Chương 27: Đã gặp nhau thì cũng sẽ có ngày chia tay
Âu Dương Suất mủi lòng nói: “Thiên hạ không có buổi tiệc nào là không tàn, em sẽ luôn tưởng nhớ đến mọi người, đặc biệt là anh Hàn Lỗi!” (mỗ nam nào đó mếu máo ngồi góc nhà vẽ vòng tròn ai oán khóc than: vì sao “đặc biệt” không phải là anh chứ?!)
(Momo: Mỗ nam đó là Tần Hạo~~)
Một tháng có bao nhiêu thời gian đây?
So sánh với một ngày là dài, nhưng nếu so với thời gian Trái Đất tự quay quanh thì ngắn hơn rất nhiều.
Tôi nghĩ nói đúng ra phải là, thời gian như nước chảy trôi qua, trong nháy mắt, còn có ba ngày nữa, Âu Dương Suất sẽ phải trở về Mỹ.
Ở đây sống đã hai mươi bảy ngày, nó cơ bản đã có thể thích ứng được với cách sinh hoạt, cách nói chuyện của chúng tôi, còn hận vì sao làm bạn với Tần Hạo muộn đến thế, cùng Tần Dương chơi những trò chơi vui vẻ suốt ngày, rồi dùng mị lực điên đảo chúng sinh để thu phục cả gia đình mẹ chồng tôi, lưu lại dấu chân bé tẹo của mình trên khắp các phố lớn ngõ nhỏ xung quanh căn hộ mình đang sống, thậm chí đã có thể một mình đi từ nhà chúng tôi tới nhà Tần Hạo, một mình đi tới siêu thị bên cạnh giúp tôi mua Haagen-Dazs, cũng thông minh đi theo lối tắt mà tôi đã từng phát hiện, trở thành người tiếp theo sau tôi biết đến con đường này, tính cùng với cả Hàn Lỗi, Hà Dịch, Lưu Tĩnh, Tần Dương và Cao Phàm Vũ thành một tổ hợp “Người đi hoang”.
Phải nói rằng trong khoảng thời gian này, biến hóa lớn nhất ngược lại chính là mối quan hệ của tôi và Âu Dương Suất đột nhiên thay đổi, đầu tiên là âm thầm đấu đá với nhau trong bóng tối, bây giờ lại quay ngoắt sang đối xử với nhau tốt không thể tin được, làm cho ai nấy đều được một phen mở rộng tầm mắt.
Kể từ sau ngày tâm sự lúc cúp điện kia, Âu Dương Suất đối đãi với tôi y như với Hàn Lỗi và Tần Hạo, hết sức bình đẳng, để cho tôi may mắn được là kẻ thứ ba mà nó ngưỡng mộ, người thứ nhất là Hàn Lỗi, thứ hai là Tần Hạo và cuối cùng là tôi-Hạ Anh.
Sáng sớm tinh mơ, Hàn Lỗi nằm nghiêng người, dùng một tay ch đầu nhìn tôi, giọng nói ai oán đến mức tận cùng nói: "Cưng ơi, em xác định mình thật sự không có làm gì với đứa nhỏ kia sao?”
Tôi buồn cười nhìn anh, đây là điều nghi vấn người này đã hỏi tôi đến n lần trong tuần rồi.
“Em thề, em thật sự thật sự không làm gì nó cả, bây giờ thái độ của nó chuyển biến, sao anh không nghĩ đó là do mị lực trời sinh của chính vợ anh chứ?!”
Hàn Lỗi cau mày, có vẻ như rất khó chấp nhận giải thích của tôi.
Hừ! Đó là thái độ gì đây! Chẳng lẽ mị lực của tôi lại kém cỏi như vậy à?!
Hàn Lỗi dúi đầu vào trong mái tóc của tôi, tiếp tục tính trẻ con ai oán nói. “Gần đây nó cũng không bám dính lấy anh nữa, tia sáng ngưỡng mộ trong mắt với anh cũng không còn, ngược lại cả ngày cứ bám dính lấy em…”
Tôi bật cười, lấy tay vỗ vỗ phía sau lưng anh coi như là an ủi, sau đó tủm tỉm nói: “Ngoan, nói cho chị đây nghe thử xem, có phải là đang ghen hay không? Ăn giấm vì lực chú ý của tiểu tử đối với anh ngày càng ít, hay là do tiểu tử kia đối với em ngày càng dính chặt hơn trước, hử?”
Hàn Lỗi phát ra những tiếng nói hàm hồ, tôi không nghe rõ được, nhưng mà một giây sau đã bị anh tập kích bất ngờ, đón nhận ngay một nụ hôn nóng bỏng.
