Chương 19
Lạc Thập Giai tắm rửa xong, đụng ngay Trầm Tuần hút thuốc xong từ sân thượng trở vào.
“Anh đi tắm được rồi.” Lạc Thập Giai thu dọn mấy lọ sữa tắm sữa rửa mặt của mình bước ra khỏi phòng tắm. Cô chỉ mặc một chiếc áo thun len mỏng, nhưng do kiểu dáng cổ điển, vẫn tôn lên đường cong trên người cô, vóc dáng này khiến cô không được tự nhiên khi đứng trước mặt Trầm Tuần.
“Vào đi thôi.” Trầm Tuần nhìn thấu bộ dáng thiếu tự nhiên của cô, dặn dò: “Buổi tối lạnh.”
Lạc Thập Giai nhìn anh một chút rồi chui vào trong phòng.
Ba gian phòng nhà Đại Lưu rất gần nhau, Lạc Thập Giai sợ quấy rầy đến ba người họ đang ở trong phòng ngủ chính, không muốn dùng máy sấy, chỉ là dùng khăn mặt xoa mái tóc ướt.
Phòng khách bên ngoài chắc rất ít sử dụng, ngoại trừ giường còn có một giá sách. Lạc Thập Giai đứng ở trước kệ sách chăm chú tìm kiếm, phát hiện ngoại trừ “tứ đại danh tác” (gồm: Hồng Lâu Mộng, Tây Du Ký, Thủy Hử truyện và Tam Quốc Diễn Nghĩa) mà mọi nhà đều có ra, phần nhiều đều là tạp chí quân sự, toàn là những loại sách Lạc Thập Giai không có hứng thú gì.
Lạc Thập Giai trầm mặc lau tóc, vẫn không quay đầu lại. Cô biết Trường An hiện đang nằm ngủ trên giường, rất an tĩnh, tuy rằng cô ta vẫn chưa muốn ngủ. Hiện tại căn phòng chìm ngập trong bầu không khí quỷ dị, dường như ngay cả việc hít thở cũng quấy nhiễu người kia.
Hàn Đông cầm thêm một bộ ga giường nữa vào cho hai cô, cuối cùng không cần phải đắp chung một cái mền, hai người ngủ ở hai đầu giường, ước chừng cũng không cần lúng túng như vậy, Lạc Thập Giai đã nghĩ thế.
“Cô biết Chu Minh Nguyệt về sau thế nào không?” Trong gian phòng an tĩnh, giọng nói của Trường An tựa hồ vang vọng hơn hẳn, rơi vào trong lỗ tai của Lạc Thập Giai, Lạc Thập Giai cảm thấy màng nhĩ hơi đau nhức.
Đôi tay Lạc Thập Giai đang lau tóc chợt dừng lại, nàng nín thở, không nói gì cả.
Trường An lạnh lùng cười, “Về sau thành tích học tập của cô ấy xuống dốc không phanh, chỉ thi đậu vào cao đẳng nghề, cũng vì thế mà cô ấy và người nhà cãi nhau, sau đó giận dỗi, cũng không chịu học hành tiếp, cứ như vậy đi ra ngoài làm việc.”
Lạc Thập Giai sờ sờ tóc của mình, vẫn còn hơi ẩm ướt, nhưng khăn mặt đã không thể lau tóc khô thêm được nữa. Cô vắt khăn lên trên thành ghế dựa, rồi bước lại trước giường, chui vào một đầu giường khác, giống như không có nghe những lời Trường An vừa nói, cứ thế vùi mình ở trong chăn.
Thanh âm của Trường An vẫn đều đều, thanh âm trầm thấp, băng lãnh giống như được truyền ra từ trong địa ngục, “Nghe nói cô ấy bị người ta lừa đi Đông Hoàn. Vùng đất Đông Hoàn ấy, cô cũng biết làm nghề gì kiếm sống rồi chứ?”
