Chương 13
Editor: Nguyên Nguyên
Betaer: nhok tinh nghich
Cả đêm Từ Nhan không ngủ. Ở bên cạnh người đàn ông này, anh không để cô sống yên, vẫn muốn bắt lấy cô, buộc chặt cô vào trong ngực. Tuy không làm ra hành động gì nhưng cô cảm thấy rất không thoải mái. Cô vẫn luôn ngủ một mình một giường, đột nhiên bây giờ phải nhường lại nửa giường cho anh, trong lòng rất khó chịu.
Nghe tiếng tim đập của anh, còn có tiếng hít thở đều đều của anh, tuy trong lòng có một loại cảm giác yên tâm và rất thỏa mãn. Nhưng bị anh bắt ngủ như thế này, phá tan thói quen nhiều năm của cô, vì vậy cô muốn thoát khỏi sự kiểm soát của anh.
Lúc nửa đêm, cô lấy tay và chân anh ra, vừa thoải mái được một lúc, tay kia và chân kia lại bám víu tới, ôm chặt cô cố định vào trong ngực anh.
Một đêm cô không ngủ, toàn nghĩ tới ngày hôm sau phải đối mặt với anh như thế nào. Là chào hỏi anh hay tỏ vẻ như không có gì, nên làm thế nào thì làm thế đó? Nhưng không chào anh thì không được. Anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, đúng không? Vậy thì không hồi hộp mà vẫn đối xử lạnh nhạt như trước? Không được không được, làm như vậy rất không ổn. Hai người là vợ chồng, làm sao có thể đối xử lạnh nhạt được chứ? Mặc kệ, dù ngày mai anh chủ động gọi cô, thì cô cũng sẽ không tỉnh, cô sẽ giả vờ ngủ, dù sao cũng không muốn tỉnh lại trước người kia. Nghĩ đến đây, trong lòng cô yên tâm nhiều hơn, cũng mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Nửa đêm, chỉ cảm thấy anh động đậy, dường như anh đang nhìn cô thật lâu, cô mơ mơ màng màng không muốn mở mắt, cũng lười làm thế, sột soạt một tiếng, ôm anh rồi chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại... Lưu Vũ đã không còn trên giường, trên tủ đầu giường có một tờ giấy, trên đó viết: "Tiểu Nhan, anh phải trở về đơn vị. Buổi sáng phải báo danh sớm nên không thể chờ em tỉnh. Anh đã làm bữa sáng cho em rồi, vẫn nóng, đặt trong phòng bếp, em và Giai Giai thức dậy là có thể ăn."
Đi? Cứ như vậy mà đi sao? Trong khoảng thời gian ngắn Từ Nhan không kịp lấy lại tinh thần. Cô nghĩ rằng sáng nay mình sẽ im lặng đối mặt với anh, còn có phần lúng túng, kết quả là do mình suy nghĩ nhiều, sáng sớm người ta đã đi rồi, lúng túng gì chứ? Khó chịu gì chứ? Chẳng có gì cả, ngay cả những lời cô đã chuẩn bị xong để hôm nay đối phó cũng không có đất dụng võ. Điều này làm cho cô cảm thấy rất thụ động.
Cẩn thận nhớ lại tất cả vào tối hôm qua, cảm thấy như một giấc mơ, lại vừa giống như thật. Cô cứ như vậy mà kết hôn sao? Từ nay về sau từ bỏ cuộc sống độc thân sao? Trong cuộc sống của cô có thêm một người chồng?
Ngày hôm qua anh nói không muốn cô, điều này làm cô cảm thấy rất kỳ quái. Tuy cô chưa chuẩn bị tâm lý tiếp nhận anh, nếu anh đòi hỏi thật, cô sẽ mạnh mẽ phản đối. Nhưng lại nghĩ một chuyện là hai người đều đã kết hôn, anh muốn làm chút việc sinh hoạt vợ chồng, đây cũng là yêu cầu rất bình thường, mình lại dựa vào cái gì đây? Nhưng hai người từ quen biết đến kết hôn chỉ khoảng một tháng ngắn ngủi. Tuy là vợ chồng nhưng làm sao để cô bỏ qua khúc mắc mà tiếp nhận anh, cùng anh trải qua cuộc sống vợ chồng bình thường được? Tuy là như thế nhưng nếu để cho người khác biết nhất định sẽ nói cô lập dị. Dù sao cũng đã kết hôn, nếu không đồng ý thì kết hôn làm gì, nhưng mà đây là hai chuyện khác nhau.