Đúng lúc hai người bởi vì nụ hôn nóng bỏng này mà động tình, bên ngoài cửa liền truyền tới một giọng nói nhẹ nhàng non nớt: “Anh Lỗi! Chị Anh! Mau rời giường đi thôi!”
Lửa nhiệt tình ngay lập tức bị “nước trong” dập tắt, chỉ còn lại đám khói ai oán tiêu tan trong bầu không khí.
Hàn Lỗi buông môi, bả đầu chôn ở trước ngực của tôi phát ra những thanh âm thống khổ thất bại, mà tôi lại rất không nể tình cất tiếng cười to, Âu Dương Suất a Âu Dương Suất, em xuất hiện thật là đúng lúc nha! Ngay cả người mà em ngưỡng mộ cũng bị em làm cho tức điên lên rồi đây này, khá lắm cậu nhóc!
Ba người chúng tôi cùng ngồi trước bàn ăn dùng bữa sáng, vẻ mặt Hàn Lỗi ảm đạm nhìn tôi cùng Âu Dương Suất vừa nói vừa cười, không cam lòng bị vắng vẻ nên đôi mắt anh xoay độngần nữa vung lên nụ cười tràn đầy mị lực đối với Âu Dương Suất nói: “Hôm nay chúng ta cùng ra ngoài chơi có được hay không, em muốn đi chỗ nào nhất hả nhóc?’
Ngay khi tiểu tử này bởi vì lời nói đó mà quay đầu lại nhìn mình, Hàn Lỗi nghiêng đầu nở một nụ cười hết sức đắc ý với tôi.
Vẻ mặt Âu Dương Suất vừa hưng phấn lại vừa mong mỏi lớn tiếng nói với chúng tôi: “Em muốn đi nhất chính là công viên giải trí!”
“Tốt! Vậy chúng tôi cùng đi công viên giải trí!” Hàn Lỗi vỗ bàn quyết định.
Sau khi sắp xếp hành trình cùng điểm đến của hôm nay, ba người chúng tôi lập tức đi thay quần áo, chuẩn bị lên đường sớm một chút.
Hàn Lỗi chọn mặc một chiếc quần dài màu đen phối hợp với chiếc áo ngắn tay màu trắng, khoác thêm áo vest nhỏ màu đen bên ngoài, thắt một chiếc cà vạt lỏng trên cổ rồi đeo gọng kính đen vào, cả người trông hết sức phóng khoáng, đẹp trai lại cuốn hút.
Thì ra là Hàn Lỗi trừ kính sát tròng còn có kính gọng đen nữa nha.
Âu Dương Suất cũng lựa chọn quần áo giống như vậy, áo sơ mi cùng quần dài.
Để phối hợp với phong cách của hai chàng trai, tôi cũng lựa chọn trang phục y như thế, cột mái tóc dài lại sau gáy, đeo chiếc kính mát lớn đến độ che hết nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, mang theo chút mùi vị nam tính của các soái ca.
Thế là, ba người chúng tôi cùng nhau mặc trang phục “giả bộ đứng đắn” tiến đến công viên trò chơi.
Bởi vì là cuối tuần nên công viên trò chơi rất náo nhiệt, tiếng cười đùa hòa cùng những tiếng thét chói tai rất vui vẻ lúc thì tách biệt lúc thì phát ra như nhau, không khí rất hoạt bát, thoải mái, vui vẻ.
Ba người chúng tôi cũng không thể phủ nhận chính là mỹ nam xứng mỹ nữ, vì vậy đi đến đâu cũng không thiếu những thanh âm kinh ngạc hoặc hâm mộ vang lên, cũng có khi là ghen tị cũng nên.
Rõ ràng chúng tôi đã nói rất nhỏ nhẹ rồi nhưng mà sao vẫn thế
Tuy nhiên, sự thật thì đôi khi càng nghĩ im hơi lặng tiếng lại càng gây sự chú ý nhiều hơn, cho nên cần phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh a bình tĩnh.
Vì thế, chúng tôi cố gắng trấn định đi tiếp về phía trước, không thèm quan tâm xem người khác đang bàn tán cái gì.
Âu Dương Suất nhìn mấy trò thuyền hải tặc cùng các trò khác một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn đôi lúc nhăn lại nhìn hết sức đáng yêu, có vẻ như đang rất khó khăn không biết nên quyết định nên chơi cái gì đầu tiên.
Cuối cùng, thằng nhóc lộ ra khuôn mặt tươi cười thật thật lớn, lộ ra chiếc răng nhắn khả ái nói: “Chúng ta đi nhà ma trước đi!”
