Chương 39

Lưu Vũ thấy em gái mình bị doanh trưởng Cao hôn môi thì tức không chịu nổi. Cái tên tiểu tử thối này lại dám khi dễ em gái của mình như vậy, thế này còn ra gì nữa hả. Trong mắt anh, Giai Giai là một cô bé đơn thuần không có tâm cơ, bị lừa cũng không biết, cho nên khi thấy Cao Phong hôn môi Giai Giai như vậy, cả người anh liền bốc hỏa. Bây giờ Giai Giai đã đến thành phố N, anh thân là anh trai phải có nghĩa vụ trông nom tốt cho em gái mình, không thể để cho cô chịu bất kỳ chút tổn thương nào.


Với suy nghĩ như vậy, làm anh không thể khống chế được nắm đấm của mình. Anh vọt tới, quả đấm đã nằm trên mặt Cao Phong. Quả đấm của anh vừa nhanh vừa mạnh, Cao Phong không ngờ anh sẽ ra tay, cho nên cũng không né tránh. Quả đấm rơi vào mặt anh, lực ra rất mạnh khiến Cao Phong chảy cả máu.


Một đấm này của Lưu Vũ làm cho tất cả mọi người đều sợ ngây người.


Từ Nhan khôi phục tinh thần đầu tiên. Cô làm thế nào cũng không thể ngờ được, người chồng bình thường luôn dịu dàng như vậy, lại ra tay đánh doanh trưởng Cao. Sau khi phản ứng kịp, cô kéo anh lại, ngăn cản quả đấm thứ hai đưa tới của anh. Cô hỏi: “A Vũ, anh định làm gì?”


“Tên tiểu tử thúi này hơi quá đáng rồi.” Anh vừa nghĩ đến đứa em gái đơn thuần của mình bị Cao Phong lừa gạt, trong lòng không thể nhịn nổi cục tức này.


Cao Phong bị Lưu Vũ đánh lùi về phía sau, cũng không đánh trả lại, điều này không đúng lắm. Phải biết rằng, Cao Phong chính là doanh trưởng của đơn vị kiểu mẫu, tuy bản lĩnh của anh không thể nói là đứng đầu toàn quân, nhưng cũng là hạng nhất hạng nhì. Nếu như anh thật sự muốn tránh, thì hoàn toàn có thể tránh được, thế nhưng anh lại không tránh. Còn tại sao anh không tránh, có lẽ chỉ có trong lòng anh mới hiểu rõ nhất, hơn nữa Lưu Vũ cũng đoán được.


available on google playdownload on app store


Cậu ta muốn có được sự thương hại Giai Giai! Lưu Vũ xì một tiếng khinh thường, trong lòng càng thêm khó chịu.


Giai Giai không ngờ anh trai mình sẽ động thủ thật. Cô thấy Cao Phong bị đấm một cái, mặt đã sưng lên, đau lòng không nguôi. Cô trừng Lưu Vũ một cái: “Anh, sao anh lại đánh người?” Lại nghiêng người hỏi Cao Phong: “Anh có sao không?” Cô đau lòng sờ mặt anh, nước mắt cũng sắp chảy ra rồi.


“Không sao cả, chỉ là vết thương ngoài da.” Cao Phong cười cười nhìn cô, nhưng khuôn mặt bị đánh đã sưng lên, nên nụ cười rất khó coi, mà ở trong mắt của Giai Giai, sự thương tiếc đã lên tới cực điểm.


“Giai Giai, em tránh ra.” Lúc này Lưu Vũ đã thoát khỏi sự khống chế của Từ Nhan, vung nắm tay, mắt thấy lại muốn đánh tới.
“Anh, anh định làm gì hả? Anh không được đánh anh ấy.” Lần này không biết Giai Giai lấy dũng khí ở đâu, lại dũng cảm ra đứng chắn trước mặt Cao Phong.
“Tránh ra.” Lưu Vũ quát lên.


Giai Giai cắn cắn môi, mắt đã chực khóc, cô gào lên: “Em không tránh. Nếu em tránh ra anh sẽ đánh anh ấy. Anh, anh không thể trách anh ấy.”
Lúc này, cô nhất định phải bảo vệ người yêu của mình. Anh trai sẽ không đánh cô, dù sao cô cũng không thể để cho anh lại ra tay đánh người được.


