Chương 37
Không biết sao lúc Trường An nói ra câu kia, Trầm Tuần cảm thấy hốt hoảng. Đúng vậy, anh hối hận, từ lúc thốt ra câu đầu tiên anh đã hối hận rồi.
Bao năm qua, nỗi thống khổ của Lạc Thập Giai không ít hơn anh. Tuy anh hận Diêm Hàm nhưng không thể phủ nhận, sâu trong thâm tâm anh phải thầm cảm ơn ông ta. Nếu không phải Diêm Hàm liên tục gây khó khăn, có lẽ Lạc Thập Giai đã gả cho Trình Trì, như năm đó anh cưới Chu Tư Viện vậy.
Nhưng Diêm Hàm không để cô gả cho Trình Trì, sau đó trời xui đất khiến, số phận lại đẩy cô quay lại bên anh. Quãng đường này họ đã tháo gỡ nhiều khúc mắc và hiểu lầm của nhau, cũng như biết bao nhiêu lý do chồng chất khiến họ xa nhau. Bọn họ biết được những điều này không phải để xa nhau thêm lần nữa, không phải sao?
Câu hỏi của Trường An làm Trầm Tuần chột dạ không dứt, anh không có lời nào để phản bác. Trầm Tuần vẫn im lặng, điếu thuốc chưa châm lửa trên tay bị anh bóp nát. Anh nắm chặt tay, chặt đến nỗi các khớp xương hằn lên trắng bệch.
Anh không nhớ rõ mình đã chạy ra như thế nào, cũng không nhớ mình đã điên cuồng tìm kiếm trong vô vọng như thế nào. Anh chỉ nhớ mục đích khi lao ra ngoài, anh phải tìm cô trở về!
Lạc Thập Giai không lái xe, Trầm Tuần không biết cô sẽ đi đâu, để tìm cô, anh tưởng như mình phải lật tìm từng tất đất. Thôn Trung Bình không lớn, ước chừng chỉ gần hai trăm hộ nhưng nói nhỏ thì cũng không hẳn, ba mặt đều được vây quanh bởi núi.
Anh tìm thấy một con đường núi ở ven thôn, cứ men theo con đường gập ghềnh tiến thẳng về trước, không rõ con đường này dẫn đến đâu. Anh chỉ lao đầu tìm kiếm theo kiểu cầu may. Dựa vào suy đoán của bản thân, anh cảm thấy nếu Lạc Thập Giai muốn bỏ đi thì sẽ chạy về hướng này.
Ven đường đều là đá núi lởm chởm, cây rừng cành lá tua tủa che khuất con đường và quang cảnh phía trước. Trầm Tuần đi rất lâu mới nhìn thấy bóng của Lạc Thập Giai. Cảm tạ trời đất, trực giác của anh không sai.
Con đường mòn này được mở trên vách dựng đứng, có độ cao hơn một ngàn mét so với mực nước biển. Anh chạy xe gần hai tiếng đồng hồ, không biết cô phải đi bao lâu mới đến được đây.
Cô nhảy qua hàng rào chắn bằng cọc gỗ do dân trong thôn dựng lên, bên trên được cắm những cọc sắt nhọt hoắc để phòng bọn trộm vào khai thác quặng, thoạt nhìn rất kinh khủng. Giờ khắc này, Trầm Tuần thấy cô đang ngồi trên một tảng đá lớn bên vách núi. Hai cây sắt nhọn hoắt chỉa thẳng lên chắn tầm mắt như cắt cô thành ba khúc, trông như một bức tranh u buồn, bộ dáng cách biệt vạn dặm so với bên ngoài.
Gió núi thổi hất mái tóc ngắn của Lạc Thập Giai, những sợi tóc mảnh mai lay động theo gió, che khuất khuôn mặt cô lúc này.
Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân, cô vô thức quay đầu lại, thấy người đến là anh, vẻ mặt không thay đổi quay đầu đi, tiếp tục dõi mắt nhìn ra xa.
Trước mắt là một mảng núi non trùng điệp, những ngọn núi xa gần cứ chồng chất lên nhau như đang ôm trọn đất trời vào lòng. Dãy núi xa nhất trở nên mờ ảo hư vô, trông tựa như mây lại tựa như ảo ảnh, chỉ còn là một đường viền mơ hồ nhìn không thấy điểm tận cùng. Quang cảnh bao la hùng vĩ như vậy luôn đem đến cảm giác muốn được che chở.
