Chương 32

Lúc Từ Nhan nói ra câu đó, cả người Giai Giai đều ngẩn ra, cô không thể tin được nói: "Chị dâu, chị nói cái gì vậy?"
"Có phải em đi hẹn hò không? Em nói thật cho chị biết đi?" Từ Nhan hỏi.rất nghiêm túc


Không phải cô hoài nghi Giai Giai cái gì, mà là cả ngày nay Giai Giai rất không bình thường. Nguyên ngày hôm nay không hề thấy em ấy đâu, lại còn về trể như vậy, vẻ mặt cũng không đúng, cho nên cô cho rằng em ấy nhất định là đi hẹn hò. Nhưng nghĩ cũng không đúng, nếu quả thật là đi hẹn hò, sao người đó lại có thể không mời em ấy ăn cơm được chứ? Nhưng những dấu hiệu này, làm cho cô cảm thấy gần đây Giai Giai không đúng lắm.


"Chị dâu, sao chị có thể cho là như vậy? Ở thành phố N này, người em quen biết cũng không nhiều, vậy em có thể đi hẹn hò với ai được chứ?" Giai Giai cảm thấy suy nghĩ của chị dâu thật kỳ quái, sao cô có thể đi hẹn hò được chứ? Người quen của cô ở thành phố N cũng không nhiều.


"Vậy tại sao giờ này em mới về nhà? Em đừng nói với chị là em đi phỏng vấn trễ như thế mới về?" Đối với cái lý do này, cô không thể tin được.
"Chị dâu, em có thể không nói không?"Dáng vẻ Giai Giai rất đắn đo.


Không phải cô không muốn nói, mà là cô không thể nói, cô đã đồng ý với người đó, nhất định không thể nói, đặc biệt là càng không thể nói cho chị dâu biết.


"Không được, chuyện này em phải nói rõ với chị, em cũng biết tính khí của anh em mà, nếu như mà chị không hỏi được, rất có khả năng anh ấy sẽ tự mình đến hỏi. Hôm nay, em không nghe điện thoại của anh ấy, anh ấy đã rất lo lắng, nếu bây giờ em không nói, chị sợ em sẽ không qua được cửa ải của anh em đâu." Từ Nhan hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của Lưu Vũ lúc trở về sẽ như thế nào.


available on google playdownload on app store


"Chị dâu, em không phải trẻ con, hai người đừng có đối xử với em như đối với một đứa bé có được không?" Giai Giai cảm thấy anh trai và chị dâu của mình lo lắng thái quá rồi.
"Nói đi, anh em sẽ về tới ngay đó."


"Em không thể nói, em đã hứa... Đã hứa với bạn của em rồi." Giai Giai đột nhiên nói vẻ nghĩa khí, mặc kệ Từ Nhan hỏi thế nào, cô cũng cắn răng không nói.


"Được, chị không hỏi em nữa, chờ anh em trở lại, chị để cho anh ấy hỏi, nếu anh ấy la em, em cũng đừng trách tại sao chị không đứng về phía em." Từ Nhan đứng lên, ngáp một cái, "Chị mệt rồi, chị đi ngủ đây."


"Chị dâu, chị đừng bỏ em như vậy,anh ấy mà trở lại, khẳng định sẽ không tha cho em đâu, chị phải giúp em." Giai Giai đột nhiên kéo Từ Nhan lại, gương mặt khẩn cầu.
"Muốn chị giúp em cũng được, nhưng em phải nói sự thật cho chị biết." Từ Nhan nói ra điều kiện của mình.


Giai Giai khó xử, cắn cắn môi, rốt cuộc nói ra sự thật.


Từ Nhan nghe xong trợn mắt hốc mồm, không dám tin nói: "Làm sao có thể? Tại sao cô ấy không nói với chị? Chị cũng là bạn tốt của cô ấy mà?" Từ Nhan không thể giải thích tại sao, cô là bạn tốt nhất của cô ấy, vậy mà cô ấy lại không tìm mình mà lại tìm Giai Giai.