“Em tránh ra.” Lưu Vũ trầm mặt xuống quát.
“Anh, không phải anh muốn em và anh ấy tốt đẹp sao? Bây giờ chúng em tốt rồi, tại sao anh lại tức giận như vậy?”
Câu hỏi này của Giai Giai đã làm cho Lưu Vũ tỉnh ngộ, nhưng anh vẫn không thể tha thứ cho chuyện Cao Phong khi dễ em gái mình.


“Thủ trưởng, tôi thích Giai Giai, muốn cưới cô ấy.” Cao Phong ôm Giai Giai vào trong lòng, nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm Lưu Vũ.


Năm đó Lưu Vũ làm Liên trưởng, Cao Phong là cấp dưới của anh. Lúc đó Cao Phong là trung đội trưởng của đội thực tập, cho nên trong mắt Cao Phong anh vẫn luôn là thủ trưởng của mình. Về sau Lưu Vũ thăng chức, tiếp đó đi học rồi lại chuyển công tác đi nơi khác, chính Cao Phong cũng đã thăng chức, nhưng anh vẫn gọi Lưu Vũ là thủ trưởng. Đây là một loại thói quen.


“Cậu và Giai Giai đã tốt như thế này từ khi nào?” Mặc dù Từ Nhan đã nói với anh duyên phận của Giai Giai và Cao Phong, nhưng anh vẫn không thể tin chỉ mới gặp mặt một lần mà hai người đã có thể yêu nhau.


Trong lồng ngực Cao Phong, Giai Giai run rẩy, đừng nhìn bộ dạng anh trai bình thường rất ôn hòa, kỳ thật tức giận lên thì thật sự đáng sợ, cho nên cô rất sợ anh trai nổi giận.


“Giai Giai đơn thuần, không biết thế gian hiểm ác, đừng tưởng rằng cậu có thể lừa gạt nó thì có thể qua được mắt tôi. Nói cho cậu biết, nếu như cậu không thật lòng với nó, tôi sẽ lấy tay của cậu. Tôi không cho phép cậu làm tổn thương đến Giai Giai đơn thuần.” Mỗi một câu chữ Lưu Vũ nói ra cực kỳ nặng nề.


“Thủ trưởng, tôi thích cô ấy.” Cao Phong vẫn nói câu đó.
“Tôi không muốn nghe lời nói vô nghĩa của cậu!” Muốn lừa gạt anh, không có cửa đâu.


“Mặc kệ anh thấy thế nào, tôi đối với Giai Giai là thật lòng. Không thể vì một câu nói của anh mà tôi liền từ bỏ toàn bộ tình cảm của mình.” Cao Phong lạnh lùng trả lời.


“Tiểu tử thối, cậu còn dám mạnh miệng.” Lưu Vũ tức không chịu nổi, lúc này toàn bộ mặt nạ dịu dàng của anh đã bị xé rách.


Giai Giai rất sợ cơn thịnh nộ của anh trai, cô rùng mình một cái, càng vùi sâu vào lòng Cao Phong, con mắt ẩm ướt sắp bật khóc. Anh trai tức giận như vậy, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy qua. Cô không hiểu tại sao anh trai lại phẫn nộ như vậy.


Cao Phong càng ôm cô chặt hơn, vỗ vỗ lưng cô, nói nhẹ bên tai cô: “Yên tâm đi, không sao đâu, có anh ở đây sẽ không có chuyện gì cả.” Giọng nói của anh trấn an sự hoảng loạn trong lòng Giai Giai. Cô ngẩng đầu mỉm cười với anh, ánh mắt tựa như muốn nói “Em tin anh”.


“Được rồi, A Vũ, chúng ta về đi. Cứ để cho hai người bọn họ ở cùng với nhau.” Từ Nhan nói xong kéo kéo Lưu Vũ.
“Tiểu tử thối, cậu phải giải thích rõ ràng cho tôi.” Lưu Vũ tức giận quát ầm ầm.


Cao Phong nhíu mày, rất không để ý nói: “Tất cả chuyện của tôi và Giai Giai, tôi sẽ nói với Giai Giai. Mặc dù anh là thủ trưởng cũ của tôi, cũng là anh trai của Giai Giai, nhưng anh không có quyền hỏi đến chuyện riêng tư của tôi và Giai Giai. Đây là bí mật giữa hai chúng tôi, chỉ có hai chúng tôi mới có thể chia sẻ.”


Lưu Vũ giận không đánh được, muốn xông lên cho anh một đấm, nhưng lại bị Từ Nhan dùng sức kéo lại.
“A Vũ, anh định làm gì? Không được kích động, bình tĩnh chút đi.” Từ Nhan khuyên anh.


