Chương 22
Lại lần nữa xuất phát, Lạc Thập Giai đeo balo lên, cầm chìa khóa xe đi về phía xe của mình, trong lòng thầm nhủ hôm nay phải bố trí làm sao.
Có lẽ cô nên cùng xe với Hàn Đông, còn Trầm Tuần thì sao? Chắc là cùng Trường An.
Nghĩ như vậy, Lạc Thập Giai nhìn thoáng qua bên Trường An, không nhịn được đưa tay quệt mũi một cái, buồn bực trong lòng.
Trầm Tuần trả tiền phòng xong, bước ra khỏi nhà nghỉ, vừa băng qua đường liền ném chìa khóa xe mình cho Hàn Đông: “Anh lái xe đó đi.” – Chỉ một câu ngắn gọn đầy hàm súc.
Không đợi ba người kịp phản ứng, anh đã chui vào ngồi trên chiếc ghế phụ lái của Lạc Thập Giai, thấy cô không nhúc nhích, lại quay đầu xoa mái tóc cô – “Lo lắng cái gì? Còn không chạy đi?”
…
Mỗi lần ở chung một không gian riêng biệt với Trầm Tuần thế này, Lạc Thập Giai đều thấy hồi hộp khẩn trương. Thật là kỳ quái, không cần phải nói gì, chỉ cần có anh, cô liền thấy an lòng.
Sau hai tiếng lái xe, trong chốc lát đã đến thị trấn Tây Hải, kỳ thực Lạc Thập Giai không biết bọn họ đến thị trấn Tây Hải này làm gì. Thị trấn Tây Hải là một nơi rất đặc biệt, hơn nữa còn mang ý nghĩa rất đặc thù với đất nước Trung Quốc, nơi này là nơi đầu tiên Trung Quốc thí nghiệm phá hủy bom nguyên tử, điều này được sách sử tô màu tô khói lên làm cho mảnh đất này khoác lên mình màu sắc đặc thù.
Trước đây Lạc Thập Giai không biết đến nơi này, lúc lái xe đi ngang qua tấm bia kỷ niệm kia, Trầm Tuần nhàn nhạt kể cho cô nghe sự tích ấy, thanh âm của Trầm Tuần trầm thấp hồn hậu, có nhiều từ tính, giải thích cho cô nghe những chuyện đã qua, sự phát triển lớn mạnh của quốc gia mình, cô say sưa lắng nghe, bất tri bất giác đã lái xe đến nơi.
Về sau trấn Tây Hải phát triển rất mạnh, mọi khía cạnh đều được xây dựng thiết kế rất đẹp, cũng được Hán hóa. Nơi này có một điểm tiếp nhiên liệu xe đạp, cho nên rất nhiều du khách lữ hành dừng chân ở đây nghỉ ngơi. Dọc theo đường đi bọn họ gặp không ít khách du lịch balo, rõ ràng đều là người xa lạ, nhưng lại chào hỏi giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau đi tham qua, Lạc Thập Giai có thể cảm giác được khái niệm “Quốc là nhà” là như thế nào.
Vào trong trấn, ba người họ đều nghiêm túc hẳn, chỉ có Lạc Thập Giai vẫn tò mò đưa mắt nhìn xung quanh.
Bọn họ tìm được một khu dân cư, Trường An đã tới ở đây, quay đầu lại nói với Trầm Tuần: “Chính là chỗ này, cô ta ở lầu ba, anh của em đã thuê phòng cho cô ta ở.”
Trường An đang chuẩn bị đi lên, gặp ngay một người đàn ông bước ra, cô chặn đường người đó lại hỏi thăm: “Xin hỏi cô Sài Chân Chân ở lầu ba có nhà không? Chúng tôi từ xa đến tìm cô ta có chút việc.”
Những người sống trong chung cư này đều là nhân viên công tác trong chính phủ, coi như người có công việc danh giá, vẻ mặt khi nhắc tới Sài Chân Chân cũng khinh khi hơn – “Cô ta hả? Dọn nhà rồi, dọn xuống phía dưới làng.”
Trầm Tuần vừa nghe cô ta đã dọn nhà liền thấp giọng hỏi một câu: “Vậy anh có biết cô ta đã dọn đến thôn nào không?”
Người đàn ông nhếch môi cười cười, ngoắc ngoắc tay nói: “Cô ta nổi tiếng lắm rồi, cứ hỏi đại ai trên đường cũng được, ai mà chẳng biết.”
