Chương 10
Lạc Thập Giai bĩu môi, nếu lấy bản tính trước kia thì cô đã chạy lại mắng anh một trận rồi, nhưng lúc này Lạc Thập Giai quả thật chẳng có một xu dính túi, đành phải kìm nén cơn tức này lái xe chạy theo phía sau.
Lạc Thập Giai khăng khăng muốn dẫn Lục Giai Nghi đi theo, đồng cảm trước tình cảnh mình cũng từng trải qua khiến cho cô không đành lòng bỏ cô ta lại. Tuy rằng đang trong giai đoạn ‘chiến tranh lạnh’ với Trầm Tuần, nhưng Lạc Thập Giai vẫn cảm giác được Trầm Tuần cố ý chạy chậm chờ cô.
Lạc Thập Giai trầm mặc lái xe, Lục Giai Nghi vẻ mặt uể oải ngồi ở ghế bên cạnh.
“Đến Tây An rồi, tôi không thể dẫn cô theo được nữa, cô tự nghĩ cách đi về nhà nhé.”
Lục Giai Nghi vừa nghe Lạc Thập Giai nói không thể dẫn cô đi theo nữa liền bù lu bù loa kể lể, “Đừng mà, đừng bỏ tôi lại đây chứ.”
Lạc Thập Giai trợn mắt kinh ngạc, quay đầu lại thấy vẻ mặt Lục Giai Nghi không cam tâm trợn to nhìn thẳng về phía trước, rầu rĩ cắn cắn môi của mình.
“Anh ấy là bạn trai của cô hả?” Lục Giai Nghi nói: “Bằng không thì anh ta cũng yêu cô.”
Lạc Thập Giai biết anh ta mà Lục Giai Nghi đang ám chỉ chính là Trầm Tuần. Haizzz, cô nương này quả nhiên muốn cưa Trầm Tuần.
Không muốn trả lời, Lạc Thập Giai chỉ nói điều mình cần nói, “Tới Tây An thì cô tự lo cho mình đi.”
“Anh ta dám sỉ nhục tôi.” Lục Giai Nghi vẫn còn bực bội lầm bầm, “Tôi chưa từng bị mất mặt như vậy bao giờ, nếu không trả thù thì sao tôi chịu được. Tối hôm qua, tôi gọi điện thoại bảo anh ta đến phòng của tôi, anh ta không chịu đến. Nếu anh ta chịu tới thì tôi cũng sẽ không đến phòng anh ta, nếu không phải tôi đi tìm anh ta, thì tôi cũng sẽ không quên khóa cửa, cũng sẽ không khóc lóc đau lòng chạy ra khỏi khách sạn, cũng không đến nỗi trễ như thế mới về phòng, cũng không bị mất đồ.”
“…”
Lái xe vào trong thành phố Tây An, Trầm Tuần tùy tiện dừng lại trước một cây xăng, tiếp thêm nhiên liệu.
Liếc nhìn ra xa, thấy xe của Lạc Thập Giai cũng chạy tới. Trong tay cô chỉ có chừng một trăm tệ, chính là số tiền Trầm Tuần đưa cho cô ăn cơm lần trước. Vì không có nhiều tiền, đương nhiên cô cũng không cố chen lên xếp hàng, chỉ dừng xe ở bên cạnh. Cô dựa người vào xe, tuy là cố tỏ ra thật tự nhiên, nhưng vẻ quẩn bách vẫn hiện rõ lên trên mặt không thể che giấu. Lạc Thập Giai vẫn len lén nhìn về phía anh, anh cũng làm lơ không thèm để ý đến, còn cố ý bỏ đi xa.
Nhìn thoáng qua túi tiền cũng chẳng còn bao nhiêu, Trầm Tuần gọi điện thoại về nhà.
“…”
“Manh Manh có khỏe không?” Đoạn đường này, anh cũng không dám gọi điện thoại về nhà, trong tiềm thức tự nảy ra ý muốn trốn tránh. Nhắc đến con gái, Trầm Tuần hơi nghẹn ngào.