Còn nhớ rõ hôm qua lúc cô nói: "Em biết anh không muốn, vì vậy em cũng sẽ không ép buộc anh. Em sẽ đợi đến một ngày nào đó anh cam tâm tình nguyện." Kỳ lạ là anh cũng không phản ứng, ít nhất cô cho rằng là như vậy.
Ngồi trên giường, Từ Nhan nói thầm: Sao anh ta không có phản ứng với mình chứ? Mình kém cỏi như vậy sao? Nếu để cho một người đàn ông khác ôm mình thì có một chút phản ứng nào không? Càng nghĩ càng cảm thấy mình bất lực, làm sao ngay cả một người đàn ông cũng không giải quyết được?
Từ Nhan, mày thật là một đứa ngốc nghếch, là một cô gái xấu xí không có sức quyến rũ. Người ta thà ôm gối cũng không phản ứng với mày. Mày là một cô gái thất bại, còn muốn không tình nguyện để người ta đụng vào, căn bản là người ta không muốn đụng vào mày. Trong đầu cô như có một giọng nói đang chửi cô.
Gì mà không có sức quyến rũ? Sao tôi không có sức quyến rũ chứ? Chẳng phải anh gấp gáp muốn tôi gả cho anh sao? Nếu tôi không có sức quyến rũ thì vì sao anh lại vội vàng như vậy? Người ta là tôn trọng tôi, không muốn tôi bị tổn thương, người ta là quân tử, là người ga lăng. Trong đầu có một giọng nói khác vang lên.
Quân tử? Cái gì gọi là quân tử, về phương diện này còn có quân tử à? Đàn ông đều tàn nhẫn, sao thấy vợ mình ở bên cạnh mà không có phản ứng chứ? Anh ta uống lộn thuốc mới có thể không muốn, mới có thể làm quân tử. Anh ta không đụng vào cô chính là anh ta không thích cô, cũng chính là với anh ta mà nói thì cô căn bản không tạo thành nguy hiểm, cho nên anh ta mới mặc kệ cô. Giọng nói kia lập tức phản bác lại cô.
Trong lòng Từ Nhan căng thẳng, rất không thoải mái, bởi vì khả năng vừa nghĩ đến làm cô rất không thoải mái.
Cô buồn bực cào cào tóc, gập đầu gối lại, hai tay ôm lấy đầu gối, chôn đầu vào trong đó.
"Chị dâu?" Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, kèm theo giọng nói của Giai Giai.
Từ Nhan mở cửa, nhìn thấy Giai Giai đứng bên ngoài, cô ấy thò đầu vào trong nhìn dáo dác, vẻ mặt mang chút quỷ quyệt.
"Nhìn cái gì? Anh của em không có ở đây." Từ Nhan mở rộng cửa phòng ra, để cho cô đi vào.
Giai Giai đi vào trong giống như con thỏ nhỏ, còn nói: "Không có ở đây thật ạ? Chẳng trách gửi tin nhắn đến cho em, nói nếu bữa sáng nguội thì em đi hâm nóng lại."
Từ Nhan lại nhìn tờ giấy kia, anh thật không yên lòng, còn dặn đi dặn lại nhiều lần.
"Chị dâu, sao anhấy lại đi vậy? Hôm qua là ngày hai người kết hôn, anh ấy không xin phép nghỉ nhiều ngày được sao?" Giai Giai hơi bất mãn về hành động của Lưu Vũ.
"Anh ấy mà xin nghỉ thêm thì từ nay về sau coi như là trong thời gian nghỉ phép. Sau này bọn chị làm tiệc rượu còn phải xin nghỉ kết hôn. Nếu bây giờ nghỉ thêm thì sẽ có ảnh hưởng tới thời gian nghỉ kết hôn, cho nên không trách anh ấy." Từ Nhan nói xong, mở tủ treo quần áo ra, bắt đầu tìm quần áo để thay.
Giai Giai đột nhiên đến gần, nhỏ giọng hỏi: "Anh ấy dịu dàng không?"
