Chương 47: Cuộc sống là bảy ngày nối tiếp bảy ngày bất tận
Hành lang trống trải chỉ còn lại một mình Thiêm Trúc. Cô nhận ra tường của khách sạn này sơn trắng bóng. À không đúng, ngoài cô ra còn có một người nữa bị khóa trong phòng 209: Triệu Tĩnh. Cô không biết lúc này mình nên đi đâu.
Cuối cùng cô rảo bước về phòng 109 cầm tiền, đi ra. Lúc này trời vừa hé sáng cô muốn đi quanh một lát. Đêm qua như một cơn ác mộng bất tận, cô cần tỉnh táo trở lại. Đi qua quầy lễ tân không thấy hai cô gái kia đâu. Cô ra khỏi cửa kính, bước xuống thềm. Bên ngoài vẫn âm u, rất lạnh, cô rùng mình, hình như vừa cảm nhận ra một điều gì đó. Nguy rồi! Sau một đêm thế giới này bỗng bị sụp đổ biến dạng.
Cô đờ đẫn đứng trên con phố Dao Găm, cố hồi tưởng lại cái động tác mà Triệu Tĩnh đã làm với bà già sồn sồn ấy, cố nhớ lại cái mùi nước hoa Chanel buồn nôn... Cô mong mình sẽ được an ủi phần nào. Nhưng trong đầu cô cứ chập chờn cái hình ảnh khuôn mặt trắng bệch của Triệu Tĩnh sau khi ch.ết.
Trời sáng dần trên phố đã có vài người đi lại. Họ là ai? Họ có biết cái sự thật ẩn sau khách sạn kia không? Trực giác mách bảo Thiêm Trúc chớ tưởng những người kia chỉ mãi đi, chỉ cần cô có ý định chạy trốn, ví dụ vẫy xe để đi Đồng Hoảng thì họ sẽ lập tức xông vào cô ngay, chắc chắn là thế.
Phía trước có một quán ăn, cô bước vào. Việc cấp bách lúc này là cô phải tìm chỗ ở. Cô không dám ở lại khách sạn nữa, đó là một cái nhà xác khổng lồ.
Người phụ nữ là chủ quán mặc váy hoa đang lúi húi làm. Vẫn còn quá sớm chưa có khách vào ăn.
Thiêm Trúc nói: "Chào bác, bác cho cháu bát mì đậu hoa."
Chủ quán trả lời: "Vâng". Sau đó nhìn Thiêm Trúc hỏi: "Sao sắc mặt cô trông thiểu não thế?"
Thiêm Trúc gượng cười: "Đêm qua khó ngủ ạ."
Chủ quán không nói gì nữa vào bếp đun nấu, lát sau bưng một bát mì đậu hoa nóng hổi đặt lên bàn cho Thiêm Trúc. Cô ăn ngấu nghiến, ngon lành, loáng cái đã hết veo. Rồi cô trả tiền nhưng chưa đi vội, cô hỏi: "Bác đã vào khách sạn trong ngõ tối bao giờ chưa?"
Bà ta trả lời: "Tôi là người ở đây, không ở khách sạn thì vào đó làm gì?"
"Tôi là người Bắc Kinh đến đây du lịch. Xưa nay bác vẫn sống ở thị trấn nhỏ này à?"
"Không tôi từ Đo Tập dọn đến đây năm ngoái, ở nhà tôi chỉ làm ruộng, nghèo quá đến đây mở quán."
Có lẽ nữ chủ quán này là người bình thường, Thiêm Trúc có ý rất mong có thể nhờ cậy, bèn nói: "Nhà ta có mấy người ạ?"
"Ba người. Chồng tôi và con trai tôi đã đi Bắc Kinh làm mướn."
Thiêm Trúc phấn chấn: "Cháu muốn hỏi bác một việc".
"Cứ nói đi!"