Trường An ấn vào công tắc ở đầu giường, tắt đi ngọn đèn cuối cùng trong phòng. Trong bóng tối, Trường An châm chọc cười, “Lạc Thập Giai, rốt cuộc cô còn muốn hại thêm bao nhiêu người?”
Lạc Thập Giai trở mình, nằm ngửa trên giường, đôi mắt mở to, cố gắng nhìn rõ những đường viền trong gian phòng, một hồi lâu sau, cô mới lên tiếng hỏi Trường An, giọng nói rất bình tĩnh, “Cô thích Trầm Tuần, phải không?”
Trường An vẫn luôn tìm chuyện gây khó dễ thế nhưng bởi vì câu hỏi này của Lạc Thập Giai chặn đứng lại. Cô trầm mặc một lát mới hùng hồn trả lời, “Trầm Tuần sống cùng ai cũng được, chỉ có cô là không được.”
Lạc Thập Giai chớp mắt một cái, ánh mắt cô đã thích ứng với bóng tối, đã nhìn rõ được bố cục trong căn phòng.
“Ai cũng nói với tôi như vậy. Rốt cuộc tôi đã làm gì sai? Trầm Tuần đã làm gì sai? Tôi thực sự lấy làm lạ, vì sao chúng tôi không thể cùng chung sống với nhau?” Lạc Thập Giai khẽ cười, nghi hoặc hỏi, “Câu hỏi này tôi đã suy nghĩ rất nhiều năm, Trường An, cô có thể trả lời giúp cho tôi sao?”
“Bởi vì hai người không thích hợp.”
“Chỗ nào không thích hợp?”
Trường An càng nói càng kích động: “Bởi vì khi hai người ở cùng một chỗ, sẽ đem lại tai họa cho người xung quanh!”
Thanh âm của Trường An giống như thẩm lí và phán quyết trong bóng đêm. Cuối cùng Lạc Thập Giai cũng nghe rõ tội danh của mình.
“Như vầy phải không?” Cô mím môi: “Có lẽ là thế.”
…
Rời khỏi nhà Đại Lưu, Đại Lưu rất nhiệt tình tặng cho họ rất nhiều quà đặc sản, còn dẫn bọn họ đi ăn thức ăn nấu chín tại chỗ, khi đói bụng còn có thể ăn những loại này ở trên đường.
Vợ Đại Lưu, còn đưa riêng cho Lạc Thập Giai một cây chả bò: “Luật sư Lạc, tối hôm qua tôi thấy cô dường như rất thích ăn món này, đây là tôi tự tay muối, cô đừng chê nhé.”
Lạc Thập Giai nhận lấy cây chả thịt bò, không biết vì sao, chỉ trong nháy mắt, mũi cô thấy chua chua, cô ôm thật chặt cây chả, miệng há ra nhưng vẫn không thốt ra lời. Đột nhiên cô phát hiện đôi khi lời nói quá khô cứng, có rất nhiều điều muốn nói, thế nhưng suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra câu nào thích hợp, Lạc Thập Giai lòng đầy xúc cảm cuối cùng chỉ mím môi cười, nói ra hai chữ, “Cám ơn.”
Sau khi nói xong, Lạc Thập Giai bước lên xe trước, cô nhìn chằm chằm vào Trầm Tuần, thế cho nên không để ý ghế ngồi phía sau đã có một người không ngờ đến đang ngồi trên đó. Tiếng sập cửa làm cả xe chấn động, Lạc Thập Giai rốt cục chú ý tới ghế phía sau của mình.
“Cô đi cùng xe với tôi?” Lạc Thập Giai chỉnh lại kính chiếu hậu, nhìn thoáng qua Trường An qua tấm kính, cô thấy khá bất ngờ.
“Tối hôm qua anh Hàn ngủ không ngon, cần ngủ bù, họ bảo tôi sang đây đổi tay với cô.”