“Đi học rồi, ngày nào cũng nói nhớ con đấy.” bà Trầm nói, “Lo về nhà cho sớm, bây giờ nó còn chịu nghe lời, thêm một thời gian nữa thì khó nói lắm.”
“Con biết rồi.”
“Chuyện bên Khu tự trị Ninh Hạ thế nào rồi?”
“Con vẫn chưa tới Khu tự trị Ninh Hạ.” Trầm Tuần nói: “Con đến Tây An tìm Trường Trì trước.”
Bà Trầm thở dài một hơi: “Nó ôm tiền cao chạy xa bay rồi, làm gì có chuyện ngồi ở nhà chờ con đến tìm. Đoán chừng nó đã lên kế hoạch tỉ mỉ từ lâu. Nghiệp chướng, cuỗm tiền thì thôi đi, sao còn gây ra chuyện hại ch.ết nhiều người như thế chứ.”
Trầm Tuần không lên tiếng, trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Mẹ chuyển thêm cho con ba ngàn tệ nữa nhé.”
“Ngày mai mẹ ra chuyển cho,” Giọng bà Trầm cũng nghẹn ngào: “Mẹ đã nói con cầm nhiêu đó tiền sẽ không đủ mà, con còn một mực để lại cho mẹ. Mẹ và Manh Manh cần tiêu gì nhiều đâu.”
Vốn dĩ đủ dùng.
Trầm Tuần yên lặng nhìn thoáng qua người phụ nữ gầy tong teo có mái tóc ngắn đứng ở phía xa, lại lần nữa trầm mặc.
“Con làm xong việc sẽ quay về.” Trầm Tuần nói.
“Đi đường cẩn thận đấy, tiền hết còn có thể kiếm lại, người mới là điều quan trọng nhất.”
“Vâng.”
…
Trầm Tuần cũng không còn nhớ bản thân mình đã bao nhiêu năm không xin tiền mẹ nữa, lúc anh khổ nhất cũng chỉ có một mình anh khổ.
Lần này suy nghĩ lâu như vậy vẫn chưa chịu lên tiếng, tầm mắt của Trầm Tuần nhìn về người phụ nữ không có tim không có phổi đằng kia. Nghĩ thầm, kiếp nạn này quả thật không trốn tránh được.
Rõ ràng có thể bỏ mặc, nhưng anh vẫn không đành lòng.
Đêm qua, khi anh trở về phòng, mới vừa tắm rửa xong thì nhận được điện thoại của cái cô Lục Giai Nghi kia gọi sang, cùng ở chung một nhà nghỉ sẽ phiền phức như vậy đấy, chỉ cần biết số phòng là có thể gọi điện thoại nội tuyến sang.
Lục Giai Nghi muốn gọi anh đến phòng cô ta, Trầm Tuần chẳng thèm nghe cô ta đang viện cái cớ gì nữa, biết mục đích của cô là gì thì trong lòng dâng lên cơn tức, thẳng thừng từ chối.
Nhưng không nghĩ Lục Giai Nghi lại không chịu từ bỏ ý định, còn chạy sang phòng của anh, anh vốn dĩ không muốn để cho cô ta đi vào, nhưng cô ta thừa dịp anh không để ý lách mình chui vào. Trầm Tuần nhìn cái cô dây dưa khó chịu này, nhíu mày một cái, cố nén cơn tức trong bụng.
“Đã trễ thế này rồi mà anh chưa ngủ sao?” Vẻ mặt Lục Giai Nghi mập mờ, trong đôi mắt không còn vẻ mụ mị giống như ban ngày, “Em ngủ giường bên đó không quen, chúng ta nói chuyện chút nhé?” Vừa nói, cô ta vừa đi đến giường của anh, ngồi xuống.
“Cô đi ra đi, đừng để tôi kéo cô ra.” Trầm Tuần lạnh lùng nói, điệu bộ chẳng cho phép ai lại gần mình, chẳng chừa cho cô một chút cơ hội tấn công nào.
Lục Giai Nghi chưa từng gặp phải tình huống không ăn được thế này, nhất thời bị câu nói của anh chọc cho đỏ mặt tía tai, khuôn mặt lập tức suy sụp, “Anh nói vậy là có ý gì?”