…
Dọc theo đường hỏi thăm mới biết được nơi ở mới của Sài Chân Chân là ở một góc nhỏ phía Tây ngôi làng. Nhà khác đều có con đường rộng rãi dẫn vào cổng, chỉ có căn nhà của cô ta đi vào hơi khó khăn, cho nên khi người dân chỉ đường đã bảo họ đi vào con đường nhỏ gồ ghề đầy sình lầy.
Đúng là một nơi tệ hại, cô ta ở cạnh con kênh, chính là con kênh dẫn nước tưới tiêu nhỏ hẹp được các nông dân ở đây đào móc nước dẫn vào ruộng, con đường hơi nghiêng và lầy lội, một bên là đê điều thấp, một cái đê để ngăn nước ăn mòn vào bên trong nhà dân và đường xá, chỗ ấy giống như một đường phân biệt rõ ràng, một bên là khu vực thôn trấn mới xây, còn bên kia là vùng đất hoang dã chưa được khai phá.
Suốt đoạn đường này, Lạc Thập Giai nhìn thấy rất nhiều khu vực chăn thả dưới chân núi cũng có trạm dịch và nơi nghỉ ngơi của dân chăn nuôi và đoàn ngựa thồ, ở đâu không thể ở, tại sao lại có người đồng ý sống ở chỗ như vậy?
Mất một lúc lâu mới tìm được nhà Sài Chân Chân, là một căn nhà gỗ trệt thấp bé, bên ngoài sơn màu trắng, mái nhà màu đỏ, được xây dựng theo phong cách thôn trang nhưng nhà của cô lại xập xệ cũ nát, cho nên rất dễ tìm.
Vẫn chưa vào nhà đã nghe thấy bên trong vọng ra tiếng đàn ông. Người đàn ông ấy nói tiếng phổ thông không chuẩn, bất mãn oán trách: “Mày gầy gò như que củi, gầy đến mức chẳng có vú, còn dám lên tiếng đòi 200?”
Gã đàn ông vừa dứt lời, bên trong lại vang lên tiếng cười thánh thót, tiếng cười của phụ nữ - “Chơi xong mới chê à?” – Người phụ nữ lạnh lùng cười, thái độ cương quyết – “Mau trả tiền đi. Sao? Muốn tôi nói cho vợ ông biết không? Quyết định nhanh đi.”
“Đồ điếm thối!”
Trong nhàlại vang lên vài tiếng động huyên náo, gã đàn ông đạp văng cánh cửa ra, trên cửa có treo vải bố để giữ ấm, gã ta xốc tấm vải lên, mới vừa bước chân ra khỏi, liền thấy đám Hàn Đông và Trầm Tuần đứng trước mặt.
Gã đàn ông có hai gò má cao ửng đỏ thường thấy ở vùng này, nếp nhăn trên mặt rất rõ rệt, dáng dấp hèn mọn lại xấu xí, gã quay đầu nói với người trong nhà – “Chẳng trách xua đi như thế, ra mà tiếp khách đi kìa!” – Gã bước hai bước, nhìn thấy Lạc Thập Giai, trong ánh mắt ánh lên vẻ ɖâʍ tà – “Úi chà, có cả đàn bà, xinh đấy.”
Gã giơ tay lên, vẫn chưa đụng tới Lạc Thập Giai, Trầm Tuần đã đưa tay xốc cổ áo gã, tiện tay ném thẳng xuống dưới bậc thang – “Cút!”
Chính mắt thấy cảnh tượng này, Trường An trợn to mắt, bàn tay bất an nắm chặt, cơn tức cố kìm nén suốt chặng đường cuối cùng cũng bùng phát, căm phẫn chạy ào vào trong nhà.
Lạc Thập Giai cũng theo vào, trong nhà vẫn còn bốc mùi khó chịu khiến cô buồn nôn.
Trầm Tuần và Hàn Đông đứng ở trước mặt cô, Lạc Thập Giai dời một bước sang bên cạnh mới nhìn rõ người phụ nữ đang ngồi bên trong. Cô ta mặc chiếc áo lam, chiếc áo khá rộng, tóc tai rối bời, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt xanh đen nhìn chẳng khác nào ma quỷ.
Nếu không phải dung mạo vẫn còn thoáng chút nét thanh tú, Lạc Thập Giai cũng không nhịn được cho rằng mình gặp quỷ giữa ban ngày.
“Anh tôi đâu?” – Trường An nhìn cô ta chất vấn.
Cô ta cầm lấy chiếc áo bành tô quân nhân bên cạnh, tùy tiện khoác lên người không nhanh không chậm cúi xuống, tìm giày của mình, thờ ơ trả lời: “Không biết.”