Lạc Thập Giai nhìn thoáng qua chiếc xe Jeep màu đen quen thuộc phía trước, nghe thấy âm thanh khởi động máy, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ nhàn nhạt trả lời: “Ừ.”
Suốt đoạn đường qua Lạc Thập Giai cũng coi như đã có kinh nghiệm song hành với Trầm Tuần, mặc dù Trầm Tuần lái xe nhanh, nhưng mỗi lần rẽ đều bật xi nhan báo hiệu cho cô biết, hoặc giảm tốc độ để cô dễ dàng theo kịp.
Ngoài chuyện Trầm Tuần ra, Lạc Thập Giai không thể ngờ tới.
Dọc theo đường đi, Trường An lúc thì mở radio, lúc thì bật nhạc trong điện thoại của cô ấy, Lạc Thập Giai nhịn một bụng tức vẫn không phát tác ra ngoài, luôn ẩn nhẫn chiều theo mọi yêu cầu của cô ta.
Trên đường đi, Trường An đòi hai lần đi vệ sinh, một lần mọi người dừng lại bên cửa tiệm sửa xe có khu WC cho khách đường trường, một lần khác là khi đi ngang qua đường cái vòng qua núi. Xe Trầm Tuần vừa vặn đi qua một khúc quanh, Lạc Thập Giai vốn đi lùi ở phía sau một đoạn, lúc Trường An yêu cầu dừng xe, Lạc Thập Giai hơi do dự, nơi hoang sơn đồi núi thế này, lỡ như có xảy ra chuyện gì sẽ khá phiền hà.
“Cô không thể nhịn một chút được sao?” Lạc Thập Giai hỏi.
Trường An bỗng nổi giận, khuôn mặt đỏ ửng lên nói, “Con người có ba thứ gấp, cô nói tôi nhịn được thì còn bảo cô dừng xe lại làm gì?”
Lạc Thập Giai mím môi suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng cho xe ngừng lại.
Trường An xuống xe, mới bước đi được vài bước lại quay trở về, sắc mặt đỏ bừng ngập ngừng nói: “…Cô… có thể đi cùng tôi một đoạn không? Nơi này hoang vu thế này…”
Lạc Thập Giai nhìn thoáng qua đường cái thoắt ẩn thoắt hiện lượn quanh sườn núi, lại nhìn sang những mảng cây rậm rạp trên núi, cành lá sum sê đan xen che phủ khắp nơi, Lạc Thập Giai thậm chí thấy không rõ ngọn núi này rốt cuộc cao bao nhiêu, cô trầm mặc một hồi vẫn đồng ý lời yêu cầu của Trường An.
Lạc Thập Giai xoay người muốn rút chìa khóa xe ra, Trường An nói: “Không cần rút, quay về ngay thôi mà.”
Lạc Thập Giai suy nghĩ một chút, cũng nghe theo lời cô ta.
Hai người chui qua thanh chắn bảo hiểm trên đường cái, vốn định tùy tiện tìm một chỗ kín đáo giải quyết là xong, nhưng Trường An lại ngại sợ bị người khác nhìn thấy nên tiếp tục đi sâu xuống phía dưới, Lạc Thập Giai không thích bản tính già mồm này của cô ta, không muốn đi xuống tiếp, đứng im ở chỗ cũ nói: “Tôi đứng đây chờ cô, cô xong thì lên đây!”
Mặc dù Trường An không vui, nhưng không ép nữa.
Lạc Thập Giai cũng không biết rốt cuộc đã đợi bao lâu, cô không mang theo điện thoại bên mình, cho nên không biết thời gian, chẳng qua thấy lần này Trường An đi WC quá lâu. Nhìn thấy mặt trời đã xuống núi, sao cô ấy vẫn chưa quay lại?