"Chị dâu, không phải là chị ấy không tìm chị, mà là. . . . . ." Giai Giai vội vàng giải thích, đang nói được một nửa, Lưu Vũ đã trở lại, giọng nói từ bên ngoài vọng vào: "Cái gì mà không tìm?"
Vừa nhìn thấy Lưu Vũ trở về, Giai Giai le lưỡi một cái, núp ở trên ghế sa lon không dám nói tiếp nữa.


"Không có việc gì. Anh mua đồ ăn về rồi hả?" Từ Nhan điều chỉnh tâm tình, mặc dù trong lòng vẫn rất khó chịu, nhưng tốc độ điều chỉnh tâm tình của cô lại rất mau.
"Giai Giai nói sao?" Lưu Vũ không quên chuyện này.


Giai Giai vờ như không nghe thấy, xách túi thức ăn trên bàn chạy vào phòng bếp, lại bị Lưu Vũ gọi lại: "Đứng lại, em quay lại đây nói cho rõ ràng đi."
Giai Giai đứng lại, quay đầu lại nhìn anh trai của mình cười khúc khích, cố gắng dùng lấy nụ cười để che giấu nội tâm đang hốt hoảng của chính mình.


"Ngồi xuống!" Lưu Vũ ra lệnh .
"Anh, anh đừng có dùng thái độ như vậy để nói chuyện với em có được hay không? Chị dâu, chị xem anh ấy kìa, anh ấy khi dễ người ta." Giai Giai đem ánh mắt tội nghiệp của mình liếc về phía Từ Nhan.


"Được rồi, đừng ở đây mà la người khác nữa, cả ngày nay Giai Giai chưa có ăn gì, cũng đói bụng lắm rồi, anh có thể để cho em ấy an tâm mà ăn cơm không? Em mệt rồi, chúng ta về phòng đi." Từ Nhan ngáp, kéo Lưu Vũ đi, ném cho Giai Giai ánh mắt ngụ ý "Em hãy yên tâm đi", Giai Giai rất cảm kích nhìn chị dâu mình .


"Giai Giai, Em còn chưa nói rõ ràng, cả ngày nay em đã đi đâu hả?" Lưu Vũ quay đầu lại trừng mắt về phía em gái của mình, Giai Giai ở thảnh phố N, thân là anh trai thì phải có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho em gái khi em còn ở trong thành phố này.


"Đừng nói nữa mà... A Vũ, Giai Giai có chuyện của em ấy." Từ Nhan liều mạng lôi kéo Lưu Vũ đi về phía phòng ngủ.


Giai Giai thè lưỡi, cảm thấy hôm nay anh mình thật đáng sợ. Cô chưa bao giờ thấy anh mình nổi nóng như thế, may mà có chị dâu, cũng chỉ có chị dâu mới có thể đánh bại được anh ấy mà thôi. Bình thường anh ấy rất ôn hòa, nhưng khi nổi nóng thì rất dọa người, cô thật sự rất sợ anh..


Cô chạy về phòng bếp, mở thức ăn Lưu Vũ mua ra, thật đúng là phong phú, anh trai của cô vẫn rất thương cô mà. Vừa nghĩ tới đó, tâm tình của cô lại rất thích, vui sướng hài lòng nở nụ cười, ăn hết các món. Quả thật rất đói bụng, bữa cơm tối cô còn chưa ăn được miếng nào nghiêm chỉnh cả, thật là lãng phí, bây giờ nghĩ lại, liền cảm thấy tiếc. Thật sự xin lỗi mi. Cô vuốt bụng của mình rồi nói, sau đó há miệng thật to ăn một miếng lớn đồ ăn.


Lưu Vũ bị Từ Nhan kéo gần tới phòng, đem những lời rầy la của anh nuốt vào trong miệng cô.