Nhà... ma...
Sao thằng nhóc này có thể vui vẻ chạy về chỗ nhà ma như thế chứ…
Hàn Lỗi nhìn gương mặt có chút biến sắc của tôi, nở nụ cười đểu giả, hài hước nói: “Nếu như em sợ, anh không ngần ngại cho em mượn một cái tay đâu.”
Tôi hừ hừ, khôi phục lại vẻ bình thường: “Nói giỡn, trên thế giới này, em ngay cả người còn không sợ, huống chi là mấy con ma kia chứ!”
Hơn nữa, bên trong căn nhà kia thật sự là ma sao?
Chúng tôi đi vào bên trong nhà ma, bên trong tối mờ mờ, ánh đèn quỷ dị chiếu vào những mô hình mặt quỷ dữ tợn rất dọa người, phối hợp với những âm thanh u uất vang lên, quả thật cực kì hiệu quả.
Âu Dương Suất một tay nắm lấy tay tôi, vừa sợ vừa hưng phấn, chính xác là “Nhát ch.ết mà vẫn ham" mới đúng.
Khi chúng tôi đi được một nửa đường, âm nhạc đột nhiên dừng lại, ánh đèn cũng phụt tắt.
Ba người hết sức ăn ý dừng chân lại, tôi còn cảm nhận thấy tay đứa nhỏ kia rõ ràng có chút run rẩy, đột nhiên, cảm giác bên cạnh có cái gì đánh tới, phản xạ có điều kiện, tôi lập tức đánh!
“A!” Một tiếng kêu rên sợ hãi vang lên ngay bên cạnh tôi.
Lúc này, ánh đèn quỷ dị một lần nữa sáng lên, con quỷ đang đứng cạnh tôi giơ tay che mặt, thì ra đó là nhân viên nhà ma được sắp đặt cố định đến giờ sẽ ra sân dọa người, kết quả lại ngoài ý muốn đụng phải nữ du khách đặc biệt “kích động” như tôi.
Không khí có chút lúng túng, Hàn Lỗi cùng Âu Dương Suất vẻ mặt cố gắng nín cười, “con quỷ” kia thì vẫn cứ ôm mặt như cũ, còn các “con quỷ” khác thì không biết làm sao cứ đừng đờ ra đấy.
Cuối cùng, tôi co quắp khóe miệng, thành tâm thành ý nói xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, cái kia, đó là do tôi có chút kích động nên…”
Không có cách nào a, đây chính là phản xạ của một người bình thường khi gặp nguy hiểm mà, chẳng lẽ bị tập kích mà tôi lại không được phản công sao?
Sau khi đi ra khỏi nhà ma, Hàn Lỗi cùng Âu Dương Suất cũng không nhịn được nữa ôm bụng cười to, giống như là đinh ốc bị nới lỏng vậy, cười không ngừng.
Tôi khẽ chớp lông mi, lạnh lùng nói: “Đủ rồi đấy!”
“Ha ha ha ha, cưng ơi, làm sao em có thể buồn cười đến thế chứ?!”
“Chị Anh! Chị thật, thật, thật sự rất mạnh mẽ a!”
Đủ rồi nha, hình tượng hoàn mĩ của tôi mất hết rồi còn gì?!
“Cười nữa đi! Cười nữa tôi không ngần ngại thưởng cho hai người một quyền đâu!” Tôi tàn bạo uy hϊế͙p͙ nói.
Kết quả...
Tiếng cười lớn càng kéo dài không ngừng.
Sau đó, chúng tôi cùng nhau chơi mấy trò như thuyền hải tặc, cáp treo, xe điện, chơi vui vẻ đến quên cả trời đất, vô cùng thỏa mãn.
Lúc nghỉ ngơi, tôi cùng với Âu Dương Suất ngồi trên một cái ghế đá dưới bóng cây thở dốc, đuổi Hàn Lỗi đi mua nước trái cây giúp
Thừa dịp Hàn Lỗi không có ở đây, tôi không nhịn được hỏi Âu Dương Suất một vấn đề mà mình vẫn luôn thắc mắc: “Tại sao em lại sùng bái, yêu thích Hàn Lỗi như vậy?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Âu Dương Suất nghiêng một chút, giống như đang nhớ lại chuyện cũ ngày xưa, sau đó nở nụ cười ngọt ngào nói: “Đấy là ở tiệc sinh nhật năm em tám tuổi, bởi vì không tìm được ba mẹ nên em đi tìm loạn cả lên, kết quả rơi xuống hồ nước, lại không biết bơi nhưng anh Hàn Lỗi đã kéo em lên, sau đó còn đi cùng em, kể rất nhiều chuyện hay cho em nghe nữa!”