Lạc Thập Giai đưa mắt nhìn xung quanh, bởi vì mặt trời đã khuất bóng sau ngọn núi, sương dần dày lên, con đường phía xa xa mờ dần, Lạc Thập Giai lo lắng Trường An lạc đường. Trong núi lúc này không thể so với người nơi khác, cây cối chằng chịt hơn rất nhiều, rất dễ bị lạc đường, đặc biệt là khi trời đã tối dần, càng thêm nguy hiểm.
“Phiền thật.” Mặc dù Lạc Thập Giai ngoài miệng vẫn thốt lời khó chịu, nhưng chân vẫn bước xuống đi sâu vào bên trong cánh rừng. Trường An đi cùng xe với cô, cô có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho cô ta.
Nhiệt độ ban ngày và ban đêm trên cao nguyên chênh lệch với nhau rất lớn, mà trên núi thì càng lạnh. Lạc Thập Giai ăn mặc mỏng manh, vừa đi vừa run rẩy, trời càng lúc càng tối dần. Lạc Thập Giai lắng nghe dưới chân mình đạp lên lớp cành lá phát ra những tiếng răng rắc, trong lòng cũng cảm thấy có chút kinh khủng.
Cô vừa mò mẫn đường vừa dè dặt bước đi. Tuy rằng đã rất cẩn thận, nhưng dù sao trong rừng cũng quá tối, đường lại khó đi. Chân cô trượt một cái, vấp phải một hòn đá, người liền loạng choạng mất trọng tâm.
Lạc Thập Giai thậm chí còn không biết được chuyện gì đã xảy ra thì cả người lảo đảo ngã xuống sườn núi, cả người cứ mất trọng tâm trượt xuống một đoạn, tay trong lúc vơ loạn muốn nắm lấy cái gì đó để thoát khỏi tình cảnh trượt dốc mất kiểm soát này.
Da thịt trong lòng bàn tay chà lên trên bùn đá và cành khô, móng tay níu vào những hòn đá trên đất, Lạc Thập Giai đã không còn cảm thấy đau đớn…
“Xoẹt.”
…
Điện thoại bị Lạc Thập Giai tiện tay nhét vào ghế phó tài chợt đổ chuông, tiếng chuông điện thoại vang lên, nhạc chuông thánh thót chói tai làm người lái xe giật mình hoảng sợ.
Trên màn hình điện thoại hiện lên tên người gọi đến.
Trầm Tuần.
Tên rất rõ ràng, không có nickname, cũng không có ký hiệu.
Người nọ lúc này đang rất sốt ruột, tiếng chuông vừa dứt đã gọi một cuộc khác đến.
“…”
“Thế nào?” Hàn Đông sốt ruột chạy lại hỏi Trầm Tuần: “Không bắt máy hả?”
Trầm Tuần nhíu chặt mày, chiếc điện thoại vẫn dí sát ở bên tai, nhưng đầu dây bên kia vẫn không ai bắt máy.
“Trường An đâu?” Trầm Tuần hỏi.
“Tối hôm qua Trường An đã quên sạc pin điện thoại rồi!” Hàn Đông hết cách nói, “Cô nàng đó luôn hậu đậu như vậy mà!”
Hàn Đông càng nghĩ càng sốt ruột: “Trên xe chỉ có hai phụ nữ, con đường này lại lượn quanh sườn núi, khá nguy hiểm, nếu tay lái không tốt…”
Trầm Tuần cúp điện thoại, cầm chìa khóa lên xe.
“Cậu đi đâu đấy?” Hàn Đông đuổi theo.
Trầm Tuần không chút do dự mở cửa xe, trong mắt chỉ có kiên định và chắc chắn, “Quay lại tìm.”
Hàn Đông dĩ nhiên là ủng hộ Trầm Tuần, anh vòng sang cửa bên kia, tay vừa mới đụng tới cửa xe, đột nhiên thấy chiếc Mazda màu đỏ của Lạc Thập Giai chậm rãi lướt đến.