Trước thiên nhiên bao la, con người trở nên nhỏ bé. Tất cả yêu hận tình thù cũng như mây khói thoảng qua, đều dễ dàng bị thiên nhiên vùi lấp. Đây cũng là lý do nhiều người thường chọn đi du lịch mỗi khi cảm thấy buồn bực hay nhiều áp lực, là cách tốt nhất để giải tỏa tâm trạng. Khi thể lực, tinh thần tiêu hao thì mọi phiền não cũng theo đó tan biến.
“Thật ra, em luôn muốn cuộc sống như thế này. Hồi trước em từng nghe trên tin tức nói rằng có một đôi nam nữ tạo chiếc “thang trời” để cùng nhau bỏ trốn, tìm đến một ngọn núi hoang không bóng người sinh sống. Khi mặt trời mọc thì ra đồng làm việc, mặt trời lặn thì về nhà nghỉ ngơi. Không cần lo đến chuyện hỗn loạn của thế tục.” – giọng Lạc Thập Giai rất bình tĩnh, tựa hồ chẳng để ý đến cơn giận đang bốc lên ngùn ngụt của Trầm Tuần.
Trầm Tuần nhảy qua thanh chắn đường, đi tới bên cạnh Lạc Thập Giai, anh không nói gì chỉ cúi người nắm lấy tay cô.
Lần này chẳng phải kéo, chẳng phải giật, chẳng phải kìm kẹp mà là mười ngón tay dịu dàng đan vào nhau cùng ngồi xuống tảng đá giống như hai người yêu nhau ngồi tâm sự.
“Quay về với anh nhé!” - Trầm Tuần nói – “Chỗ này lạnh lắm.”
Lạc Thập Giai không phản đối, nhấc chân đi về cùng anh, cô tiện tay ngắt một đóa hoa dại màu trắng ló ra từ khe đá.
“Màu trắng như tuyết lại nóng như lửa
Quanh co kéo dài tận đáy cốc sâu thẳm
Ước vọng đang ẩn mình nơi ấy của ta ơi
Sẽ nở rộ vào ngày thu cuối
Là một đóa cúc dại vươn ra từ nơi vách đá.”
Một phút văn vẻ ngâm lên bài thơ, Lạc Thập Giai cài đóa hoa ấy lên tóc mình, khẽ nói: “Hóa ra cúc nở trong khe đá là có thật, Tịch Mộ Dung không gạt chúng ta.”
Lạc Thập Giai lại thản nhiên nói: “Đã nhiều năm trôi qua, em vẫn giống như đóa hoa này, cô đơn nơi vách núi. Nếu anh không thể trở thành bờ vai mãi mãi cho em dựa vào thì đừng trêu chọc em. Rời khỏi vách đá này, em chỉ có đường ch.ết.”
Lời của Lạc Thập Giai làm Trầm Tuần thấy sợ hãi, tay anh nắm chặt hơn.
Trong khoảnh khắc ấy, anh chợt thấy may mắn, cũng hoang mang lo sợ. Hai người vẫn chưa bước lên xe, đột nhiên anh quay người lại, ôm chặt Lạc Thập Giai vào lòng.
Trên vách đá, xung quanh ngoại trừ những loài cây mọc hoang vươn cành trơ trọi và bụi cỏ dại thì chẳng có sinh vật sống nào, bọn chúng cũng giống như hai người bọn họ, chập chờn trong gió, giãy giụa trong khe hở của vận mạng.
“Xin lỗi.” – Trầm Tuần khẽ nói bên tai Lạc Thập Giai, vào giờ phút này, đây là lời duy nhất anh có thể thốt ra.
“Trầm Tuần, không có lần sau, nếu anh còn đuổi em đi lần nữa, em thề, tuyệt đối không quay lại.”
Lạc Thập Giai để mặc Trầm Tuần ôm cô vào lòng, không buồn nhúc nhích, giọng nói tựa như chẳng có tâm tình nào khác, chỉ có sự quyết đoán toát ra trong từng câu chữ làm cho trái tim Trầm Tuần đập rộn rã liên hồi.