"Chỉ có vậy thôi sao?" Tôi cảm thấy khóe miệng của mình kéo dài co quắp.
"Dạ! Chỉ có như thế thôi!" Âu Dương Suất kiên định gật đầu nói.
Tôi bật cười hai tiếng, mọi người nói xem tôi có câu nào để bình luận về nguyên nhân sùng bái một cách mù quáng của đứa trẻ này không đây? Nói là “không thể tưởng tượng nổi” hay sao?
Các trò chơi trong công viên căn bản chúng tôi đều đã thử một lần, trừ đu quay bánh xe, vì vậy nhìn vẻ mặt của Âu Dương Suất, ba người chúng tôi quyết định lên thử đu quay bánh xe xem sao.
Đu quay dần dần chuyển động chậm chạp đi lên, nhưng khi nó lên tới vị trí cao nhất, cảnh sắc nhìn được bên ngoài cửa sổ quả thực rất đẹp khiến cho người ta kinh ngạc và phấn khích vô cùng.
Âu Dương Suất cứ tựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cái miệng nhỏ nhắn thi thoảng còn phát ra những âm thanh cảm thán, hưng phấn hết mức.
Đang cùng thằng nhóc chuyên tâm thưởng thức cảnh sắc bên ngoài thì bỗng nhiên Hàn Lỗi kéo tay tôi, vừa mới quay đầu lại nhìn về phía anh thì đã thấy anh nghiêng người về phía trước, cười một cách hết sức xấu xa ngoắc ngoắc ngón trỏ với tôi, ý bảo tôi tới gần mình thêm chút nữa.
Mọi người nghĩ thử xem bên trong cabin của đu quay bánh xe có bao nhiêu không gian chứ, lúc này tôi nghe lời nghiêng người về phía trước, khoảng cách giữa hai chúng tôi quả nhiên gần hơn rất nhiều, hơi động một chút đã có thể chạm vào đối phương.
Tôi cả kinh, vội vàng muốn lùi người lại, nhưng suy nghĩ mới chỉ hiện lên trong đầu đã bị con cáo già Hàn Lỗi sớm nhìn ra, anh lập tức đưa tay túm lấy chiếc dây chuyền Mitch ở trên cổ tôi, dùng sức một chút, thân thể tôi cứ thế không nghe lời đổ về phía anh, hai môi chạm nhau.
Tôi trợn to hai mắt nhìn anh, đùa à, thằng nhóc vẫn còn ở bên cạnh đấy, mặc dù lực chú ý của nó đang đặt ở ngoài cửa sổ.
Hàn Lỗi nheo mắt, cười xấu xa tiếp tục hôn tôi, còn hôn rất triền miên, rất lớn mật nữa.
Không thể phủ nhận, đây là một nụ hôn rất lãng mạn, và bởi vì Âu Dương Suất vẫn còn ở một bên nên đây cũng là một nụ hôn rất kích thích.
Đến khi tôi không thể nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ mờ ám kéo lại sự chú ý của Âu Dương Suất, Hàn Lỗi mới chịu buông tay, vẻ mặt tươi cười nhìn thằng nhóc.
“Hai người vừa mới chơi cái trò gì thế? Mặt chị Anh vì sao hồng như vậy?” Nó cau mày nghi vấn.
Tôi che mặt tuyệt không đáp còn Hàn Lỗi thì bật cười ầm ĩ.
Buổi tối, cảm xúc của thằng nhóc vẫn rất phấn khởi, sau khi đem một ngày đi chơi vui vẻ nói với mẹ chồng tôi cùng Tần Hạo qua điện thoại, nó vẫn như cũ không chịu tắm mà đòi đi ngủ.
Lúc này, Hàn Lỗi lôi kéo tay nhỏ bé của Âu Dương Suất, ôn nhu dụ dỗ nói: “Chúng ta cùng nhau đi tắm được không!”
Thằng nhóc dĩ nhiên thật cao hứng, nhưng vẫn quay đầu lại nhìn tôi, trong mắt có thần sắc khó hiểu mà tôi không cách nào hình dung ra được.
Tôi nhíu mi, vẻ mặt không có hảo ý nói: “Sao thế, muốn rủ chị cùng nhau tắm với em sao?" Dừng một chút, tôi cố ý tỏ vẻ tiếc hận tiếp tục, “Đáng tiếc bồn tắm kia không đủ lớn đâu! Nếu không, em trước cùng Hàn Lỗi tắm đã, sau đó lại theo chị tắm một lần nữa?" Dứt lời, tôi còn rất tình tứ đá lông nheo với nó.