Câu trả lời hời hợt này đã đốt cháy Trường An, Trường An cực kỳ tức giận: “Cô không biết? Cô đừng tưởng rằng tôi không biết cô là một con điếm, ai cũng có thể làm chồng, anh ta cho cô nhiều tiền như vậy còn chưa đủ? Cô còn chường mặt ra ngoài bán thân?”
Đang lúc mọi người chưa kịp phản ứng, Trường An đã bước lên trước tát mạnh lên mặt Sài Chân Chân.
Sài Chân Chân bị Trường An tát một cái, cả người lảo đảo xém chút nữa là té xuống đất, cô nhanh tay chống lấy cái bàn mới miễn cưỡng đứng thẳng. Cô muốn lên tiếng, thế nhưng còn chưa kịp thốt ra đã liên tục ho khan, một khi cô đã ho thì không ngừng được, cứ như thế, đến khi ho ra máu…
Trầm Tuần vừa thấy tình huống có gì không đúng, bước lại ngăn cản Trường An, Trường An không tiếp tục đánh Sài Chân Chân nữa, càng thêm tức giận.
Trường An kể lể, càng kể càng khóc: “Cô hại anh tôi, cô hại anh tôi! Sao cô có thể đối xử với anh ấy như vậy? Anh ấy yêu cô nhiều như thế, vì cô, ngay cả nhà anh ấy cũng không cần, sao cô lại có thể làm ra chuyện như vậy? Cô không có đàn ông sẽ ch.ết sao? Cô thiếu tiền thì có thể dùng đôi tay mình kiếm mà, sao cứ phải bán thân? Sao cứ phải làm như vậy?”
“…”
Đối với những lời trách móc của Trường An từ đầu đến cuối Sài Chân Chân đều không nói gì. Cô chậm rãi ngồi xuống, ngồi trở lại đầu giường đặt gần lò sưởi.
“Trường Trì không có ở chỗ tôi, đã lâu rồi anh ấy không đến.” – Sài Chân Chân im lặng vài giấy, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm ngón tay của mình, một lát mới nói: “Tôi và anh ấy đã chia tay nhau, chia tay hồi tháng trước.”
“Sài Chân Chân…”
Trường An bị Hàn Đông lôi ra ngoài, bên trong chỉ còn Lạc Thập Giai và Trầm Tuần đối mặt vẫn luôn giữ khoảng cách với Sài Chân Chân.
Sau khi Trường An rời khỏi đây, Lạc Thập Giai mới cầm hộp thuốc trên bàn của Sài Chân Chân lên.
“Thuốc Sorafenib của Ấn Độ.” – Lạc Thập Giai lật lật hộp thuốc – “Mau uống đi.”
Trần Tuần nghi ngờ nhìn thoáng qua Lạc Thập Giai. Lạc Thập Giai thả hộp thuốc lại chỗ cũ: “Ung thư gan hay thận?”
Trầm Tuần nhíu chặt mày, anh trầm mặc nhìn sang Sài Chân Chân, cô ta không nói gì.
“Thuốc này rất đắt, một hộp giá hơn 20 ngàn tệ, hàng Ấn Độ thì khác, đại khái mắc hơn gấp mười lần, nhỉ?”
Sài Chân Chân vẫn trầm mặc rốt cục cũng lên tiếng: “Tôi không nói láo, tôi không có liên lạc với anh ấy.” – Khi cô ta nói những lời này, trong ánh mắt bỗng ủ rũ ảm đạm.
“Tôi bị ung thư gan, thời kỳ cuối, trị không hết, uống thuốc chỉ kéo dài tính mạng. Tôi đòi chia tay, Trường Trì không chịu, anh ấy nói sẽ chữa bệnh cho tôi.” – Rõ ràng dùng giọng nói cay nghiệt để miêu tả quãng thời gian qua, nhưng trong hốc mắt Sài Chân Chân lại ửng đỏ - “Sau đó anh ấy lừa tôi, cũng may, ngay từ đầu tôi đã không tin, anh ấy bỏ đi, sau đó không thấy đến nữa.”
Trầm Tuần vẫn cay mày, đôi mắt thâm trầm không biết đang nghĩ gì, anh nhìn thoáng qua hộp thuốc trên bàn, thấp giọng hỏi: “Thật vậy à?”
“Láo.” – Sài Chân Chân cười to: “Tin không thì tùy.”
