Chương 11: Niềm vui thời bình
Lệnh cấm độc ở Cuồng Môn đưa tới phản ứng rất lớn, hơn nữa không chỉ ở Cuồng Môn, một vài tổ chức có buôn bán, giao dich ma túy với Cuồng môn cũng chịu nhiều thiệt hại, thậm chí phải bỏ qua nhiều món lợi kếch sù, nhưng bị Cuồng Môn chèn ép , âm thanh kháng nghị dần biến mất, chỉ là có một số người không cam tâm buông tha, vụng trộm làm một chút mờ ám, Lãnh Thiên Cuồng cũng nhắm một con mắt mở một con mắt làm bộ như không nhìn thấy, Cuồng Môn tổn thất khổng lồ, những tổ chức nhỏ cũng tổn thất không nhỏ, hắn có thể lý giải, chỉ cần làm không phải quá mức, hắn sẽ không đi chèn ép bọn họ.
Thái độ của Lãnh Thiên Cuồng đối với Tuyệt Mị càng ngày càng cưng chiều hơn, không chỉ trên dưới Cuồng Môn biết sự tồn tại của tiểu công chúa Tuyệt Mị, thậm chí cả thành phố cũng biết đến sự tồn tại của Tuyệt Mị, không tin tưởng, có thắc mắc, có tò mò , suy nghĩ mọi người khác nhau, tuy nhiên cũng hết sức muốn gặp cô một lần, thay vào đó cô rất ít khi lộ diên trước công chúng, Lãnh Thiên Cuồng bảo vệ bảo bối ghê gớm, khiến mọi người chỉ biết danh mà không biết mặt.
"Bé con, con thật làm cho người khác phải kinh ngạc!" Lần đầu tiên thấy Tuyệt Mị luyện súng, Lãnh Thiên Cuồng cũng không khỏi phát ra tiếng than kinh ngạc, mười phát súng đều trúng tâm, cho dù là hắn chẳng qua cũng chỉ làm được như thế, tại sao có thể không làm cho người khác kinh ngạc được, thuộc hạ và người giúp việc ở Cuồng Môn vừa nhìn càng thêm trợn to hai mắt, giống như nhìn Tuyệt Mị là một quái vật.
Tuyệt Mị đè cánh tay hơi tê dại, trải qua mấy ngày rèn luyện, bây giờ đã thích ứng rất nhiều, tin rằng không qua mấy ngày, cô là có thể khôi phục lại năng lực.
". . . . . . ông cũng làm cho người ta rất kinh ngạc." Tuyệt Mị trở về bên Lãnh Thiên Cuồng nói, sự tình mấy ngày nay về Lãnh Thiên Cuồng và Cuồng Môn cô đều biết, một chút là thông qua Lôi Đình, một chút là mình từ trong mạng lưới tr.a được, lúc ấy cô chỉ là nói một câu, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới hắn ta sẽ làm như thế nào, không nghĩ tới hắn ta lại hạ cấm độc trong cuồng môn, làm cô có chút kinh ngạc, lòng hình như ấm thêm một chút, về phần Cuồng Môn vì quyết định đó mà tổn thất hàng tỷ, cô đã quyết định dùng cách của mình kiếm trở lại, kiếp trước, tiểu đội tử thần của cô có tổng cộng năm thành viên, cô phụ trách định ra kế hoạch chỉ huy, còn lại bốn người có sở trường riêng, mỗi người đều là thiên tài trên phương diện nào đó, trong đó có một người là chuyên gia trên phương diện máy tính, cô từ anh ta học được không ít thứ thực dụng, nguồn gốc tin tức của cô cũng từ những kỹ thuật thực dụng mà ra.
"Tại sao nói như thế?" Lãnh Thiên Cuồng ôm lấy Tuyệt Mị, trong tay cầm khăn lông đã chuẩn bị trước xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyệt Mị.
"Không đau lòng ư, tổn thất hàng tỷ đó?" Đối với cô tiền là một trải nghiệm khắc sâu trong lòng, từ nhỏ chính là cô nhi ,cô đã trải qua những ngày khốn khổ vì không có tiền, cho nên dù sau cô có nhiều tiền như vậy, cũng không chịu lãng phí, như đã nói qua, cô vừa ch.ết, những tài sản của cô không biết còn đó hay không, đoán chừng vẫn còn ở đó, bởi vì nàng lợi dụng danh nghĩa người khác gửi vào ngân hàng Thụy Sỹ, nếu như hiện tại lấy ra ngoài, cũng có thể sẽ có hơn một tỷ, vừa đúng có thể đền bù tổn thất cho người đàn ông này.
Nghe được câu hỏi của Tuyệt Mị, Lãnh Thiên Cuồng sửng sốt, hắn bây giờ đã không kỳ quái Tuyệt Mị biết tin tức như thế rồi, hình như cô rất có bản lĩnh nhìn thấu tất cả, lúc nào cũng chạy không khỏi ánh mắt của cô.