"Cháu không muốn ở lại khách sạn nữa, bác cho cháu nghỉ ở nhà ta được không? Giá phòng khách sạn bao nhiêu cháu cũng gửi bác bấy nhiêu."
Chủ quán nghĩ ngợi rồi hỏi: "Cô định ở bao lâu?"
"Chưa biết ạ, có thể một hoặc hai tuần..."
"Nhà tôi chẳng rộng rãi gì, nếu cô không chê thì cứ ở lại đây. Nhưng ngày 12 tháng sau ông xã và con trai tôi về...."
"Được ạ, cháu sẽ đi trước khi các vị ấy về."
Có vài khách lục đục bước vào quán.
Chủ quán khẽ nói: "Tối cô đến đây là được."
"Vâng, vâng."
Vấn đề chỗ ở đã xong.
Cô quay lại khách sạn thu xếp hành lý. Bước vào cửa, hai nhân viên đứng quầy lễ tân mỉm cười: "Chào chị". Thiêm Trúc gượng gạo chào lại: "Vâng."
Đi qua bên họ cô từ từ dừng bước rồi quay lại hỏi họ: "Khi nào các cô hết giờ làm?"
Cô cao hơn đáp: "Chúng tôi trực ca đêm 7h tối đến 7h sáng, sắp tan ca rồi."
Thiêm Trúc bỗng hỏi: "Các cô chỉ có một phòng cho khách là phòng 109 phải không?"
Cô cao hơn có vẻ lúng túng đáp: "Vâng.... chỉ có một phòng 109."
"Các phòng khác để làm gì?". Nói câu này Thiêm Trúc nhìn chằm chằm vào mắt cô ta.
Cô ta chép miệng: "Tôi cũng chịu không biết, nghe nói đã cho người khác thuê nên chúng tôi không quản lý nữa."
Thiêm Trúc không thể đoán được cô ta nói thật hay nói dối, cô hỏi thêm: "Các cô không vào đó bao giờ à?"
Cô ta đáp: "Cho thuê rồi thì vào đó làm gì."
Ngừng một lát, Thiêm Trúc lại hỏi: "Chủ khách sạn của các cô là ai?"
Đáp: "Chủ khách sạn tôi chưa gặp bao giờ". Rồi cô ta nhìn sang cô đồng nghiệp thấp nhỏ.
Cô này nói: "Tôi cũng chưa."
Thiêm Trúc không nén nổi cười nhạt: "Thế thì ai gọi các cô vào làm?"
Cô cao nói: "Cách đây 2 tháng tôi thấy treo biển tuyển nhân viên nên tôi đến." Cô ta chỉ sang cô bạn: "Cô này cũng cùng đến phỏng vấn cùng tôi."
Thiêm Trúc nói: "Ai đứng ra phỏng vấn hai cô?"
Cô cao đáp: "Hai chị làm ca ban ngày."
Thiêm Trúc: "Sao họ vào được đây làm?"
Cô cao đáp: "Tôi cũng chịu... à họ đã đến đây thay ca"
Thiêm Trúc nhìn ra cửa, có hai cô gái bước vào, một cô ngăm ngăm, một cô trắng trẻo.
Cô nhân viên cao hỏi hai cô này: "Các cậu vào đây làm trước bọn tôi, hồi đó ai phỏng vấn các cậu?"
Cô ngăm ngăm nói: "Hai chị làm ca đêm. Thì sao?"
Thiêm Trúc bèn chỉ vào hai cô sắp tan ca: "Chính hai cô này làm ca đêm rồi còn gì?"
Cô ngăm ngăm nói: "Không phải hai người này, hai chị trước kia trực ca đêm, về sau họ xin nghỉ việc đi Quý Châu. Lúc sắp đi họ bảo chúng tôi phụ trách tuyển người, chúng tôi bèn dán quảng cáo tuyển người." Cô ta chỉ vào hai cô một cao một thấp: "Sau đó tuyển được họ."