Lưu Vũ vốn đang rất tức giận về việc Giai Giai về nhà trễ, nhưng vì nụ hôn này của Từ Nhan, mà tất cả tức giận cũng không còn nữa. Rất ít khi cô chủ động hôn anh, bình thường đều bị động đón nhận tình yêu của anh, nụ hôn của anh. Hôm nay vợ lại chủ động đưa đôi môi đỏ mọng tới, anh nhớ tới chuyện vẫn chưa làm xong lúc trên xe, cánh tay liền căng thẳng, kéo đầu cô lại, đổi từ bị động sang chủ động, hôn sâu hơn nữa.


Kể từ sau khi hai người kết hôn, Lưu Vũ rất ít khi về nhà, đây cũng là lần thứ hai hai người bọn họ quấn quýt nhau ở trên giường, lần này Lưu Vũ có thể thật sự cảm thụ sự dịu dàng của vợ mình.


Cũng từ sau khi kết hôn, tính tình của vợ anh đã không còn nóng nẩy nữa, mà trở nên dịu dàng, không còn kích động. Anh đang nghĩ, là do anh làm cô ấy thay đổi sao? Sự dịu dàng của Từ Nhan rất mê người, dĩ nhiên sự sôi động của cô cũng có nét đẹp riêng, chỉ là tính tình bạo quá cũng không tốt, đôi khi trùng hợp xuất hiện sẽ càng tăng thêm sự hấp dẫn.


Chuyện của Giai Giai vẫn chưa giải quyết được gì, thứ hai là ngày Lưu Vũ phải trở về đơn vị rồi. Nghe anh nói nhiệm vụ kiểm tr.a của bộ đội cũng ít, lần này anh được về nhà cũng coi như là kết quả của nửa uy hϊế͙p͙ nửa thỉnh cầu .


Kỳ kiểm tr.a là ở tuần sau, cũng chính là khoảng thời gian gần đón năm mới, cũng là kỳ nghĩ phép lúc trước của anh. Cấp trên đã phê chuẩn thỉnh cầu xin nghỉ phép của anh, sau hai tuần nữa anh sẽ có thể nghỉ ngơi thật tốt. Do đó anh quyết định mang vợ về chơi với ông bà và ba mẹ. Bọn họ kết hôn tương đối vội vàng, lúc nhận giấy kết hôn cũng không gặp được cha mẹ hai bên, mặc dù Giai Giai nói nó thay mặt cha mẹ đến kiểm tra, Từ Nhan cũng tương đối hài lòng, nhưng trước lúc cử hành hôn lễ thì nhất định phải ra mắt cha mẹ trước.


Cha mẹ của Từ Nhan anh sớm đã được gặp. Ngày đó, lúc bọn họ nhận giấy kết hôn anh đã gặp qua mẹ Từ, sau đó đi về tỉnh thì gặp được cha Từ. Hai vị tiền bối nhà họ Từ rất hài lòng về Lưu Vũ, dù sao thì Lưu Vũ cũng là con rể do bọn họ chọn trúng. Mặc dù quá trình ở giữa quanh co, nhưng may mắn sau này Từ Nhan lại lựa chọn anh, cho nên cũng có thể coi là vui mừng.


Lưu Vũ ưu tú, không chỉ việc học của anh ưu tú, từ làm nghiên cứu sinh cho đến tiến sĩ, tất cả kết quả đều do sự nỗ lực của anh, còn trong công việc của anh, tiền đồ thật sự không thể đo lường được .


Ngày đó mẹ Từ gọi điện thoại tới, nói muốn hai vợ chồng bọn họ về quê ăn cơm, suy nghĩ một chút thì cũng đã nửa tháng không có về nhà, Từ Nhan và Lưu Vũ liền thương lượng sẽ về nhà thăm họ. Hơn nữa còn quyết định đem Giai Giai đi theo cùng.


