Chương 2
Thành phố Ngô Trung nằm ở trung bộ khu tự trị Ninh Hạ, nơi Lạc Thập Giai muốn đến chính là một làng quê thuộc huyện hồ chứa nước làm muối thành phố Ngô Trung. Trước khi đi, Lạc Thập Giai đã lên mạng tìm hiểu đường xá, từ thành phố Thẩm Quyến chạy qua đó, đi đường bộ cũng mất hơn một nghìn tám trăm km, chạy liên tục phải mất hơn hai mươi mấy tiếng đồng hồ. Lạc Thập Giai hoạch định đại khái lộ tuyến cần phải đi, dù sao đã có bản đồ hướng dẫn, không cần quá vội.
Trước khi rời khỏi thành phố Thẩm Quyến, Lạc Thập Giai đem xe đến garage sửa chữa và bán xe, garage sửa chữa và bán xe này là được một đồng sự trong giới luật sư giới thiệu. Cô cũng không biết lai lịch ra sao, chỉ cảm thấy toàn bộ xưởng sửa chữa bốc toàn mùi hôi, nhìn qua cũng không tính là quá chuyên nghiệp. Người bạn đồng nghiệp nói ông chủ ở đây rất am hiểu, không bẫy người, so với trung tâm garage S thì tiện hơn nhiều. Lạc Thập Giai đã đến hai lần, quả thật là như vậy, cũng sửa chữa ở chỗ này rồi.
Cũng không quá quen thuộc với ông chủ garage, chỉ biết ông ta họ Hàn tên Đông, khoảng chừng ba mươi mấy tuổi, để tóc húi cua, trên mặt có một vết thẹo dài chừng 3cm. Mỗi lần Lạc Thập Giai tới đều thấy người ông ta dính đầy dầu nhớt. Ngồi ở trên bậc thang hút thuốc, rất ít khi thấy ông ta cười, chỉ duy nhất một lần là có con trai của ông ấy ở đây.
Thấy Lạc Thập Giai tới, Hàn Đông dập tắt điếu thuốc lá, bước lại niềm nở đón chào, “Cô Lạc đấy à?”
Lạc Thập Giai nói rõ ý định đến đây, Hàn Đông lên xe đảo cổ lái một vòng, xác định không có vấn đề gì, chỉ là bảo dưỡng bình thường mà thôi. Lạc Thập Giai vừa nghe chỉ cần một giờ tu dưỡng thì quyết định ở lại chờ ngay trong garage sửa chữa và bán xe này.
Hàn Đông chuyên tâm sửa xe cho Lạc Thập Giai. Đột nhiên có một người đàn ông chạy vào trong tiệm, cúi người xuống thấp giọng nói vài câu bên tai Hàn Đông, Hàn Đông lập tức từ trong xe chui ra, nhướng mày: “Cái gì? Hắn đi?”
Người bất đắc dĩ nói: “Hắn nói hắn phải đi Tây An một chuyến.”
“Vớ vẩn!” Hàn Đông quát một tiếng: “Người ta cố ý quậy hắn, làm sao có thể còn ở Tây An mà đến tìm?”
“Haizzz. . .”
Vẻ mặt Hàn Đông vẫn nghiêm túc: “Tôi đã bảo cậu ta chờ một ngày rồi mà, vậy cũng đợi không nổi.”
“Anh Hàn, tôi đoán chừng có lẽ anh Trần không muốn liên lụy đến anh, chứ không phải không muốn đợi anh.”
Hàn Đông thở một hơi dài, cởi bao tay ném mạnh xuống đất, chẳng nói chẳng rằng gì, cứ thế theo người đàn ông kia bước ra khỏi garage sửa chữa và bán xe. Để mặc Lạc Thập Giai và vài cu li đang làm việc trong tiệm đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau. Đám Cu li nơm nớp lo sợ nhặt cái bao tay lên, tiếp tục bảo dưỡng xe cho Lạc Thập Giai.
Lạc Thập Giai đưa mắt liếc nhìn bóng lưng Hàn Đông và người kia đi xa, càng cảm thấy tình hình trong garage xe này khá phức tạp.