Thiêm Trúc phát ớn, đó là một vòng luẩn quẩn, đẩy qua đẩy lại khiến người ta không biết đầu đuôi ra sao nữa.
Hai bên bàn giao xong, Thiêm Trúc vội hỏi cô ngăm ngăm đen: "Các cô đã gặp chủ khách sạn bao giờ chưa?"
Cô ta lắc đầu rồi nhìn sang cô trắng trẻo, cô này cũng lắc đầu.
Thiêm Trúc thấy khó hiểu: "Vậy ai phát lương cho các cô?"
Cô ngăm ngăm đen nói: "Chúng tôi có thẻ ngân hàng, chỉ cần ra ngân hàng lĩnh."
Thiêm Trúc không biết nên hỏi thêm gì nữa.
Hai cô trực ca đêm chào hai cô trực ca ngày rồi bước ra ngoài cửa kính. Thiêm Trúc vội đuổi theo hỏi cô cao: "Các cô thật sự không biết khách sạn này có vấn đề gì à?"
Cô ta ngạc nhiên: "Có vấn đề gì?"
Thiêm Trúc: "Bên dưới nó là khoảng không và còn hai gian nhà cũ nữa."
Cô ta trợn tròn mắt: "Bà chị đừng dọa nhau như thế!"
Cô thấp lẩm bẩm: "Hai tháng nay tôi thấy khách sạn này không bình thường, đêm khuya cứ văng vẳng những âm thanh lạ lùng."
Cô cao nói: "Cậu nói thế tớ sợ không dám đến làm nữa cũng nên."
Cô thấp nói: "Tớ gan lì không sợ, cậu cứ làm cùng tớ, sợ gì mà sợ?"
Cả hai cô vừa nói chuyện vừa đi xa dần.
Thiêm Trúc đứng nghệt ra, cô ngờ rằng những kẻ bí hiểm thao túng tất cả mọi chuyện đều không có ở thị trường, hoặc là, họ đã ch.ết từ lâu, chỉ để lại một số thiết bị và những lời dối trá, và các cuộc giết chóc ở đây vẫn tự động tiếp diễn, là một vòng tuần hoàn,... cặp đôi D bị những lời dối trá đe dọa rồi giết người yêu, sau đó truyền những lời khốn nạn ấy cho cặp đôi E, cặp đôi E bị đe dọa giết người yêu, rồi sau đó đe dọa lại cặp đôi F, cặp đôi F cũng giết người yêu.... Nhưng nếu truy ngược lại thì những ai là A, B, C? Không ai biết.
Nếu đúng như thế thì quá ư hoang đường. Khúc Thiêm Trúc nghĩ ngợi, khi xảy ra vụ giết người lần trước, cả khách sạn chỉ có ba người liên quan, anh thanh niên đã giết bạn gái mình, anh thanh niên đông bắc và bạn gái anh ta, còn đêm qua thì có anh thanh niên đông bắc, Khúc Thiêm Trúc, Triệu Tĩnh, lần sau đây sẽ có Khúc Thiêm Trúc và đôi trai gái sẽ đến....
Thiêm Trúc chợt nghĩ hay là cô phá ngang, chạy thẳng đến Bắc Kinh? Nhưng cô không dám. Cô bèn trả phòng, ra nhà bà chủ quán ăn.
Bà ta thuê hai gian nhà ở phía sau quán ăn. Lúc hoàng hôn, bà ta vẫn rất bận việc, mình cô thẫn thờ ngồi ngoài sân ngẫm nghĩ. Bằng giờ này chiều qua cô và Triệu Tĩnh khoác tay nhau đi vào thị trấn, lúc đi trong Ngõ Tối, anh còn kể cho cô nghe mấy mẩu truyện vui đọc trên di động: anh Vương anh Trịnh là bạn thân một hôm anh Vương bị vợ mắng nhưng không dám cãi, anh Trịnh biết chuyện bèn chế nhạo "nam nhi mà lại sợ vợ à? Vợ tôi hễ nhìn thấy tôi là sợ y như nhìn thấy hổ", nhưng lúc đó vợ anh Trịnh nghe thấy, bèn đến kéo tai anh, quát: "Ông là hổ hay tôi là hổ?", anh Trịnh xử nhũn mềm mỏng nói: "Bà là ... Võ Tòng".