…
Trước đây, lúc Sài Chân Chân còn khỏe mạnh, từng là một cô gái trẻ trong đoàn văn nghệ, nhiếp ảnh gia lữ hành. Những bức ảnh qua ống kính của cô đều toát ra vẻ đẹp lạ thường, nhưng cô chưa từng chụp người, cô nói ảnh người chính là không tôn trọng ống kính của cô, thứ cô muốn thể hiện chính là tình yêu của cô.
Các nhiếp ảnh gia của Trung Quốc vốn rất nhiều, cô chẳng phải người tài hoa nhất trong số đó, cũng không phải là người có kỹ thuật chụp tốt nhất, không có tính tình kiệt ngạo bất tuân. Hàng năm vất vả mới kiếm được chút tiền đều bị cô vung vào trong các cuộc du lịch.
Cô quen biết Trường Trì cũng trong lần du lịch như thế. Lúc đó Trường Trì đã ở riêng với vợ, chuẩn bị thủ tục ly hôn, tâm trạng không tốt, một mình lái xe đến hồ Thanh Hải giải sầu.
Trường Trì đến hồ Thanh Hải ngay dịp hồ nước mặn lớn nhất Trung Quốc này đang được phủ lên một bức tranh tuyệt đẹp. Anh tiện tay vẫy lại một người qua đường, người kia là Sài Chân Chân. Anh đã đưa điện thoại cho Sài Chân Chân nhờ cô chụp giúp mình một tấm hình, chuyện này vẫn thường xảy ra ở những nơi có phong cảnh đẹp.
Nhưng lúc đó ví tiền của Sài Chân Chân bị mất, không có tiền ở trọ, cô cầm điện thoại của Trường Trì chụp giúp anh một tấm ánh, chụp xong bắt anh phải trả tiền công, 200 tệ, nếu Trường Trì không trả tiền thì cô không trả lại điện thoại.
Con người Trường Trì vốn hay thương người, huống chi người ta lại là một cô gái xinh đẹp, lưng đeo máy chụp hình, bộ trang bị đó đâu phải hàng rẻ tiền, anh nghĩ chắc người ta gặp chuyện gì mới phải làm như vậy, nên móc ví đưa cho cô 200 tệ “chuộc lại” điện thoại của mình.
Lúc Trường Trì rời đi, Sài Chân Chân bỗng gọi anh lại, dùng ống kính chuyên ngiệp chụp một tấm hình cho anh, đó là tấm hình chân dung đầu tiên trong đời Sài Chân Chân.
Có thứ nhất thì sẽ có thứ hai, Sài Chân Chân dùng chiếc máy chụp hình chuyên nghiệp này ghi lại mọi góc cạnh vui buồn của Trường Trì, mỗi một biểu tình nhỏ nhặt, rõ ràng Trường Trì cũng không phải là người đàn ông tuyệt mỹ gì, nhưng Sài Chân Chân yêu anh, hai người vừa đi vừa yêu, đến khi cuộc hành trình kết thúc, họ cũng chính thức đến với nhau.
Người nhà Trường Trì không thích Chân Chân, cô chỉ thích độc lai độc vãn cũng không thích hợp với Trường Trì. Tuy nói người nhà không thích vợ của Trường Trì nhưng khi Chân Chân đến, mọi người đều đứng về phía vợ của anh, bất kể Trường An hay là cha mẹ Trường Trì hay người thân thiết bên phía nhà mẹ, cũng không ai đồng ý Trường Trì ly hôn.
Mấy năm qua anh một mực đòi ly hôn với vợ, vợ anh lúc trước cũng đòi ly hôn, sau biết được Trường Trì đã thay lòng cũng quay ngoắt một trăm tám mươi độ, có ch.ết cũng không chịu ly hôn, chuyện này cứ thế kéo dài nhiều năm.
Trường Trì và Trầm Tuần đến Ninh Hạ khai thác mỏ, vì yêu Chân Chân, anh muốn mua một căn hộ ở trấn Tây Hải cho cô, nếu muốn anh chỉ cần lái xe một chút là có thể gặp được cô.
Chân Chân mắc bệnh ung thư, muốn chia tay với Trường Trì, Trường Trì không đồng ý. Trầm Tần đột nhiên nhớ tới đoạn thời gian trước Trường Trì đột nhiên đòi giải thể công ty.
Lúc trước Trầm Tuần vẫn luôn ở khu khai thác giếng mỏ tại Ninh Hạ với Trường Trì, về sau, Chu Tử Viện cảnh cáo anh, đòi giành quyền nuôi Manh Manh, Trầm Tuần mới bất đắc dĩ trở về Thâm Quyến, giao công ty và giếng mỏ cho Trường Trì.