Sau khi xe được bảo dưỡng xong, tình trạng của xe quả nhiên tốt hơn nhiều so với trước. Lại nói tiếp, lai lịch chiếc Mazda CX này được Lạc Thập Giai mua cũng rất truyền kỳ.
Khi cô giúp một vị khách thắng phiên tòa ly hôn, đồng thời lấy được hầu hết tài sản. Vị khách này vô cùng vui vẻ khi nhận được tiền, còn đổi chiếc xe mới cho cô bồ, xe của cô bồ cũng mới mua được hai năm, mới chạy được có 20 ngàn kilomet, vỏ xe còn chưa kịp mòn, khi Lạc Thập Giai biết được chuyện này cũng rất động lòng nói ra nói vô vài câu, khách hàng cũng rất cảm kích Lạc Thập Giai, thấy Lạc Thập Giai muốn mua, cuối cùng chỉ lấy giá hữu nghị nửa bán nửa tặng sang tên cho cô.
Cô mua được chiếc xe này, Trình Trì cũng không thích, bởi vì chiếc xe này có màu đỏ quá cuốn hút, anh không thể lái một chiếc xe như vậy. Trình Trì luôn khuyên cô nên bán nó đi, hai người lại chi tiền mua một chiếc xe khác. Lái chiếc xe của cô bồ nhí cũng chẳng phải chuyện đáng vui gì, lời này của anh cũng làm Lạc Thập Giai dao động rất nhiều, chẳng qua lần dao động này quá ngắn, việc này chưa bàn tính xong thì bọn họ chia tay.
Lái chiếc xe này đi tây bắc quả thật có chút mạo hiểm phiêu lưu, nhưng cô chỉ có một chiếc xe mà thôi, không còn sự lựa chọn nào khác. Lần này nếu không có chuyện của người đó, Lạc Thập Giai cũng định bán chiếc xe này đi kiếm chút tiền.
Rời khỏi thành phố Thẩm Quyến hơn ba tiếng đồng hồ, bước vào đường cao tốc Thẩm Ninh, dọc theo đường băng qua vài trạm thu lệ phí, ở đoạn trạm thu lệ phí Nam Kinh mới dừng lại. Xe cộ xếp thành hàng dài, Lạc Thập Giai đợi đã lâu.
Chán đến ch.ết, Lạc Thập Giai vô ý đưa tay vào túi xách, không mò thấy gói thuốc lá ở bên trong mà mò được một cái card cứng như thép.
Là một tấm danh thiếp.
Chiếc áo khoác mặc trên người đã từng mặc qua một lần, do chưa kịp tắm, đương nhiên cũng quên chỉnh lý lại túi xách.
Lạc Thập Giai nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp trong tay, lại nhìn cái tên in to đùng bên trên bảng chỉ dẫn được viết bằng font chữ Tống thô, Giản đơn lại trang nghiêm.
Trầm Tuần.
Lạc Thập Giai ngây ra một lúc. Cô nhớ ra lai lịch của danh thiếp này, nó được gấp trong tài liệu Chu Tư Viện, là phương thức liên lạc của chồng trước.
Mặc kệ người kia có thật là trùng tên hay không, trong mắt Lạc Thập Giai vẫn hiện lên chút hốt hoảng, quay cửa xe xuống, những việc định làm bỗng chốc biến mắt, tay mới vừa vươn ra, lại rụt về.
Chiếc xe trước mặt đã trả xong lệ phí, không còn nhiều thời gian để Lạc Thập Giai tự nhẩm nữa. Cô nhanh chóng khởi động xe, thế nhưng chân ga vẫn chưa khởi động, Lạc Thập Giai chợt nghe thấy tiếng “rầm rầm”, xe bị một lực va đập mạnh lao thẳng về phía trước, cô cũng theo lực quán tính cả người lao lên phía trước bất thình tình đánh vào vô lăng, đầu đập mạnh lên trên tay lái.
Lạc Thập Giai không ngờ còn bị tông vào đuôi xe ở chỗ thế này, bất chợt lòng thấy thấp thỏm lo âu. Cô đè xuống cơn tức đang dâng lên trong lòng, ngừng xe, đi về khu an toàn.