Kể xong Triệu Tĩnh cười ha hả, cười chảy nước mắt, Thiêm Trúc chỉ lầm lì, cuối cùng không chịu được nữa nói: "Anh có thể lên tivi"
Triệu Tĩnh hỏi: "Tại sao?"
Thiêm Trúc lạnh lùng: "Anh có thể lên tivi thì em có thể tắt luôn."
Triệu Tĩnh ngớ ra, rồi lại cười, chỉ vào cô xúc động nói: "Chi tiết này anh đã kể.... đã kể cho em nghe."
Thiêm Trúc nghĩ ngợi rồi bỗng òa khóc nức nở.
Bà chủ quán rất tháo vát, sáng sớm đã ra quán làm việc, rất muộn mới về nhà. Tính bà rất cởi mở, hễ bà có mặt ở nhà thì Thiêm Trúc không cảm thấy cô đơn nữa. Bà hay nói và thích kể chuyện gia đình, chuyện bà và mẹ chồng, chuyện chồng và con trai bà... Nhà bà có treo ảnh chồng và con trai, ông chồng rất đôn hậu, cậu con trai cũng khôi ngô.
Phần lớn thời gian chỉ có mình Thiêm Trúc ở nhà, mỗi ngày sao mà dài lê thê. Đây là nhà người ta. Cô rất muốn gọi điện cho mẹ, chắc bà đang vô cùng lo lắng, nhưng không dám gọi, vì lỡ mẹ cô sẽ hỏi Triệu Tĩnh ra sao thì cô cứng lưỡi.
Cô sốt ruột đợi đôi trai gái tiếp theo lò dò đến để cô sớm thoát khỏi nơi ma quỷ này. Một tuần đã trôi qua. Ngày 5 tháng 12 là ngày chủ nhật. Sau khi trời tối Thiêm Trúc đi đến khách sạn trong tâm trạng rất căng thẳng.
Vẫn là hai cô gái, một cao một thấp trực ban. Thiêm Trúc nhìn qua cửa kính thấy hai cô đang tranh luận gì đó, cười rất vui. Cô bước vào, họ lập tức thôi đùa cợt, đứng thẳng và nở nụ cười nghiệp vụ. Cô bước đến hỏi: "Hôm nay có khách trọ không?"
Cô cao đáp: "Không"
Tâm trạng Thiêm Trúc vừa nhẹ bỗng lại vừa nặng nề.
Khi cô quay người bước đi thì cô ta bỗng gọi: "Chị ơi..."
Thiêm Trúc dừng bước, ngoái lại nhìn.
Cô ta mỉm cười: "Chị trả phòng hôm 29 đến giờ vẫn chưa rời thị trấn này à?"
Thiêm Trúc đáp: "Chưa."
Vẫn cô ta: "Thế thì chị ở đâu?"
Thiêm Trúc: "Ở nhà người họ hàng."
Cô ta nghĩ ngợi rồi lại cười nói: "Bạn trai chị đâu?"
Thiêm Trúc choáng váng, mắt chớp liên hồi nói: "Anh ấy đã về hôm 29 à không, số 209."
Cô ta mỉm cười rồi cau mày: "Số 209?"
Thiêm Trúc cũng cảm thấy mình nói sai nhưng cô không biết nên cải chính thế nào, chỉ hạ thấp giọng nói: "Tôi ... không hiểu lắm." rồi vội vã bước đi.
Hiện giờ hình như thần kinh của cô hơi rối loạn