Lần này Giai Giai gần khóc rồi. Cô nhìn Lưu Vũ với bộ dáng đáng thương, giọng nói đã có chút lạc đi: “Anh, trước đây anh vẫn muốn em và Doanh trưởng Cao gặp mặt, bây giờ chúng em tốt rồi, anh lại muốn dùng gậy đánh uyên ương. Nếu như anh dám đánh Cao Phong, em sẽ không nhận anh nữa.”


“Đứa bé ngốc, cậu ta đang lừa gạt em, biết không hả?” Với em gái, Lưu Vũ là một người như vậy, thấy có người đàn ông khác khi dễ cô, đương nhiên anh sẽ không dễ dàng bỏ qua.


“Tôi đã lừa gạt Giai Giai khi nào?” Lông mày Cao Phong càng nhăn càng chặt, giọng nói đã không còn khiêm nhượng: “Cho dù anh là thủ trưởng cũ của tôi, là anh trai của Giai Giai thì sao hả? Có thể không chút kiêng nể vu oan người sao?”
“Tiểu tử thối, còn dám cãi lại!” Lưu Vũ lại muốn tiến lên.


“A Vũ, đủ rồi!” Từ Nhan phát uy.
“Tiểu Nhan, cậu ta đang khi dễ Giai Giai, em còn nói thay cho cậu ta.” Lúc Lưu Vũ nhìn về phía Từ Nhan, biểu cảm lại trở nên dịu dàng.
“Trước tiên em hỏi anh, hôm nay là ngày gì?” Từ Nhan sưng mặt lên hỏi.


“Hôm nay là ngày Giai Giai và tên tiểu tử thối này xem mặt…” Lưu Vũ nói đến đây, dừng lại, nhìn Từ Nhan không nói gì.


“Anh còn biết hôm nay là ngày hai người bọn họ xem mặt? Trước khi đến đây em cũng đã nói trước với anh rồi, tuy lúc đó em chưa dám chắc người trong lòng Giai Giai chính là doanh trưởng Cao, nhưng Tiểu Ngư nói một hồi, em đã đoán ra chút ít. Lúc đó Tiểu Ngư nói, đối tượng xem mặt của cô ấy là quân nhân, hơn nữa người bạn đi cùng người kia mang họ Cao. Bởi vì lúc đó cô ấy nghe thấy đối tượng xem mặt của mình gọi đồng đội là anh Cao. Thế nên khi đó em mới cả gan suy đoán, rồi nói kết quả này cho anh nghe, em nghĩ để anh chuẩn bị tâm lý, ai ngờ anh lại bất thường như vậy. Giai Giai và doanh trưởng Cao đã biết nhau từ trước, thế nên anh không có cách nào tiếp nhận được?” Từ Nhan càng nói càng bực, giọng không kìm được càng to hơn.


“Bọn họ xem mặt không sai, bọn họ đã biết nhau từ trước anh có thể tiếp nhận được… nhưng mà…………tên tiểu tử thối này lại…”
“Lại như thế nào? Hôn môi?” Từ Nhan nhướng mày hỏi anh.


Lúc này, Giai Giai và doanh trưởng Cao đang đứng ôm nhau, nhìn Lưu Vũ và Từ Nhan giằng co ở đằng kia, lòng Giai Giai ít nhiều cũng buông xuống. Chỉ cần có chị dâu ở đây, anh trai sẽ không làm gì Cao Phong cả. Mặc dù là như vậy, nhưng ít nhiều cô vẫn có chút lo lắng. Cô rất hiểu tính anh trai mình, đừng thấy bình thường anh dịu dàng, vấn đề nguyên tắc là không thể vi phạm.


“Đừng sợ, tất cả đã có anh, anh sẽ không để cho em bị tổn thương.” Cao Phong nói nhẹ nhàng, rồi đưa cô đi ra cửa.
“Tiểu tử thối, cậu đưa em gái tôi đi đâu?” Lưu Vũ vừa thấy Cao Phong muốn đưa em gái mình đi liền nôn nóng, định đi qua chặn lại.


“A Vũ, để bọn họ đi đi.” Từ Nhan ngăn anh lại, không cho anh làm động tác cản trở.


Mặc dù Lưu Vũ có sức, nhưng anh không đến mức làm gì đó với Từ Nhan, càng không có chuyện làm tổn thương Từ Nhan, cho nên dù tức giận, nhưng bị Từ Nhan kéo lại anh cũng không dám làm gì, chỉ lớn tiếng hô: “Tiểu tử thối, cậu quay lại cho tôi.”