Người đuổi theo phía sau cô chính là vị khách lái chiếc xe xe jeep màu đen, cũng không biết đã bao lâu rồi chưa rửa xe, chiếc xe bị bám bùn đến mức biến màu. Mắt Lạc Thập Giai tối sầm, nghiêng đầu nhìn thoáng qua chỗ đuôi xe vừa bị tông trúng, thanh chắn ngang bảo hiểm phía sau cũng bị móm dúm vào, cọ rớt một mảng sơn lớn, bên trên còn dính theo chút bùn đất. Lạc Thập Giai cảm giác xe của mình chẳng khác nào một cô gái đang ăn mặc chỉnh tề xinh đẹp đầy sức sống, bỗng bị ai đó hất một gáo nước sơn nhuộm đầy y phục. Tuy rằng không ảnh hưởng nhiều đến vẻ đẹp bên ngoài, nhưng lại ảnh hưởng rất lớn đến tâm tình.
Chủ xe Jeep dừng xe lại ngay phía sau xe Lạc Thập Giai, nhưng hắn vẫn chưa chịu xuống xe ngay, Lạc Thập Giai trông thấy hắn lề mề như vậy cũng sinh lòng khó chịu, bước nhanh đi tới phía ghế tài, không khách khí chút nào gõ một cái vào cửa xe. Người ở bên trong vẫn rôm rả trò chuyện, thấy Lạc Thập Giai tới, tiện tay quay cửa xe xuống, cho đến khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô, mới miễng cưỡng cúp điện thoại.
Lạc Thập Giai xì nhẹ một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, trên cao nhìn xuống chủ xe jeep, đang chuẩn bị phát tác. thế nhưng khi cô nhìn thấy rõ dung mạo của người đàn ông chủ xe này thì cảm thấy bầu không khí trước mắt dường như ngưng trệ.
Trầm Tuần.
Cái tên này chẳng khác nào con mãnh thú đã bị giam cầm một hồi lâu bỗng nhiên xổng chuồng phóng ra, biết rõ nó rất nguy hiểm, thế nhưng vô lực ngăn cản.
Không nhớ rõ đã bao nhiêu năm chưa từng gặp mặt, cũng không phải chưa từng nghĩ đến cảnh trùng phùng, chẳng qua đó chỉ là suy nghĩ vẩn vơ trong thoáng chốc mà thôi. Cuộc sống bận rộn cứ thế cuốn đi, những cuộc gặp gỡ cũng khác nhau, khi đến khi đi, có vài người cũng có vài việc, cuối cùng lại giống như những bộ quần áo được treo trong tủ, đã lâu vẫn chưa mặc đến, thế nhưng nó vẫn chiếm một góc trong tủ, thế nhưng ta lại quên mất sự tồn lại của nó.
Trên mặt anh, râu ria lổm chổm, vài nếp nhăn nơi khóe mắt và vẻ uể oải trong ánh mắt, không chỗ nào không hiện lên dấu vết của thời gian, lão hóa là quá trình vô cùng nhỏ bé chậm rãi, chỉ có những người từng gặp mặt qua mới nhìn thấy những thay đổi của họ.
Đột nhiên Lạc Thập Giai cảm thấy mũi hơi chua xót.
Anh để mái tóc húi cua, vứt bỏ dáng vẻ lãng tử khôi ngô của tuổi trẻ thay vào đó là hương vị nam nhân trưởng thành. Khoác lên người chiếc áo khoác da màu đen, bên trong mặc chiếc thun màu trắng ôm sát lấy cơ thể nóng bỏng săn chắc. Đã nhiều năm không gặp, ánh mắt anh đã sắc bén hơn xưa, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ nhìn xuyên thấu tất cả.
Anh không còn là một kỵ sĩ tự cho mình là đúng, cô cũng không còn là cô bé lọ lem thất hồn lạc phách năm nào.
Không có hàn huyên, cũng không có những lời hỏi thăm đã lâu không gặp. Người nọ bước xuống khỏi xe, dùng biểu tình từ chối người ngoài cách xa đến bảy dặm quay lưng nhìn Lạc Thập Giai, lời cô đang định nói cũng bị anh đá ngược trở lại. Anh vẫn cao lớn như vậy, trước kia là cao gầy, nay là cường tráng, so với dáng vóc cao của Lạc Thập Giai thì vẫn đứng thấp hơn anh một cái đầu.