“Anh không biết phải bảo bọc em như thế nào, anh muốn đem đến những điều tốt đẹp nhất cho em nhưng lại toàn đem đến phiền toái.” – Trầm Tuần vẫn ôm chặt Lạc Thập Giai – “Anh sợ có một ngày em bị anh giày vò đến mức không chịu được nữa lại bỏ anh mà đi. Anh nghĩ, có lẽ lúc này anh nên để em đi sẽ tốt hơn. Nhưng anh lại không làm được, anh không thể không có em.”
Trầm Tuần vùi cằm vào hốc cổ Lạc Thập Giai, giừo phút này, anh không còn là một đấng anh hùng cho dù trời sập cũng là người đầu tiên giơ tay chống đỡ nữa, anh chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi. Một người đàn ông nhu nhược trong tình yêu, luôn lo được mất, muốn mà không dám vươn tay giành lấy.
“Thập Giai, chín năm qua, thật lòng mà nói anh không biết sao mình có thể sống lay lắt qua những ngày tháng không có em đó. Có lẽ cả đời này anh cứ sống như thế đến ch.ết, nhưng em lại xuất hiện lần nữa, anh không sao thuyết phục bản thân hãy để em đi lần thêm lần nữa, nói cho cùng, anh vẫn là một thằng đàn ông ích kỷ.”
Anh buông Lạc Thập Giai ra, khuôn mặt đăm chiêu lo lắng. Một tay anh chống lên cửa xe, tay kia chống lên trán, vẻ mặt đầy khổ sở.
Sự do dự của anh, sự giãy giụa của anh, Lạc Thập Giai đều hiểu, nhưng cô không biết làm sao để chia sẻ với anh, cô thật sự cảm thấy bất lực. Cô không biết phải làm sao để tiếp thêm sức mạnh cho anh. Điều cô có thể làm lúc này chính là ôm chặt lấy anh, chỉ vậy mà thôi.
Lạc Thập Giai ghìm chặt tấm lưng của Trầm Tuần, ôm chặt anh từ sau, kể từ lúc bỏ chạy ra ngoài đến bây giờ, cuối cùng cô cũng thấy sợ. Cảm giác vui mừng trước nay chưa từng có làm viền mắt cô ửng đỏ.
Cuối cùng anh cũng tìm đến với cô, thật lòng thì anh không muốn cô đi.
“Đừng để em ra đi lần nữa, Trầm Tuần, em không thể tiếp tục sống thêm chín năm như vậy nữa.” – Lạc Thập Giai nghẹn ngào, giọng lạc đi, nói năng cũng không rõ ràng: “Cuộc sống quá mệt mỏi, em dường như sắp kiệt sức rồi, xin anh hãy tin em.”
Trầm Tuần không nghe rõ những lời nói lí nhí của Lạc Thập Giai, anh xoay người ôm chặt lấy cô, dùng hết sức ôm lấy cô.
“Chỉ có hoa nơi vách đá mới đẹp.” – Trầm Tuần nói: “Cho dù thịt nát xương tan cũng đáng giá.”
Cuối cùng Lạc Thập Giai cùng nở nụ cười nhạt. Bàn tay mềm mại của cô xoa lên mặt Trầm Tuần, lướt qua chân mày, từng chút một vẽ lên đôi chân mày rậm dầy của anh, sau đó là lỗ tai, vành tai mỏng tựa như trong suốt dưới ánh nắng hiện lên màu vàng óng ánh, cuối cùng là môi của Trầm Tuần, vành môi mỏng nhưng lại có thể thốt ra những lời làm cô cảm động, ngón tay của lạc Thập Giai nhẹ nhàng vuốt ve, nhiệt độ nóng bỏng từ các đốt tay truyền thẳng vào trái tim.
Sau đó cô kiễng chân, dùng đôi môi mình thay thế những ngón tay, hôn lên môi Trầm Tuần.
So với nhiệt độ nóng bỏng đang sôi trong người Trầm Tuần thì nụ hôn của Lạc Thập Giai lại mát rượi như dòng suối, còn mang theo hơi thở trong trẻo của cô. Cô cẩn thận và nhẫn nại hôn anh, cho đến khi anh tỉnh giấc, cuồng dã đáp lại nụ hôn của cô.