"Đau lòng là đau lòng, nhưng mà để con thất vọng ta sẽ đau lòng hơn, huống chi tiền kiếm lại thì có, ta tay trắng dựng nghiệp vẫn có ít khí phách như vậy." Từ không đến có, hắn cũng là trải qua mưa gió, chớ nhìn hắn chỉ có hai mươi hai tuổi, nhưng kinh nghiệm cuộc sống lại hết sức phong phú, đối với chút tổn thất này, còn không đáng hắn phải quan tâm, nói đau lòng cũng chỉ là muốn trêu chọc bé con thôi
Ánh mắt Tuyết Mị lóe lên, cái từ tay trắng dựng nghiệp này làm cho cô nghĩ tới một ít tin tức có liên quan người đàn ông này, bảy năm trước, thời điểm người đàn ông này chỉ có mười lăm tuổi, cũng đã là nhị thái tử nổi danh trong hắc đạo, ăn chơi đàng điếm thành tính phong lưu, quát tháo chiến đấu dữ dội, bất học vô thuật, mỗi lần lên đường đều là một nhóm đàn bà một nhóm tiểu đệ ,không ai dám chọc, cho đến có một lần hắn làm cho một cô gái mang thai, hắn mới trong lúc bất chợt thay đổi, cô gái đó là mẫu thân trên danh nghĩa của cô, lúc đó cũng là con gái của lão đại Hắc bang, lý do hắn thay đổi cũng hết sức buồn cười, là không muốn đính hôn theo ý của bố hắn, căn bản chính là cũng không nghĩ sẽ phụ trách, nhưng lại phát hiện hắn không thể phản kháng lại sự an bài của bố hắn, bởi vì lúc ấy đàn em của hắn đều là tay chân của bố hắn, thời khắc mấu chốt căn bản cũng không sẽ nghe hắn, sau đó tính tình đàn ông cuồng ngạo không chịu thua xông ra, hắn thu mua, hối lộ một số người trong bang, sau đó lại thu thập đàn em, trải qua ước chừng hơn nửa năm chuẩn bị, rốt cuộc cũng thành công làm tan rã thế lực của bố hắn, sau đó lại hết sức nhanh chóng tự thành lập tổ chức Cuồng Môn, hơn nữa còn thâu tóm thế lực gia tộc của mẹ cô, trở thành bang hắc đạo lớn nhất, rồi sau đó lại trải qua hơn 6 năm phát triển cường đại, trở thành tổ chức hắc đạo lớn nhất nước thậm chí đứng hàng đầu trên thế giới cũng khiến rất nhiều người nhức đầu không dứt, về phần bố mẹ hắn và bố mẹ cô gái kia ,theo cô điều tr.a hiện tại cũng bị hắn bí mật an bài ở nước ngoài bên trong một quốc gia nhỏ, đây coi như là khá lắm rồi, không có kinh khủng như lời đồn bên ngoài, chỉ là không còn ai có thể vượt qua hắn, hành động đó khiến tác phong của hắn ngày càng bá đạo, càng ngày càng cuồng ngạo, người trong bang đặt cho hắn biệt danh "Cuồng báo", thật là có chút chính xác.
"Nghĩ gì thế, ta đùa với con mà, hơn một tỷ thôi, không kịp để con cười một tiếng." Thấy Tuyệt Mị không nói lời nào, Lãnh Thiên Cuồng cho là cô mất hứng, có chút khẩn trương nói.
Tuyệt Mị ngẩng đầu, sau khi suy nghĩ một chút giật giật khóe môi. . . . . .
"Cái này không phải là con đang cười chứ?" hắn sửng sốt, dừng một chút sau đó sắc mặt cổ quái hỏi.
Thu hồi khóe miệng mất tự nhiên, Tuyệt Mị khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt, cô đã rất phối hợp hắn, nhìn hắn đây là sắc mặt gì, cô cười khó coi lắm sao?
Tuyệt Mị rất ít cười, cũng không phải là cô cố ý không cười, mà là cảm thấy không có gì đáng để cô cười, những người bạn thân của cô cũng nói cô rất lạnh lùng.
". . . . . . Ha ha ha, khụ khụ khụ. . . . . . bé con, mặc dù con cười có chút quái dị, nhưng vẫn làm ta rất vui vẻ, không nghĩ tới con cũng có thiên phú hài hước. . . . . . Ha ha ha. . . . . ." Lãnh Thiên Cuồng cười vang, cùng cô ở chung một chỗ, hắn phát hiện tâm tình của mình luôn rất tốt.
Mà một bên khóe miệng Tuyệt Mị co quắp, cô quyết định về sau không bao giờ cười cho người đàn ông này nhìn nữa!