Mấy ngày nay Giai Giai vẫn luôn rất bận. Cô vội vàng như vậy cũng là vì công việc, nhưng công việc quả thật rất khó tìm. Ngày đó Từ Nhan và Giai Giai nói chuyện với nhau, Từ Nhan hỏi về công việc, Giai Giai nói cô ấy nhìn trúng một công ty, là công ty Thịnh Hoa, nhưng sau khi phỏng vấn, vẫn chưa thấy có hồi âm.


Công ty Thịnh Hoa? Từ Nhan kinh ngạc, đây không phải là công ty của mẹ sao? Giai Giai muốn vào công ty của mẹ?
"Giai Giai, em thật sự muốn làm việc ở đó sao?" Từ Nhan xác nhận một lần nữa.


"Dạ, em thích cách làm việc của Thịnh Hoa, hơn nữa Tổng giám đốc của Thịnh Hoa là một người phụ nữ mạnh mẽ, là vị tiền bối mà em tôn kính nhất. Nghe nói bà ấy cũng đã từng tốt nghiệp đại học XX, cũng có thể xem như là sư tỷ của em rồi."


"Nếu như em thật sự muốn làm ở đó, chị có thể giúp em." Từ Nhan suy nghĩ, lúc về nhà cô sẽ nói chuyện này với mẹ chọn Giai Giai, để Giai Giai có thể thuận lợi tiến vào Thịnh Hoa, mặc dù mẹ vô cùng ghét vào công ty bằng cách đi cửa sau.


Giai Giai lại lắc đầu: "Không, chị dâu, em muốn dùng chính thực lực của mình để vào đó, mà không phải dựa vào quan hệ. Nếu không về sau em rất khó lòng đặt chân ở công ty được. Hơn nữa, em nghe nói Tổng giám đốc của Thịnh Hoa vô cùng ghét việc đi cửa sau, em không muốn làm cho vị Sư Tỷ chưa từng gặp mặt lưu lại ấn tượng xấu.


Mặc dù bình thường Giai Giai cứ hi hi ha ha, nguyên tắc làm người của cô cũng là rất đơn giản, làm người trong sạch, làm việc rõ ràng.


Mẹ Từ lại gọi điện thoại tới, nói bác Trương sẽ tới đón bọn họ. Bác Trương là tài xế phụ của mẹ Từ, cũng là tài xế lâu năm, thì ra vẫn còn lái xe cho ba Từ, rất trung thành, sau khi về hưu, nhà họ Từ không bỏ được ông ấy, nên để cho ông ấy làm tài xế phụ cho mẹ Tử, bình thường ông cũng không thường lái xe lắm.


Lưu Vũ nói không cần phải đến đón, anh có thể tự lái xe về, nên từ chối việc mẹ Từ để bác Trường lái xe từ tỉnh xa lên đón họ. Suy nghĩ của Lưu Vũ rất đơn giản, dù sao mình cũng có xe, mặc dù xe là bộ đội, xe này được phân cho anh, bình thường cũng có tài xế, nhưng khi về nhà thì anh sẽ tự lái xe, tự mình lái xe thì mới cảm thấy tự do được.


Giai Giai nhận được điện thoại tuyển dụng sau ngày thứ ba đi phỏng vấn, nhưng vẫn chưa nhận được điện thoại của Thịnh Hoa. Lúc trước cô từng nghe người ở bên trong nói, cấp trên trong công ty rất coi trọng tư liệu của cô, rất có khả năng cô sẽ được tuyển, nhưng kết quả lại không giải quyết được gì. Điều này làm cho cô thấy rất kỳ quái, rốt cuộc lỗi ở khâu nào, cô cũng nghĩ không ra được.


Tâm tình Giai Giai rất tệ, lúc ở trên xe cứ buồn buồn không vui, Từ Nhan nhìn thấy vậy cũng cảm thấy đau lòng.
"Giai Giai, sao vậy? Nhìn dáng vẻ mất hứng của em kìa, chú chim sẻ nhỏ trước kia đi đâu mất rồi hả?" Lưu Vũ từ trong kiếng chiếu hậu thấy được vẻ mặt buồn thiu của Giai Giai, liền hỏi một câu.