Suốt đoạn đường qua, hai người họ đều vội vã và trốn tránh tương lai, gồng mình chống chọi với hiện tại, thế nhưng trong lòng mình chỉ muốn quay ngược lại thay đổi những chuyện trong quá khứ, nhưng quá khứ vẫn là quá khứ, bọn họ làm sao có thể thay đổi được đây?
Mười hai năm. Bắt đầu ở Thâm Quyến và cũng chia tay ở ngay thành phố này, rồi đơn độc chạy ra ngoài để lại gặp nhau trên đường.
Cô dựa vào cánh cửa xe, cất giọng đầy khiêu khích: “Anh có muốn làʍ ȶìиɦ với em không?”
Ngay thời khắc đó, Trầm Tuần cảm giác mình chẳng phải người đàn ông trưởng thành đã bước vào tuổi ba mươi, mà chỉ là một cậu thiếu niên non nớt đang bước vào giai đoạn bốc đồng.
Cô mãi mãi là khát vọng thuở ban đầu, cũng là mong mỏi sau cùng của anh.
Trầm Tuần đè nén kích thích của bản thân, đẩy cô ngã vào ghế ngồi phía sau. Ngay giây phút cô ngã xuống, cánh tay lại vòng nơi cổ anh, hai người quấn chặt lấy nhau, trong hơi thở của cả hai ngập tràn dục vọng…
Lạc Thập Giai ôm lấy cổ Trầm Tuần, anh hôn cô đắm đuối, hôn lên chân mày, mi mắt, hôn lên môi rồi xuống xương quai hàm, anh cố gắng đem đến cho cô cảm giác được che chở an toàn, cô khép hờ đôi mắt như con mèo nhỏ lười biếng.
Trong xe chật chội chỉ có hơi thở dồn dập của hai người, Trầm Tuần có vóc dáng cao to, lúc anh cởi quần áo thì đụng đầu vào trần xe, anh cong người, không gian nhỏ chật như vậy nhưng dường như hai người lại không cảm nhận được, vào giờ khắc này, trong đầu họ chỉ có những suy nghĩ nguyên thủy nhất theo bản năng của con người.
Những thớ thịt săn chắc của anh dính sát vào làn da lộ ra bên ngoài của Lạc Thập Giai, màu trắng nõn của cô áp lên làn da rám nắng đen đúa của anh làm ánh mắt Trần Tuần thêm thâm trầm.
Tay anh mò mẫm cởi quần Lạc Thập Giai, cô không động đậy cũng không ngăn cản, chỉ hơi ngượng ngùng nhắm mắt lại, hai gò má ửng hổng, anh vui mừng nhìn những biến đổi trên khuôn mặt cô, không ngừng hôn lên đôi môi và thân thể dần dần phơi bày ra của cô.
Hai tay Lạc Thập giai ôm chặt cổ Trầm Tuần, không có quá nhiều âm thanh được phát ra, chỉ lắng nghe nhịp thở dồn dập theo từng nhịp của Trầm Tuần vang lên bên tai, cô như con thuyền nhỏ đang nhấp nhô theo từng nhịp sóng trên biển rộng. Cuối cùng sau bao nhiêu năm phiêu bạt cũng được buông neo. Cô muốn ôm chặt chiếc cọc an ổn này, ôm chặt bờ vai yên ả mà mình đã chờ đợi nhiều năm, dù chỉ chốc lát như vậy cũng tốt.
“Đây là làʍ ȶìиɦ sao?” – những cơn sóng vỗ mạnh như đang lay động tâm hồn của Lạc Thập Giai, đột nhiên cô mở to mắt nhìn chăm chú vào trần xe, không hề chớp mắt, vẻ mặt bất lực.
“Không phải.” – Trầm Tuần cố kìm nén cơn xúc động trong lòng, cắn nhẹ lên vành tai cô – “Là trút hận.”
Lạc Thập Giai nghe anh nói như vậy, bỗng khẽ hừ một tiếng, sau đó nở nụ cười: “Có trút cả đời cũng không hết cơn hận này.”
Hồi lâu sau Trầm Tuần mới đáp lại, giọng anh hơi khàn khàn mệt mỏi, còn vương dư âm của cuộc hoan ái: “Cũng chính là yêu.”