Anh không nói gì, chỉ khom lưng kiểm tr.a một chút thanh chắn ngang trên xe Lạc Thập Giai. Một lát sau mới xoay đầu lại, cất tiếng xa cách lạnh nhạt nói với Lạc Thập Giai: “Bị tông cũng không quá nghiêm trọng, đi sửa một tí là được.”
Anh trầm mặc nhìn cô, “Nhờ công an giải quyết hay tự giải quyết với nhau?”
Lạc Thập Giai mím môi, cố gắng không để bản thân mất khống chế, “Không cần.”
“Tôi không thích thiếu nợ người khác.”
“Tôi có bảo hiểm.”
“A.” Anh chàng lạnh lùng cười, nụ cười đầy bí hiểm.
Vốn cho là gặp lại nhau thế này, mặc dù không có màn hỏi thăm xã giao, cũng có những lời hàn huyên ấm áp. Nhưng nhìn bộ dáng từ chối người ta lại gần của anh ta, làm cho cô thấy bối rối.
“Trầm Tuần, là anh đụng phải xe của tôi.” Lạc Thập Giai hét tên của anh, nhấn mạnh sự thật, giọng nói cũng lành lạnh.
Trầm Tuần quay đầu đi chỗ khác, chẳng thèm nhìn mặt của cô, nhếch môi khẽ nói, “Bởi vậy, hiện giờ tôi đang bàn chuyện bồi thường với cô. Luật sư Lạc.”
Lạc Thập Giai cố gắng tìm kiếm một chút quen thuộc từ trên mặt người đàn ông ở trước mắt này, thế nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không tìm thấy dù chỉ một chút. Gặp lại hóa thù, mấy năm nay cô chưa từng nghĩ đến họ sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này.
“Tôi nói không cần bồi thường, nếu chúng ta nói chuyện tiếp, tôi sẽ thu phí.” Lạc Thập Giai cũng ra giá, là một luật sư, luật sư cố vấn pháp luật bình thường trò chuyện cũng tính đến khoản này, đây không coi là nói đùa.
Lạc Thập Giai kiêu căng xoay người rời đi, nhưng không ngờ lại bị Trầm Tuần ngăn lại.
“Anh còn muốn gì nữa?”
Trầm Tuần vẫn biểu hiện vô tình, đôi mắt nhìn chằm chằm Lạc Thập Giai, “Tôi nói, tôi không thích thiếu nợ người khác.”
Rốt cục Lạc Thập Giai thẹn quá thành giận, chính cô ta cũng không biết là đang giận Trầm Tuần cứ bám lấy không buông hay là đang giận bản thân cô trở thành “người khác” trong mắt Trầm Tuần, cô trừng mắt nhìn anh, hất mạnh tay của anh ra, bước nhanh quay về phía xe của mình.
Trái tim đập liên hồi trong lồng ngực, nhìn về phía kính chiếu hậu, lúc này Trầm Tuần vẫn đứng khoanh tay trước ngực, vẫn là bộ dáng không rõ vui buồn, cũng đưa mắt nhìn Lạc Thập Giai hiện lên trong kính chiếu hậu, Lạc Thập Giai cảm thấy ánh mắt anh đang đốt cháy khắp người cô, vội vã tránh đi. Cô hít sâu một hơi, đưa chân đạp chân ga, sau đó lại rút về.
“Rầm rầm…” tiếng va chạm giữa hai chiếc xe vang lên, nghe thấy mà hoảng hồn. Trên xa lộ cao tốc, ngoại trừ thanh âm của động cơ và tiếng ma sát của bánh xe, thì chỉ có mỗi âm thanh này đột ngột vang lên.
Xe jeep không có thắng tay, bị trượt lên phía trước một đoạn sau cú va chạm.
Trầm Tuần đứng im tại chỗ, lẳng lặng nhìn hành vi liền mạch dứt khoát vừa rồi Lạc Thập Giai, mặt anh cũng chẳng biểu lộ biểu tình gì, ánh mắt cũng không tỏ ra kinh ngạc.
Mà “người gây ra họa” là Lạc Thập Giai lại thò đầu ra khỏi xe, cũng tỏ vẻ chẳng chịu thua thiệt nói, “Vậy huề chưa? Chúng ta chẳng ai thiếu nợ ai.”