"Em cho là mình có thể vào công ty Thịnh Hoa, người ở bộ phận nhân sự rất hài lòng về em, cũng trả lời em rất khẳng định, nhưng không biết lại xảy ra chuyện gì, em không được nhận vào đó." Lúc cô nhận được điện thoại của trưởng phòng nhân sự, cô vô cùng vui mừng, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy tiền đồ của mình thật mong manh.


"Giai Giai đừng nóng vội, để chị gọi điện hỏi thăm dùm em." Từ Nhan không thể chịu nổi khi thấy Giai Giai đau lòng. Cô cũng đã nghĩ tới việc gọi cho mẹ rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng bấm gọi cho quản lý Triệu.
"Chú Triệu, cháu là Tiểu Nhan đây."


"Là Tiểu Nhan hả, sao hôm nay con lại rãnh rỗi gọi điện cho chú vậy?" Đầu dây bên kia, giọng nói của quản lý Triệu khá là kinh ngạc.


Ông đã nhìn cô gái nhỏ này lớn lên. Hồi đó cô luôn bám dính lấy ông, nhưng sau này lại đi học ở vùng khác, dần dần cũng rất ít khi gọi điện thoại cho ông, cho nên hôm nay nhận được điện thoại của cô làm ông rất kinh ngạc.


"Chú Triệu, cháu nghe nói năm nay mọi người tuyển nhân viên phải không ạ?"
"Tiểu Nhan, cháu rất ít khi hỏi han công việc của mẹ , sao hôm nay lại đột ngột hỏi chuyện này?"
"Không có, cháu chỉ tò mò chút thôi, nghe nói mọi người phân vân giữa ba người, nên chưa có quyết định, có chuyện này không ạ?"


"Thật sự có chuyện này."
"Vậy cuối cùng người nào được chọn?" Từ Nhan lại kiên nhẫn hỏi.
"Nghe nói là một cậu họ Ngô, người tốt nghiệp khóa này." Quản lý Triệu không muốn nói nhiều, chỉ đáp qua loa.
"Họ Ngô? Nghe nói trưởng phòng nhân sự cũng họ Ngô." Giọng nói của Từ Nhan rất nhẹ, từ từ nói ra.


Nhưng cái loại âm thanh không nặng không nhẹ này, lại giống như một quả bom làm cho trong lòng quản lý Triệu muốn nổ tung.
"Tiểu Nhan, cháu nói gì vậy?"


"Chú Triệu, cháu không muốn nói cái gì, nhưng mà cháu nghe nói quy định của công ty là lấy nhân tài làm chủ, quan hệ làm hậu, lần này lại trùng hợp như vậy, người được chọn vào lại cùng họ với trưởng phòng Ngô, cháu còn nghe nói..." Lúc này Từ Nhan đã gần như cắn chặt răng lại.


"Tiểu Nhan, chú hiểu."


"Chú Triệu, cháu không có ý gì khác, cháu không phải là người của công ty, cũng không có bất kỳ quyền lợi gì mà đi quản chuyện công ty. Việc tuyển dụng lần này là cạnh tranh công bằng, cháu không muốn bởi vì quan hệ phía sau, mà làm cho một nhân tài vốn nên ngồi ở vị trí đó bị mất đi, cháu nghĩ mẹ cháu cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho chuyện như vậy đâu?" Đối với quản lý Triệu, Từ Nhan luôn luôn rất khách khí.


"Tiểu Nhan, chú biết phải làm thế nào rồi. Nhưng chú vẫn có một nghi vấn, cháu nhất quyết không can dự vào những chuyện như thế này, hôm nay thế nào. . . . . ." Ông chính là muốn biết Từ Nhan đứng ra làm trung gian cho vụ này có phải là vì cô có quen biết với một trong ba người đó hay không.