“Không có ý gì.” Trầm Tuần lạnh lùng, “Tôi chẳng có hứng thú gì với cô, nhìn xem, năm ngàn tệ của cô tôi không thể kiếm được sao.”
Lục Giai Nghi vừa nghe anh nói như vậy, lập tức thẹn quá thành giận, thoáng chốc nhảy dựng lên. Vẻ mập mờ trong mắt biến mất, giờ chỉ có tức giận ngút trời. Cô mím chặt môi, một lát sau đột nhiên lạnh lùng xì một tiếng: “Đáng tiếc, cho dù anh thấy hứng thú như thế nào, thì đêm nay cô ta chắc chắn sẽ không đến, cô ta bị tôi hành cho cả đêm, giờ chắc đã mệt mỏi ngủ rồi.”
Trầm Tuần cau mày: “Cô có ý gì?”
Là con gái nhà giàu, làm sao cô ta chấp nhận được chuyện bị người ta hạ nhục như vậy, hiển nhiên sẽ không khách khí, buông lời cay nghiệt, “Đừng cho là tôi không nhìn ra, anh và cái cô họ Lạc kia có quan hệ không bình thường. Hai người các ngươi cũng biết cách đóng kịch thật, rõ ràng là muốn được cùng ở với nhau, còn giả bộ như chẳng có quan hệ gì, cố ý không chung một phòng! Kiểu cách!”
Bàn tay của Trầm Tuần nắm chặt, đè ép tức giận. Ngay cả anh cũng không biết cơn tức này từ đâu mà đến. Trầm Tuần chưa bao giờ quan tâm mình như thế nào trong mắt người khác. Thế nhưng một khi đụng đến Lạc Thập Giai, anh luôn không khắc chế được tính tình của mình. Anh không thể nhẫn nhịn được khi một người xa lại lại chửi bới cô.
Rất nhiều năm trước cô đã dùng giọng nói đầy tuyệt vọng như vậy nói với anh, cô không thể làm một cô gái tốt.
Nhưng nhiều năm như vậy đi qua, trong trái tim anh, cô vẫn luôn là cô gái tốt nhất, là xương là máu của anh, là nỗi tưởng niệm tầm thường nhất của anh, là một luồng gió mờ ảo mà cả đời anh đều không có được.
“Cút ra ngoài.” Trầm Tuần gần như cắn răng nghiến lợi nói ra ba chữ này.
Một tiếng hô kinh sợ khẽ vang lên. Khuôn mặt anh vẫn lạnh như băng, chân mày nhíu chặt, dáng vẻ rất kinh khủng. Lục Giai Nghi chưa từng thấy người đàn ông nào đáng sợ như vậy, tiếng rống to của anh làm cho cô khiếp sợ và ấm ức, cộng thêm vừa rồi bị anh nhục nhã, nước mắt cứ thế thi nhau rơi xuống.
“Tôi cứ không ra đấy, anh bảo tôi ra là tôi phải ra sao? Như thế thật mất mặt.”
…Nếu thay đổi là Trầm Tuần thuở thiếu thời sẽ còn nói hai câu màu mè để dỗ dành con gái. Mấy năm nay bên cạnh anh ngoại trừ Chu Tư Viện thì không còn cô gái nào nữa, cũng không có kiên nhẫn với bất cứ ai.
Lục Giai Nghi không chịu đi, anh lại không muốn nhìn thấy cô, thế thì anh đi. Anh cầm áo khoác lên liền bước ra ngoài, hút mấy điếu thuốc, còn bước vào quầy rượu, ngồi thật lâu trên ghế salon nơi sảnh đợi, chờ đến khi người tỉnh táo hẳn mới quay về phòng.
Lục Giai Nghi còn chưa đi, đôi mắt ửng hồng, từ từ mở to trừng Trầm Tuần.
Lần này giọng nói của Trầm Tuần bình tĩnh rất nhiều, nhưng vẫn lạnh lùng như cũ.
“Đi ra ngoài.”