Kết quả, thằng nhóc đỏ mặt lôi kéo Hàn Lỗi vội vã chạy vào phòng tắm.
A ha ha ha ha, thật là một đứa trẻ đơn thuần khả ái mà.
Nghe thanh âm cười đùa truyền ra từ nhà tắm, tôi không khỏi bật cười vui vẻ, nhớ lại cảnh tượng hôm nay Hàn Lỗi và Âu Dương Suất chơi cùng nhau, rồi Hàn Lỗi cẩn thận nắm tay thằng nhóc, sau đó trêu chọc cho nó cười, xem ra Hàn Lỗi sau này sẽ là một người cha tốt đây! Không biết nếu làm cha thật sự thì anh sẽ còn biểu hiện nào tốt hơn nữa không a?
Sau khi Âu Dương Suất tắm rửa sạch sẽ đi ra ngoài, tôi chưa từ bỏ ý định trêu chọc nó thêm lần nữa: “Thật bất công, không cùng chị Anh tắm nữa sao? Cơ hội ngàn năm khó có được đấy nhé!”
“Rầm!” Trả lời tôi là tiếng cánh cửa sập mạnh, thằng nhóc đỏ mặt chạy vào phòng của mình... Khóa trái lại..
Chúng tôi lại đến sân bay đã từng đón Âu Dương Suất một tháng trước.
Thằng nhóc không cho gia đình mẹ chồng và Tần Hạo tới tiễn mình, chỉ muốn tôi cùng Hàn Lỗi đưa nó đi một đoạn. Khi ấy đứa trẻ này một mình tới, hôm nay có lẽ cũng là một mình trở về.
Vừa nghĩ tới việc khi trở lại Mỹ, Âu Dương Suất sẽ phải đối mặt với thực tế tàn khốc, cha mẹ chia tay, tôi không khỏi thương xót trong lòng, nhìn ánh mắt của nó có chút ướt át, tôi không khống chế được cũng cảm thấy mũi mình cay cay, nếu không phải tôi cố nén, biết đâu sẽ xảy ra một màn chia tay ràn rụa trong nước mắt cũng nên.
Nhìn thấy tôi lúc này “ôn nhu” khác thường, đứa nhỏ kia thế mà không hề cảm kích, nó đột nhiên nở nụ cười xấu xa giống y hệt Hàn Lỗi nói: “Nói cho hai người biết một bí mật nha! Thật ra thì em hiện nay mười một tuổi rồi, không phải mười tuổi đâu! Hai người đều nghĩ sai hết rồi!”
“Phì!” Phản xạ có điều kiện, tôi bật cười thành tiếng.
Tiểu tử thối, đơn giản thế thôi mà làm cho màn tạm biệt mủi lòng tôi vất vả tạo nên tan thành mây khói, nhưng mà nhìn nụ cười xấu xa của nó thật sự giống đến chín mươi chín phần trăm nụ cười của Hàn Lỗi nha!
Quả nhiên là gần mực thì đen a, đáng sợ quá đáng sợ quá--
Thấy tôi một lần nữa lộ ra khuôn mặt tươi cười, Âu Dương Suất ôm lấy Hàn Lỗi sau đó lấy tôi, xoay người kéo hành lý, dùng bóng lưng hướng về phía chúng tôi nói: “Trong một tháng này em rất vui vẻ, thật lòng cảm ơn hai người... Chị Anh, em sẽ không quên hai anh chị đâu, em sẽ viết E-mail cho mọi người nhé!’’
Nói xong lời này, tiểu tử cũng không quay đầu lại, cứ thế hướng về phía máy bay mà đi, còn rất anh tuấn đưa lưng về phía chúng tôi vẫy vẫy tay.
Tiểu tử thối, trước khi đi vẫn còn không quên đùa bỡn nữa!
Vào một ngày nào đó của một tháng sau.
“Ai...”
“Sao?”
“Một tháng rồi!”
“Thì sao?”
“Sao vẫn không có E-mail nào?”
Tiểu tử thối Âu Dương Suất kia rõ ràng đã nói sẽ viết E-mail cho tôi, kết quả là, một tháng rồi mà trong email của tôi vẫn như cũ không có thư của nó.
“Em xác định mình thật sự có lưu lại địa chỉ hòm thư cho thằng nhóc?”
“Dĩ nhiên! Trong mỗi trang vở của nó em đều có ghi hết cả mà!”
“... Vậy em xác định mình viết đúng chính tả chứ? Không viết thừa ra chữ nào?”
“...”