"Chú Triệu, cháu chính là không thích nhìn những người nhờ vào quan hệ đi cửa sau mà làm cho một nhân tài bị đẩy ra ngoài. Còn về việc cháu có quen biết một trong ba người đó không, thì xin thứ lỗi cho cháu, cháu không thể nói được, bởi vì cháu không muốn người khác mượn cớ để nói."


Nói chuyện điện thoại xong, Từ Nhan nói với Giai Giai: "Yên tâm đi, công ty sẽ công bằng trong khi tuyển dụng, có lẽ không lâu nữa em sẽ nhận được điện thoại của công ty đó."
Từ sau cú điện thoại của Từ Nhan, Giai Giai có thể nghe ra được Từ Nhan và Thịnh Hoa có quan hệ, cô cũng chỉ nghi ngờ, nhưng không dám khẳng định.


Chuyện về gia đình của Từ Nhan, cô biết rất ít, cũng có thể nói là từ sau khi chị ấy chuyển ra khỏi nhà, cũng rất ít khi nhắc về gia đình, thậm chí lúc trước ngay cả Lưu Vũ cũng không biết gì về gia đình của chị ấy. Từ Lỗi ở trong bộ đội nên thông tin lại càng ít hơn, tất cả mọi người đều không biết bối cảnh của nhà họ Từ. Lưu Vũ và Từ Nhan là cưới chui, nên càng không biết quan hệ gia đình. Nếu như Lưu Vũ biết bối cảnh của nhà họ Từ, có lẽ cũng sẽ không kết hôn gấp gáp như vậy rồi. Nhưng trên thế giới này không hề có hai từ “nếu như”, hai người đã kết hôn rồi, ban đầu chỉ đơn thuần là bởi vì hai người đều đã đến tuổi kết hôn, mặc dù việc này có bao nhiêu là kích động, nhưng sau khi cưới thì hai người rất hạnh phúc, như vậy là đủ rồi.


Sau khi ăn cơm mừng đám cưới, Lưu Vũ mới chính thức hiểu được bối cảnh gia đình của vợ mình. Quả thật làm cho anh giật mình, anh không thể nào ngờ được vợ mình lại là hòn ngọc quý trên tay bí thư Từ.


Bọn họ cũng không ăn cơm ở nhà, mà là ăn trong khách sạn. Lần ăn cơm này, không chỉ có vợ chồng Từ Nhan và Giai Giai, còn có vợ chồng Từ Lỗ nữa. Đồng Diệp mang thai, mặc dù bụng vẫn chưa lộ rõ, nhưng thân là mẹ của đứa bé đó... Cũng không tránh khỏi vui sướng, làm cho người ta phải hâm mộ. Kể từ khi thấy chị Chu mang thai, bây giờ lại thấy Đồng Diệp cũng mang thai, đột nhiên Từ Nhan có một loại cảm giác, cô cũng muốn mang thai. Giống như Đồng Diệp nói, kể từ sau khi mang thai, hôn nhân lại càng thêm viên mãn, Từ Lỗi lại càng quan tâm chăm sóc cô ấy hơn.


Từ Lỗi và Lưu Vũ bạn bè gặp lại nhau, đương nhiên có rất nhiều chuyện nói không hết, Từ Nhan và Đồng Diệp ngồi chung một chỗ, bên cạnh còn cói Giai Giai, ba người phụ nữ nói chuyện với nhau cũng không hết đề tài.


"Nha đầu, em cũng có một đứa đi, phụ nữ mà không được làm mẹ, thì không phải là một người phụ nữ hoàn chỉnh." Sau khi Đồng Diệp có đứa bé, thì không còn nhu nhược như trước nữa, ngược lại lại rất kiên cường.


"Hiện giờ bọn em cũng không có cách nào, A Vũ cũng thích có em bé, em thấy anh ấy cũng rất thích có đứa con của mình."
Hai người ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, bất tri bất giác phát hiện, Giai Giai đột nhiên trầm mặc, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, không nói câu nào.