Ngay lúc anh đang sức đầu mẻ trán, Trường Trì đột nhiên đưa ra kiến nghị giải thể, đòi lại phần vốn của mình. Đương nhiên Trầm Tuần không đồng ý.
Bây giờ thấy Sài Chân Chân thì cũng hiểu được toàn bộ sự việc đã qua, Trường Trì cần tiền cho nên cậu ấy muốn rút vốn đầu tư. Nhưng cậu ta đang ở đâu? Tiền không đến tay của Sài Chân Chân. Cô ta không có tiền để mua thuốc kéo dài tính mạng phải bán thân cho đàn ông và lữ khách qua đường. Việc này Trường Trì có biết không? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, cậu ta cầm tiền đi đâu rồi? Đã làm gì rồi?
Đối với chuyện này, Trầm Tuần vẫn không thể lý giải được.
…
“Lúc trước anh ấy có nói với tôi, anh ấy có một người bạn ở Trịnh Châu, rất giàu, có thể thu mua giếng mỏ của hai người.” – Sài Chân Chân quay đầu sang chỗ khác, bình tĩnh nói: “Có lẽ anh ấy đã đi Trịnh Châu, các người cứ đến đó tìm thử xem.”
“Cô biết anh ấy đang ở đâu, vì sao không đến tìm?” – Trầm Tuần hỏi.
“Anh ấy đã không cần tôi nữa, có đi tìm thì được gì?” – Sài Chân Chân tự giễu cười cười: “Hơn nữa sức khỏe hiện giờ tôi đã thế này, chỉ sợ chưa kịp đến nơi đã ch.ết ở trên đường rồi.”
…
Tuy rằng Trầm Tuần còn rất nhiều nghi vấn muốn hỏi nhưng anh thực sự không đành lòng làm khó một bệnh nhân.
Vén rèm lên, mới vừa bước ra khỏi nhà, Hàn Đông và Trường An vẫn chờ bên ngoài liền bước lại.
Căn nhà không có cách âm, những lời Sài Chân Chân vừa nói, tất cả mọi người đều nghe thấy rõ, Trường An mím môi nói: “Anh của em nhất định là vì cô ta, anh ấy lấy tiền làm gì? Tính tình anh ấy thế nào, mọi người chẳng rõ ràng lắm sao?”
Trầm Tuần vẫn nhíu chặt mày, móc ra bao thuốc lá, nói với ba người: “Tôi đi hút điếu thuốc đã.”
Hàn Đông cũng sứt đầu mẻ trán, đi theo Trầm Tuần: “Cho tôi một điếu.”
…
Hai người đứng ở cửa thôn hút thuốc. Bốn bề vắng lặng, Hàn Đông hỏi Trầm Tuần: “Cậu tính đi Trịnh Châu sao?” – Hỏi xong không đợi Trầm Tuần nói, Hàn Đông lại nói tiếp: “Tôi không tán thành chuyện này, trong giếng mỏ lúc này đang xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ có một người nhất định không thể giải quyết được. Chúng ta không thể chưa nắm chắc đầu mối đã đi ngao du Trung Quốc. Hơn nữa Trịnh Châu cũng không phải là thành phố nhỏ, biết đi đâu tìm người? Cũng không biết phải tìm ai!”
Trầm Tuần không có ý kiến, trầm mặc hút thuốc.
“Tôi chuẩn bị đem garage đi thế chấp.” – Hàn Đông trầm mặc một hồi, bình tĩnh nói.
Trầm Tuần thẳng thắn cự tuyệt, thái độ cương quyết: “Không cần!”
“Nhiều tiền như vậy, cậu lấy đâu ra mà bồi thường?” – Hàn Đông nói: “Trước đây garage không có 600 ngàn tệ của cậu thì đã bị bán thế chấp từ lâu rồi, hiện tại nó cũng đã có khởi sắc, rất có giá trị.”
“Tôi nói không cần.” – Trầm Tuần cau mày: “Cũng có thể thương lượng được.”
Hàn Đông cũng gấp: “Thương lượng? Tiền bồi thường sinh mạng cậu nghĩ người ta chịu thương lượng sao?”
Trầm Tuần không muốn nói thêm gì với Hàn Đông nữa, vứt tàn thuốc, coay người rời đi.
“Anh không cần đi Ninh Hạ với tôi, quay về Thâm Quyến sớm một chút, garage cần anh trông coi.”
“Trầm Tuần!”