Chương 13

Cố Liên Phong nhíu mày nhìn chằm chằm vào vật nhỏ trong tay hồi lâu.
Nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đột nhiên đứng lên, bỏ lại tất cả thiết bị kim loại trên người ở trong phòng ngủ, sau đó đi gõ cửa hàng xóm, khách khí mượn dùng di động.


Khó trách hắn cẩn thận đến vậy, Sở Hạo Dương có thể làm đến bước này, hắn như thế nào không sớm nghĩ tới a?
Vẫn còn thật sự cho rằng tìm người đi theo hắn chụp mấy tấm hình đã là cực hạn.


Cố Liên Phong lúc ra cửa nghĩ rằng đi nhanh về nhanh, cũng không mang theo di động, hiện tạichỉ có thể nhớ tới số điện thoại của Lý Hoài An. Lý Hoài An hắn vẫn là tín nhiệm, hơn nữachuyện xấu hổ này của hắn, cũng không tiện huyên náo mọi người đều biết.


Chờ đến khi chuyên viên đem toàn bộ phòng kiểm tra trong ngoài một lượt, đã là hai tiếng sau đó. Cố Liên Phong cùng Lý Hoài An ngồi ở tiệm cà fe dưới lầu ăn bữa trưa sớm, sau đó mượn điện thoại gọi cho Sở Hạo Dương, nói mình có chút việc ở cùng Lý Hoài An, lát nữatrở về đón cậu.


Cố Liên Phong cúp máy không lên tiếng, Lý Hoài An cũng liền mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, giả bộmình là người trong suốt, không nghĩ tới trước khi đi, vẫn cứ bị Cố Liên Phong xách vào xecùng lái đi.


Lý do rất đàng hoàng —— ba mẹ tớ đã lâu không gặp cậu, rất nhớ, cho cậu qua ăn bữa cơm.
Lý Hoài An lại không ngốc, đầu óc chuyển một cái liền đoán được tám chín phần mười, lúc này như thế nào sẽ dám chạm mặt?


available on google playdownload on app store


Chẳng qua Cố Liên Phong là bạn tốt nhiều năm, biết rõ lúc này bảo cậu đi chắn thương,rồi cũng chỉ có thể cắn răng.
Quả nhiên bắt đầu từ lúc Sở Hạo Dương lên xe, bầu không khí liền không đúng.


Ánh mắt Sở đại công tử nhìn cậu như là có dao găm bắn vèo vèo ra ngoài, Lý Hoài An cũng đã trải qua sóng gió, không đến mức không đối phó được một trận này. Chẳng qua mỗi lần nghĩ đến về sau đẩy mạnh hạng mục lại không còn đại kim chủ Sở Hạo Dương này đốttiền ấm trận, trái tim không khỏi nặng trĩu.


Cố tình không để ý đến vẻ mặt của hai người, Cố Liên Phong vẫn tỏ vẻ vô cùng tự nhiên, giảithích với Sở Hạo Dương là mẹ hắn điểm danh Lý Hoài An tới ăn cơm, hắn không thể bênnặng bên nhẹ, chỉ có thể cho người đi.


Sở Hạo Dương còn chưa ý thức được những bố trí lúc trước mình làm kia đã bị Cố Liên Phong phát hiện, trong đầu còn đang mơ màng choáng váng đứng trên đỉnh cao đạo đức*,còn tưởng rằng bản thân đã sáng lại sau cơn mưa**. (**Nguyên văn 风光月霁 phong quang nguyệt tễ: cảnh tượng tươi mát sau cơn mưa,)


(*道德制高点 Từ này nó mơ hồ lắm, mỗi người nói một vẻ, thấy mỗi cái này là hợp trong trường hợp này: đại loại là hai người đang có bình luận tranh luận về một vấn đề nào đó, một người chiếm vị trí cao hơn, đoạt được lợi ích.)


Tuy rằng Cố Liên Phong một năm chỉ trở về mấy lần, nhưng trong nhà vẫn còn giữ phòng ngủ của hắn, vợ chồng Cố Diệu thấy hắn về cũng vô cùng vui mừng, nhưng vừa nhìn thấy Sở Hạo Dương đi theo phía sau, mặt lập tức sầm xuống, kết quả đằng sau Sở Hạo Dương lại còn có thêm Lý Hoài An, hai ông bà Cố gia lập tức vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.


Cố Liên Phong độc lập từ nhỏ, Cố Diệu chưa từng quản qua, cũng không quản được hắn, nhưlà loại chuyện tìm đối tượng là nam này, đến hai ông bà Cố gia bên đây, cũng chỉ có thể ở để sóng gió trong lòng, biểu hiện ra ngoài chỉ là mấy phần bọt nước mà thôi.


Nhưng dưới vẻ bình thản, sóng gió dù sao vẫn tồn tại.