Từ Nhan ngẩn người, không hiểu ý đó, vừa mặc quần áo vừa trả lời: "Anh em vẫn cố gắng làm thân sĩ dịu dàng, làm chuyện gì cũng hữu tỉnh hữu điều (có ngay ngắn, có thứ tự. Tương tự với câu có trước có sau ở Việt Nam), thật không tệ." Cô ca ngợi từ đáy lòng. Tính tình Lưu Vũ với cô mà nói là điểm ch.ết người. Đây cũng là hai điều khiến cô đồng ký kết hôn. Bây giờ nghĩ đến, cô thật sự không tìm ra được điểm xấu của anh, trừ ngày hôm qua anh không có chút khởi sắc nào đối với sức quyến rũ của cô.
"Ý em nói ngày hôm qua anh ấy dịu dàng không?" Trên mặt Giai Giai nổi lên ý xấu.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt này, Từ Nhan cũng biết trong cái đầu nhỏ của cô đang suy nghĩ gì, vuốt mũi cô rồi nói: "Còn nhỏ tuổi mà trong đầu đã đầy chuyện xấu xa rồi."
"Em nào có chuyện gì xấu xa, em nói nghiêm túc mà. Chẳng qua người ta chỉ tò mò thôi." Giai Giai sờ sờ mũi, vẻ mặt đau khổ nói.
"Dừng ý nghĩ đó lại đi. Anh của em dịu dàng cũng được, bá đạo cũng được, đây là việc riêng tư của chị và anh em, không phải để em có thể biết." Từ Nhan từ chối trả lời.
"Chị dâu, chị dâu tốt của em, nói cho em biết đi, sau này lúc em chọn ông xã, cũng muốn tham khảo một chút mà." Giai Giai cầu xin cô.
Trên mặt Giai Giai tràn đầy tò mò, rồi lại phiền muộn khi không được thỏa mãn khiến Từ Nhan phì cười. Nhưng nhìn vẻ mặt của Giai Giai lại khiến Từ Nhan nhớ đến vấn đề phức tạp kia của cô. Quần áo cô mặc được một nửa, dứt khoát không thèm mặc nữa. Cô ngồi trên giường, nhìn Giai Giai không chớp mắt.
Giai Giai bị ánh mắt của cô dọa sợ. Cô ấy vuốt mặt mình hỏi: "Chị dâu, trên mặt em có gì ạ?"
Từ Nhan lắc đầu, Giai Giai lại hỏi: "Vậy là vừa rồi em đã hỏi một chuyện rất ngây thơ?"
"Cũng không phải." Từ Nhan suy nghĩ một chút, không biết nên mở miệng nói chuyện này thế nào, nên thử hỏi dò xét: "Giai Giai, em cảm thấy chị như thế nào?"
"Rất tốt, em rất thích." Giai Giai trả lời không chút nghĩ ngợi.
"Vậy chị..." Từ Nhan cắn cắn môi, vừa suy nghĩ, nếu hỏi Giai Giai chuyện này, cô nhất định sẽ nghĩ đến Lưu Vũ, còn chưa đến lúc để hỏi, tránh cho cô bé này nghi ngờ, dẫn đến phiền phức không cần thiết. Cô không nói tiếp mà lại tiếp tục mặc quần áo vào.
Giai Giai nghi ngờ nhìn Từ Nhan, cảm thấy hôm nay chị dâu rất kỳ lạ, nói chuyện ấp a ấp úng, đây không giống với tính tình ngày thường của chị dâu. Chẳng lẽ sau khi kết hôn người ta lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy à?
Lúc này Từ Nhan đã thay quần áo xong. Cô mặc đồng phục đi làm. Đó là bộ đồng phục màu đen, bởi vì trời lạnh, mỗi lần ra ngoài cô đều mặc thêm áo lông chống lạnh.
"Giai Giai, hôm nay đến chỗ làm của chị đi. Em có thể đi theo chị cũng có thể đi dạo phố một mình. Ở thành phố này có rất nhiều chỗ để chơi, tan việc chị sẽ đi chơi với em." Từ Nhan lấy tài liệu bỏ vào túi, lúc này mới trả lời cô.