Ba chữ cũng đủ để cho mặt mũi Lục Giai Nghi mất hết. Rốt cục cô cũng chịu không thấu được nữa, che mặt khóc chạy ra ngoài.
…
Lục Giai Nghi bị trộm, Trầm Tuần cũng không có bao nhiêu tia đồng tình dành cho cô. Cô bé nào quá kiêu căng, cũng tự cho là đúng.
Nhưng Trầm Tuần thật không ngờ, Lạc Thập Giai lại nổi lên tâm địa Bồ Tát, bản thân mình đã khó khăn đến rách nát còn thích xen vào chuyện của người khác.
Nghĩ đến những lời cô nói hồi sáng…
Đáy lòng Trầm Tuần trầm xuống, nhíu lại mi, không muốn trông thấy cô nữa, tiếp tục quay vào trong xe.
Đến khu vực thành thị Tây An, Lạc Thập Giai liền thả Lục Giai Nghi xuống. Cuối cùng hai người chia tay trong buồn bực, trên người Lạc Thập Giai chỉ còn chừng trăm tệ, cô không thể tiếp tục tốt bụng được nữa, Lục Giai Nghi cũng chẳng thể tiếp tế được gì cho cô.
Sau khi Lục Giai Nghi đi rồi, Lạc Thập Giai toàn tâm toàn ý đuổi theo xe Trầm Tuần. Tay lái của Trầm Tuần rất tốt, may là cô cũng không lười, cuối cùng cũng đuổi kịp theo xe anh.
Trông thấy xe anh dừng ở ven đường, còn anh đang mua hoa quả trong một cửa hàng gần đó. Anh nhìn hồi lâu, rốt cuộc cầm lấy một giỏ trái cây, lại cầm thêm một nải chuối tiêu, ông chủ cân lên xong xuôi báo giá cho anh.
Lạc Thập Giai biết mình hiểu lầm anh, có chút đuối lý.
Yên lặng đi tới bên cạnh Trầm Tuần, giữ tay anh đang định đưa tiền lại, nói với ông chủ, “Này ông chủ, nói đúng giá một chút đi, chớ thấy người ngoài đến đây mà chém như thế, thế thì không mua nữa, chúng tôi trả lại đồ cho ông.”
…
Lạc Thập Giai nói một loạt toàn bằng tiếng địa phương, giỏ trái cây hạ giá xuống 15 tệ, nải chuối tiêu trong nháy mắt cũng ít đi một nửa.
“Em là người Tây An?” Trầm Tuần cầm lấy túi trái cây, quay sang nhìn cô một cái, cau mày.
Lạc Thập Giai đi song song với anh, mỗi bước chân đều cảm thấy dường như không chân thật.
Mảnh đất này là cái kết trong lòng cô.
Lạc Thập Giai nhẹ thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Đã vài chục năm chưa từng về lại đây.”
“Người nhà của em đâu?” Trầm Tuần cơ hồ là vô ý thức hỏi ra vấn đề này, hỏi xong, trên mặt anh hơi lộ ra vẻ mất tự nhiên.
Anh dừng một chút, đột nhiên dừng bước lại, lạnh lùng quay đầu nói với cô: “Vừa hay, tìm người nhà của em giúp em quay về thành phố Thẩm Quyến nhé.”
Lạc Thập Giai biết anh vẫn còn tức giận, bị anh nói như thế cũng không giận. Cô đưa mắt nhìn anh, lộ vẻ giảo hoạt, ngẩng đầu nói: “Thế nào, anh sợ em cuỗm tiền của anh chạy mất sao?”
Nhìn cô cười tươi, mặt dày nhón chân lên xít lại gần Trầm Tuần, quay sang phả khí vào vành tai anh, điệu bộ mập mờ.
Phụ nữ luôn luôn có một chút vũ khí đặc thù. Lạc Thập Giai ghé vào lỗ tay hắn nũng nịu oán giận, thì thầm một câu, ý nghĩa xâu xa, “Có nợ tất trả, anh không cần sao?”
Trầm Tuần ngây người ra, đưa tay giữ chặt cô lại, không cho phép cô nhích lại gần thêm nữa.
“Lạc Thập Giai, một vừa hai phải.”