Khi còn bé Sở Hạo Dương cũng thường đến nhà của Cố Liên Phong, trưởng bối đã sớm biết mặt, Trương Bình nhìn Cố Diệu, trực tiếp kéo Sở Hạo Dương vào phòng bếp, lại để cậu làm thêm hai món cho buổi trưa.


Sở Hạo Dương lập tức cảm thấy bản thân xem xét không chu toàn, cảm thấy bài kiểm tr.a đột xuất* lúc này là muốn theo tiết tấu bị đánh rớt một cách sâu sắc, ánh mắt liên tụchướng về phía Cố Liên Phong, bất đắc dĩ Cố Liên Phong không nhìn cậu, rốt cuộc vẫn phải giống như tiểu tức phụ hướng vào lao động vinh quang rồi.


(*Nguyên văn 随堂测验 tùy đường trắc nghiệm: kiểm tr.a tại một tiết học k hẹn giờ trước. Thật sự câu trên là hỉu sao edit vậy thôi, lùng bùng quá T^T)


Cố Diệu là chuẩn bị nhân cơ hội này nói chuyện với Cố Liên Phong, chẳng qua Cố Liên Phong lúc này trong lòng đang nghẹn một hơi, sợ há miệng sẽ thổi chạy lão gia tử, liên tục nháy mắt với Lý Hoài An, lại để cậu ta ngăn người lại, mình thì lấy điện thoại của Sở Hạo Dương đi vào phòng.


Mật khẩu của Sở Hạo Dương hắn đã có lúc vô tình nhìn thấy, Cố Liên Phong theo như lời chuyên viên kia dạy, mở trang web rồi vào ứng dụng kia, thông qua ứng dụng vào lại giao diện điện thoại, quả nhiên phát hiện hai biểu tượng thư mục cho tới giờ chưa từng thấy qua. Cố Liên Phong cười lạnh một tiếng lui ra ngoài, cầm điện thoại của mình tùy tiện nhắn một tin cho Lý Hoài An, gọi điện thoại. Sau vài phút, trên điện thoại của Sở Hạo Dương hiện lên một cửa sổ, ấn mở trực tiếp tiến vào hòm thư, bên trong có hai thư mục dùng thời gian đặt tên, một cái là định dạng văn bản, một cái định dạng âm thanh, chính là nội dung đoạn tin nhắn hắn vừa mới gửi đi kia.


(*Này có nghĩa là dt của a công bị gài theo dõi, gọi điện nhắn tin xong sẽ truyền lại cho máy của thụ. Nói cho mấy nàng dễ hiểu vì mị cũng phải một lúc mới hiểu ra hihi.)


Cố Liên Phong thầm nghĩ quả nhiên, sau khi xóa lịch sử lại bắt đầu tìm tòi tiếp, lật tung hết cả điện thoại của Sở Hạo Dương, thẳng đến khi Lý Hoài An được phái tới gọi hắn ăn cơm, mớicất điện thoại đi ra ngoài. Vừa vặn chạm mặt Sở Hạo Dương.


Sở Hạo Dương thấy thứ trong tay hắn thì sững sờ.
Cố Liên Phong thản nhiên hỏi cậu: “Cậu còn cài mật khẩu hả? Di động tôi đột nhiên không có tínhiệu, hình như là trúng virut, muốn dùng điện thoại cậu thử một chút.”


Sở Hạo Dương lau tay lên tạp dề màu xám, dùng vân tay mở khóa cho hắn, sau đó lạithoải lưu lại dấu vân tay của Cố Liên Phong, đưa lại cho hắn.
Cố Liên Phong đặt qua một bên, kéo Sở Hạo Dương ngồi xuống.


Một bữa cơm ăn đến hòa thuận vui vẻ, dù sao có Lý Hoài An, chủ đề cũng không dẫn theo hướng ái muội, ngược lại là Lý Hoài An bị gạ hỏi đến chuyện bạn gái cả buổi.


Sở Hạo Dương bị ấn làm hai món, một món trộn cà rốt sợi, một trứng tráng cà chua, đã là mấy món cực hạn, mùi vị thực sự không dám khen. Trên bàn ngoại trừ Sở Hạo Dương đều là ý tứ đụng hai đũa, chỉ có Cố Liên Phong nể tình mà ăn hơn nửa, còn giúp Sở Hạo Dương nói tốt: “Mẹ, đây là lần đầu tiên Sở Hạo Dương xuống bếp, vậy mà cũng có thể vào miệng,này cũng quá có thiên phú a, sau này lại rèn luyện, con thấy rất có không gian phát triển.”