Lưu Vũ làm bữa sáng rất phong phú, là sữa tươi được đưa tới mỗi sáng, anh nấu chút cháo bát bảo, lại luộc vài quả trứng gà, đổi lại một câu trả lời của anh: "Trứng gà luộc có dinh dưỡng rất cao, ăn nhiều sẽ có dinh dưỡng."
"Không nghĩ đến tay nghề của anh hai lại tốt như vậy. Chị dâu của em thật có phúc mới có thể ăn được bữa sáng do chính anh của em làm." Giai Giai cảm thán.
"Vậy em cũng tìm một người để gả đi, mỗi ngày người đó nấu cơm cho em ăn." Từ Nhan cười nói.
"Không muốn, cuộc sống độc thân của em còn chưa đủ, sao có thể chui vào cái lồng hôn nhân chứ."
Sau khi ăn sáng, Giai Giai theo Từ Nhan đến thư viện, tùy tiện giúp đỡ Từ Nhan làm việc. Giai Giai rất chịu khó, người lại hoạt bát đáng yêu, có được sự yêu mến của đồng nghiệp ở cơ quan, có bao nhiêu thời gian thì một lòng làm nhân viên thư viện.
Lúc làm việc, Từ Nhan nói chuyện với Tiểu Ngư. Cô hỏi: "Tiểu Ngư, ngay cả một chút sức quyến rũ mình cũng không có à?"
"Tại sao đột nhiên lại hỏi như vậy?" Tiểu Ngư kỳ quái hỏi ngược lại cô.
"Cậu đừng quan tâm sao mình hỏi như thế. Cậu chỉ cần trả lời câu hỏi của mình là được. Mình không có sức quyến rũ thật à?" Từ Nhan lại hỏi một lần nữa.
Tiểu Ngư nhìn cô vài lần, rồi lắc đầu: "Sao cậu lại không có sức quyến rũ chứ? Cậu khá có sức quyến rũ đấy. Cậu nhìn lại dáng người của cậu đi. Đây gọi là nóng bỏng. Nhìn khuôn mặt của cậu một chút xem. Khuôn mặt thiên sứ dáng người ma quỷ đó. Đàn ông mà thấy cậu là như núi lửa phun trào, từ đó đốt cháy mình. Chỗ không được duy nhất của cậu là tính tình. Nếu cậu từ bỏ tính tình nóng nảy thì cậu sẽ hoàn mỹ. Sao, Lưu Vũ ghét bỏ cậu? Mới kết hôn có một ngày mà anh ta đã ghét bỏ cậu rồi à?"
"Đi đi, không thể nào. Cậu đừng đoán mò. Mình và Lưu Vũ rất tốt." Từ Nhan trừng mắt, cố tình làm ra vẻ tức giận.
"Vậy vì sao cậu không vui? Còn tưởng rằng Lưu Vũ bắt nạt cậu." Tiểu Ngư thở phào nhẹ nhõm, còn nói: "Cậu cũng đã kết hôn rồi mà mình còn chưa được ăn kẹo cưới của cậu đâu. Cậu phải cho mình kẹo cưới."
"Mình không có mua, chỉ đăng ký thôi, chờ đến lúc làm tiệc rượu nhất định sẽ phát thật nhiều kẹo cưới cho cậu." Từ Nhan thờ ơ giải thích.
Chuyện cô kết hôn, ở chỗ làm cũng có ít người biết, cũng chỉ có Tiểu Ngư biết chuyện cô đi đăng ký kết hôn, cho nên cô không muốn phô trương cũng không muốn để cho nhiều người biết. Vì vậy chuyện kẹo cưới thì chờ làm tiệc cưới chính thức rồi hãy nói. Nhưng Tiểu Ngư kia còn bổ sung thêm, tan việc là phải mua, cũng không thể để Tiểu Ngư chịu thiệt.
Một buổi chiều trôi qua với công việc bận rộn, bận đến nỗi cô không có thời gian để nhớ đến chuyện xảy ra đêm qua. Khi tỉnh táo lại thì trí nhớ ùa về phía cô như dời núi lấp biển.
Từ Nhan là kiểu người lúc có vướng mắc có nghi ngờ thì không chịu được. Cô nhất định phải hỏi rõ ràng mới có thể bình tĩnh lại được.
Suy nghĩ một chút, cô gửi đi một tin nhắn: ""Tối nay anh về nhà, em có chuyện muốn tìm anh.""