Chương 15: Quên!
Cứ như thế Trần Duy chính thức bị đẩy ra khỏi cuộc đời Hân Y. Kí ức với Trần Duy, những điều tốt đẹp nhất đều không còn gì cả.
...
"Như vậy ổn chứ?"_ Hà Anh nôm nốp lo sợ
Lúc đánh người thì khí thế hừng hực, nhưng sau đó thì lại bị xì hơi mất như quả bóng.
"Mày lo xa quá, tao nghĩ anh Jun không ác tới mức nói hết sự việc ra với anh Duy đâu. Hai ông đó hình như là tình địch mày ạ!?"_ Nhỏ bạn thân của Hà Anh liền vỗ vai an ủi
"Nhưng lỡ anh Duy biết tao cho người đánh bà chị đó thì sau?"_ Hà Anh mắt ngấn lệ nói.
"Không sau đâu! Hai người bọn họ chia tay rồi, mày đừng lo."
Hà Anh cùng cô bạn kia vừa rời khỏi nhà vệ sinh nữ, Hương Khê liền đi ra từ phòng vệ sinh bên cạnh. Ánh mắt Hương Khê lo lắng tột cùng, hóa ra hai hôm nay Hân Y không đi học cùng vì lí do này. Mặc dù chính Hân Y đã đoạn tuyệt mối quan hệ bạn bè, nhưng Hương Khê vẫn không ngừng lo lắng cho người bạn này. Ngay từ đầu là do Hương Khê sai nên dù Hân Y có giận thì Hương Khê cũng phải mặt dày xin lỗi. Không nói được tiếng xin lỗi ít nhiều cũng mong giúp được cô cái gì đó.
Vườn trường...
Hương Khê mạo hiểm đi vào "cấm địa", nơi đây là lần đầu cô bước chân đi vào. Lần trước mới chỉ cùng Đức Vĩnh bước vào vườn hoa học tập thôi mà cũng đã có chuyện, lần này đi vào đây ai phát hiện chắc chỉ có nước cô vào phòng quản sinh ngồi uống nước trà viết bản kiểm điểm thôi.
Đi vào trong thấy có ngôi nhà nhỏ, bước lại cô liền nghe giọng Trần Duy và giọng thầy Hiệu trưởng. Sợ không tả nổi, Hương Khê ngồi luôn ngoài bụi cây, Trần Duy dù gì cũng là cháu trai của thầy Hiệu trưởng nên được vào đây là chuyện bình thường, còn Hương Khê chỉ là học sinh bình thường, đây lại là "cấm địa" người ngoài nửa bước cũng không được vào, dù là học sinh ở đây đã 3 năm nhưng đây chính là lần đầu Hương Khê đem hết can đảm vào đây.
Ở đó tầm 5 phút thì Hương Khê thấy thầy Hiệu trưởng rời đi, cô thở phào nhẹ nhõm bước ra.
"Làm gì ở đây?"
Cô quay đầu lại, Trần Duy lù lù ở sau lưng.
"Tôi... tôi có chuyện muốn nói."_ Hương Khê lắp ba lắp bắp nói
"Tôi không muốn nghe!"
"Liên quan tới Hân Y..."_ Hương Khê hét toáng lên
"Cô muốn bị đưa lên phòng quản sinh hả gì mà hét to thế?"_ Trần Duy đanh mặt nói
"Tôi xin lỗi!" Hương Khê lí nhí nói
"Hân Y bị sau?"
Nói đến Hân Y chính bản thân Duy lại không kiềm được mà hỏi.
"Hân Y bị người ta đánh. Tất cả là do cậu."_ Hương Khê mặc kệ đây là cấm địa mà hét lên lần nữa, tay chỉ thẳng vào mặt Trần Duy..
Trần Duy đanh mặt. Khó chịu đưa tay bóp má Hương Khê.
"Đừng hét lên trước mặt tôi. Hân Y tại sau lại bị đánh? Là ai đánh cô ấy?"
"Đau... đau quá... buông ra..."_ Hương Khê dùng tay cố tháo cái bàn tay đang bóp má mình kia.
"Nói!"_ Trần Duy dùng sức bóp mạnh hơn
"Hà... Hà Anh... là Hà Anh hotgirl khối 11 đánh cô ấy.."
Nghe tới đó Trần Duy đã bỏ tay ra khỏi má Hương Khê tức tốc quay đầu chạy đi. Cậu không biết nên chạy đi đâu, nhưng chân đã dừng bước trước ngôi nhà cấp bốn của mẹ con Hân Y.
Từ từ bước vào trong, cậu nghe tiếng đùa giỡn, rồi tiếng quát của Hân Y.
"Tên vô lại! Cút! Cút!"
"Không! Tôi ở đây giúp em chăm mẹ."
"Mẹ là mẹ tôi. Không phải mẹ anh."
Trần Duy đứng đó đưa mắt nhìn vào, Hân Y dùng thìa chỉ vào mặt Khang, Khang cười cười không nói gì.
"Tiểu Y!"_ Lấy hết can đảm Trần Duy mới giám kêu tên người con gái kia.
Hoàng Khang quay ra nhíu mày.
Hân Y quay ra đưa đôi mắt xa lạ nhìn Trần Duy:
"Cậu là ai?"
"Lâm Hân.. Y!"
Trần Duy chỉ còn biết kêu tên Hân Y không còn biết nói gì nữa. Hân Y vẫn đưa đôi mắt xa lạ nhìn về Trần Duy. Ầm... một tiếng đỗ vỡ trong chính trái tim Trần Duy.
Vừa lúc đó, Hoàng Khang có điện thoại liền vội rời đi. Đi ngang qua cũng kéo cả Trần Duy đi cùng...
"Cô ấy quên tôi rồi ư?Quên hết kỉ niệm của chúng tôi rồi ư? Tại sao?"
Trần Duy ôm đầu hét lên
"Không phải là cô ấy quên. Mà cậu và những kí ức kia không đáng để cô ấy nhớ."
Bỏ lại câu nói Khang quay người bước đi. Anh bắt taxi đến sân bay...