Lần đầu tiên anh cảm thấy chiếc Mazda màu đỏ của cô lại hoang vắng giống như vùng Đại Tây Bắc.
“Mấy cô ấy đến rồi kìa!” Hàn Đông vui mừng hét lên.
Khi xe của Lạc Thập Giai đỗ xịch ngay sau xe Trầm Tuần, chiếc xe càng lái tới gần thì sắc mặt của Trầm Tuần càng thêm thâm trầm.
“Lạch cạch.” Trường An mở cửa xe bước ra khỏi ghế tài, sau đó đóng rầm cửa xe lại.
Trầm Tuần và Hàn Đông cùng bước lại.
“Cô ấy đâu?” Trầm Tuần nhìn chằm chằm vào Trường An.
“Không biết.” Trường An nói: “Mới đi toalet có chút xíu, quay lại đã mất tăm mất hơi, tôi tìm mãi không thấy, đành phải chạy đến đây tìm hai anh.”
Hàn Đông vừa nghe Lạc Thập Giai đi lạc, trong bụng căng thẳng, nóng như lửa đốt, “Vớ vẩn, sao em không gọi điện bảo tụi anh quay lại?” Anh lo lắng kéo tay của Trường An hỏi: “Lạc ở khúc nào?”
Trường An rút tay ra khỏi tay Hàn Đông, cau mày, ánh mắt sáng lên vẻ mặt chán ghét không vui, “Không nhớ rõ, mỗi một con đường ở đây đều giống y chang nhau, sao em biết được.”
Trời càng lúc càng tối, buổi tối lại lạnh hơn rất nhiều so với ban ngày, Lạc Thập Giai chỉ mặc một chiếc áo jacket da màu nâu nhạt, hồi sáng Trầm Tuần đã nhìn thấy Lạc Thập Giai hắc hơi mấy lần, buổi tối nhiệt độ xuống thấp, sương trên núi lại nặng và dầy, cô ấy chỉ là một phụ nữ yếu đuối, làm sao chịu được.
Trầm Tuần vẫn không nói gì, sắc mặt tái xanh, anh mím chặt môi, vẻ mặt thâm trầm. Hàn Đông vẫn còn hỏi lung tung này nọ, nhưng Trường An từ đầu đến cuối đều trả lời vòng vo chẳng rõ. Trầm Tuần ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Trường An, cuối cùng đưa tay ra nói với cô, “Chìa khóa.”
“Cái gì?”
“Đưa chìa khóa xe đây!” Trầm Tuần bực mình, cuối cùng như muốn hét lên với Trường An.
Trường An thấy anh to tiếng với mình như vậy mắt liền ửng đỏ, ném chìa khóa xe của Lạc Thập Giai lên trên người Trầm Tuần.
“Hai người đi trước, phía trước có khu dân cư, lát nữa chúng ta gặp nhau ở đó.” Trầm Tuần cầm lấy chìa khóa, bước thẳng về phía xe không hề quay đầu lại, anh muốn đi tìm cô, dù núi đao biển lửa cũng muốn đi.
Trường An thấy thái độ lạnh lùng của Trầm Tuần, thở phì phò hét to với anh, “Cô ta rớt xuống sườn núi rồi, nói không chừng đã té ch.ết! Anh bảo em tìm cô ta ở đâu?”
Trầm Tuần bỗng khựng lại, bàn tay nắm chặt chìa khóa xe đến nổi gân xanh, anh quay đầu lại liếc nhìn Trường An, trong mắt lóe lên ngọn lửa tức giận bừng bừng.
“Thu hồi đi.” Thanh âm của Trầm Tuần trầm thấp, lạnh đến như băng.
Trường An lau nước mắt, cau mày hỏi: “Thu hồi cái gì?”
“Cô ấy không ch.ết.” Sắc mặt Trầm Tuần thâm trầm, đôi mắt ửng đỏ, “Mau thu lại câu nói vừa rồi cho tôi.”