"Giai Giai, sao vậy? Sao tự nhiên lại không nói gì? Có phải cũng muốn yêu rồi hay không?" Từ Nhan trêu ghẹo.
"Không có, em còn trẻ tuổi, chưa nghĩ đến việc bị trói buộc sớm như vậy." Giai Giai đỏ mặt lên, lập tức phản bác.
"Xem em đỏ mặt kìa, có phải yêu rồi hay không?" Từ Nhan thú vị hỏi tiếp.


"Chị dâu, chị giễu cợt người ta." Giai Giai liếc Từ Nhan một cái, vừa vội vàng nói.


Lúc này Từ Nhan mới thu lại bộ dạng đùa giỡn, cô nghĩ tới doanh trưởng Cao, rồi nhìn lại Giai Giai đang ở trước mặt, thế nào cảm thấy hai người lại xứng đôi đến vậy. Một người thì không nói nhiều, tiếc chữ như vàng, một người thì hoạt bát hiếu động, tính cách bù đắp cho nhau, nhất định có thể cọ sát ra tia lửa tình yêu. Cô có thể tưởng tượng được, nếu như túm hai người này lại với nhau, sẽ có bao nhiêu chuyện hay, nghĩ đến đấy, cô liền cảm thấy rất thú vị.


"Chị dâu, chị cười cái gì vậy, là lạ, làm cho người ta rợn cả tóc gáy." Giai Giai đột nhiên cảm thấy nụ cười của chị dâu là nhằm vào mình, sao cô lại có loại ảo giác này nhỉ.
"Giai Giai, em có thích quân nhân không?" Từ Nhan đột nhiên hỏi.


"Quân nhân? Không cần, cứng ngắt như một khúc gỗ, trong nhà có một người lính là đủ rồi, không cần thiết phải kéo thêm một người lính nữa vào." Giai Giai không chút suy nghĩ, lập tức từ chối, nhưng ở trong đầu, lại hiện lên một bóng dáng. Đột nhiên cô cảm thấy sợ hãi.


"Quân nhân có cái gì không tốt chứ? Chị cảm thấy nếu em được gả cho quân nhân cũng không tồi."
Lúc này Đồng Diệp cũng trợn to hai mắt, hỏi: "Nha đầu, có phải em muốn giới thiệu quân nhân cho Giai Giai không?"
"Em đang có ý đó đó." Từ Nhan mở trừng hai mắt nhìn chị ấy.


"Chị dâu, mình chị chịu sự tàn phá của quân nhân là đủ rồi, đứng có đẩy quân nhân lên người em nữa?" Giai Giai cảm thấy hôm nay chị dâu có chút đáng sợ.
"Giai Giai, chị dâu đem đến cho em một người đàn ông đặc biệt ưu tú. . . . . ."


"Không cần, em không muốn gả cho quân nhân!" Giai Giai không chút nghĩ ngợi liền từ chối.
"Giai Giai. . . . . ."
"Chị dâu, chị đừng phá vỡ quyết định của em."
"Giai Giai. . . . . ."


Đồng Diệp mím môi bật cười. Sau khi kết hôn, trên người Từ Nhan liền tản ánh sáng và dịu dàng của một người mẹ, không còn nhuệ khí như xưa nữa, như vậy cũng rất tốt.


"Sao vậy, vợ yêu? Chuyện gì làm cho em cảm thấy buồn cười dữ vậy?" Lúc này Từ Lỗi đã tới, ôm lấy vợ, hôn lên mặt cô một cái.
"Anh làm gì đấy, ở đây nhiều người như vậy mà." Đồng Diệp liếc anh một cái, nhưng vẫn nằm trong lồng ngực của chồng, cảm thấy thế giới này đẹp đẽ làm sao.


Từ Nhan vẫn còn đuổi theo Giai Giai, vẫn có ý truyền cho cô hạnh phúc khi làm vợ quân nhân, nhưng Giai Giai lại phản đối, trong lòng cô có vài suy nghĩ, nhưng không muốn cho chị dâu của mình biết.






Truyện liên quan