không nhỏ.
“Là Trình Tự Cẩm và Tô Nhan...”
“Chụp ảnh nhanh lên...”
Tô Nhan có phần hoảng hốt, chuyện cả đời này đều đã biến thành điện ảnh quay về một lần, khi nào thì nhân sinh của chính mình mới xảy ra thay đổi vĩ đại?


Là khoảnh khắc khi cùng anh nhận giấy chứng nhận đã xảy ra thay đổi, chẳng qua là đã muộn bốn năm mà thôi.
“Nghĩ gì vậy? Mỉm cười.” Bên tai là giọng nói êm ái của anh.


Tô Nhan mỉm cười, vô cùng thân thiết kéo tay anh, có phần hương vị nghiến răng nghiến lợi: “Em còn chưa chuẩn bị tốt anh đã kéo em ra đây, không sợ em làm anh bẽ mặt?”
“Ừ, sợ, nếu là anh mất mặt, em lại còn khẩn trương cái gì...”
“...” Tô Nhan không nói gì nhìn anh, trợn mắt nhìn anh.


“ Trình tổng, Tô tiểu thư, hôm nay hai người muốn quyên tặng ra, có thể lộ ra trước một chút không?”
“ Trình tổng, bây giờ hội từ thiện, anh muốn dùng danh nghĩa Tô tiểu thư tiến hành quyên tặng sao?”
“ Trình tổng, lộ ra một chút đi...”


Trên thảm đỏ, tuy Tô Nhan tò mò, nhưng cũng chỉ mỉm cười, vẫn vòng qua phóng viên, đi vào đại sảnh, lúc này Tô Nhan mới dò hỏi.
“Quyên tặng cái gì?”
“Tới tham gia hội từ thiện mọi người sẽ quyên tặng một vật phẩm hoặc là quyên tiền.”
“A? Mỗi người đều phải?”


“Em đang lo lắng cái gì, anh và em quyên tặng một cái là được, có ai không biết chuyện em là người phụ nữ của anh sao?”
Tô Nhan gật đầu, hiếu kỳ nói: “Vậy anh quyên cái gì?”
“Một lát em sẽ biết.”
“Cắt, được rồi, một lát sẽ biết rồi.”
“Em còn muốn hỏi cái gì?”


“Tạm thời không có.”
“Vậy, bà xã, chúng ta có thể đi vào chưa?” Đột nhiên Trình Tự Cẩm dựa qua đây, nhẹ nhàng cắn tai của cô thấp giọng nói.
Thân thể Tô Nhan run lên, hung hăng trừng anh, liền muốn chình mình đi vào, lại bị Trình Tự Cẩm ôm eo.
“ Tính tình vẫn còn lớn.”


“Làm sao? Anh có ý kiến?”
“Không...”
Hết






Truyện liên quan