Nhưng anh cũng không kêu Cao Phong quay lại được, trong không khí chỉ truyền lại giọng nói lạnh lùng của Cao Phong khiến cho người ta phải tức giận: “Đây là chuyện giữa tôi và Giai Giai, không mượn anh xen vào. Anh chỉ cần chờ đến ngày uống rượu mừng của chúng tôi là được rồi, những chuyện khác không cần anh bận tâm.”


Lưu Vũ rất muốn xông lên, nhưng bị Từ Nhan kéo nên không đi được, đành phải nói: “Tiểu Nhan, em buông tay ra, anh không thể để tên tiểu tử Cao Phong này đưa Giai Giai đi được. Ai biết cậu ta có làm ra chuyện gì hay không.”


“Cậu ta sẽ làm ra chuyện gì? Anh cho rằng Giai Giai thực sự đơn thuần đến mức không bảo vệ được chính mình hay sao? Anh không nhìn thấy ánh mắt của hai người đó hả? Nếu anh còn như vậy, sẽ chỉ là dùng gậy đánh uyên ương thôi.”


“Nhưng mà vừa rồi cậu ta hôn Giai Giai, việc này không thể tha thứ.” Nghĩ đến chuyện vừa rồi, toàn thân anh lại bốc hỏa.
“Vậy lúc trước anh thì sao?” Từ Nhan hỏi lại.
“Anh làm sao?”
“Lúc trước anh cũng giống như doanh trưởng Cao, liều lĩnh hôn em.” Từ Nhan nhăn mày.


Có cô ở đây, cô sẽ không để cho anh phá hỏng chuyện tốt của Giai Giai và doanh trưởng Cao. Cô thật vất vả mới làm cho Giai Giai đồng ý đi xem mặt, cũng không dễ mà hai người bọn họ lại là quen biết từ trước, làm sao có thể vì sự bảo hộ của người đàn ông này dành cho em gái mình mà đi chia rẽ một đôi có tình cảm được, cô sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.


“Sao anh và cậu ta lại giống nhau được? Chúng ta đã kết hôn, anh hôn em đó là đạo lý hiển nhiên. Hai người bọn họ được coi là gì chứ? Giai Giai đơn thuần, không thể giao cho tên tiểu tử thối này được.”


“Hiện tại người ta đã yêu nhau rồi, anh không nghe thấy lời doanh trưởng Cao nói hả? Anh ta muốn kết hôn với Giai Giai. Hơn nữa, anh đã nghĩ Giai Giai quá vô dụng rồi. Tuy Giai Giai đơn thuần, nhưng không đến mức không phân biệt được người tốt người xấu. Vả lại, doanh trưởng Cao đã từng là cấp dưới của anh, chính anh còn không hiểu cấp dưới của mình sao? Doanh trưởng Cao gan có lớn đến đâu, cũng sẽ không đi trêu vào em gái thủ trưởng cũ của mình. Anh cũng đừng có quản lý chuyện của doanh trưởng Cao và Giai Giai nữa, trước hết anh cứ quản lý tốt chuyện của mình đi.”


“Anh có chuyện gì?” Vẻ mặt Lưu Vũ kỳ quái nhìn về phía Từ Nhan.
Từ Nhan cười gian, sau đó nói: “Anh đã thua cược, hôm nay anh đương nhiên phải mát xa miễn phí cho em.”
“Anh đã nói, đánh cược có thể nhưng tiền đặt do anh quyết định.” Nói xong, Lưu Vũ cười gian xảo.


“Nhìn biểu hiện này của anh, người không biết còn tưởng là kẻ lưu manh từ đâu xông tới đó.” Từ Nhan phun cho anh một câu.
“Chủ tịch Mao đã nói, toàn bộ những trò lưu manh đều bắt nguồn từ việc muốn kết hôn. Chúng ta đã kết hôn lâu rồi, cho nên đây cũng không phải là trò lưu manh.”


“Ba hoa, từ khi nào thì miệng anh đã nói được những lời như vậy.” Từ Nhan lại phun cho anh một câu.
“Anh chẳng ba hoa khi nào. Em là vợ của anh, chồng giở trò lưu manh với vợ là chuyện hết sức bình thường.”
“Sắc lang…”
“Về nhà nhất định anh sẽ sắc cho em xem…”
“Vô lại!”


“Chồng em không vô lại, sao có thể cưới được vợ xinh đẹp?”






Truyện liên quan