Bữa này ăn xong, tuy nói vẫn là kẹp bởi Lý Hoài An, mọi người ở ngoài mặt không nói gì,nhưng dù sao cũng thầm biết rõ đây là gặp mặt gia trưởng.
Sở Hạo Dương liền rõ ràng cảm giác được Cố Liên Phong thay đổi.


Không phải cái loại cố ý ôn nhu săn sóc, mà là cực kỳ tự nhiên thân mật cùng dụng tâm. Có đôi khi đùa giỡn gọi cậu “Bảo bối”, trong giọng nói giống như đều mang theo nghiêm túc.


Có lần Cố Liên Phong hỏi cậu muốn cái nhẫn hồng ngọc kia, cách vài ngày thừa dịp cậu ngủ lặng lẽ đeo lên tay cho cậu, vậy mà vừa khít, kích cỡ vừa vặn.


Sở Hạo Dương nhắm mắt giả bộ ngủ, chờ đến khi Cố Liên Phong im lặng mở cửa ra ngoài,lập tức mở mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay. Xoay tới xoay lui, lại không dời được, vẫn luôn nhìn cho đến giữa trưa mới dậy, ra vẻ kinh ngạc hỏi Cố Liên Phong đây là chuyện gì.


Cố Liên Phong liền cười đến rạng rỡ, đi qua hôn cậu một cái không nói lời nào.
Hai người như hình với bóng đi mấy cuộc tụ tập, chuyện của hai người liền là ván đã đóng thuyền, không ai không biết.


Lý Hoài An với tư cách người duy nhất biết chuyện, mỗi lần nhìn hai người cùng lúc xuất hiện, liền cảm thấy tà dị một cách sâu sắc. Theo lý mà nói, Sở Hạo Dương gắn máy nghe trộm trong nhà Cố Liên Phong, như thế nào cũng không có khả năng bỏ qua dễ dàng như vậy, đừng nói chi là Cố Liên Phong loại người này có thù tất báo. Lý Hoài An thật sự không cách nào tưởng tượng được Cố Liên Phong lại để cho tình yêu cảm hóa thành cái dạng gì.


Chỉ có thể giả thiết Cố Liên Phong đang chuẩn bị một vở kịch lớn.
Kết quả đợi mười ngày nửa tháng, ngạc nhiên là chuyện gì cũng không có.
Thẳng đến có lần Cố Liên Phong ngẫu nhiên đề cập với cậu, lại bảo cậu hỗ trợ hắn gớithiệu công việc cho một người bạn.


Thì ra sau lần chủ biên an bài Ngô Duyệt “tiếp đãi” Cố Liên Phong ngày đó xong, mơ hồthấy được chút nội tình, liên tiếp để cho Ngô Duyệt bàn chuyện làm ăn với Cố Liên Phong.Ngô Duyệt đương nhiên không muốn, gọn gàng dứt khoát từ chối mấy lần, cuối cùng chọc giận chủ biên, tìm cơ hội dồn ép cô không thể không từ chức.


Cố Liên Phong vẫn luôn để ý tình huống của Ngô Duyệt, chính hắn không tiện ra mặt, liền nhờ Lý Hoài An hỗ trợ an bài cô đến một tòa soạn tạp chí thời trang. Nhưng Lý Hoài An gần đây kết giao bạn gái, sau khi biết được liền ăn dấm chua, chuyện này cậu không chống đỡ được, liềnnói ra Cố Liên Phong. Ngô Duyệt sau khi biết liền gọi điện cho Cố Liên Phong, nói mời hắnmột bữa cơm cảm ơn.


Cố Liên Phong lần nữa gặp Ngô Duyệt tâm tình thật sự phức tạp, nếu như không phải bởi vì biết được một chuyện, hắn cũng sẽ không để Lý Hoài An giúp cô —— lúc bọn họ quen nhau.Ngô Duyệt đã mang thai. Cố Liên Phong liền cảm thấy hắn có thể lờ mờ đoán được nguyên domình cầu hôn.


Về sau Ngô Duyệt chia tay hắn, ngày hôm sau liền đi làm phẫu thuật. Bọn họ sau đó cũng không còn liên lạc qua.


Cố Liên Phong vẫn luôn không ngừng điều tr.a về mấy năm này. Sau khi phát hiện Sở Hạo Dương có chút “đam mê nhỏ”*, hắn lại thuê người khác lặng lẽ điều tra, quả nhiên lại đào ra vài ba thứ khác.


(*Nguyên văn 癖好 phích hảo: đặc biệt yêu thích một sự vật nào đó, mang nghĩa xấu.)
Đương nhiên cũng tốn không ít tiền.
Mỗi lần Cố Liên Phong ký xong hóa đơn, ngày hôm sau làm việc đều đặc biệt cố gắng.


Ngô Duyệt lần này thấy hắn thái độ bình thản hơn rất nhiều, Cố Liên Phong một thân áo sơmi trắng quần jean, ăn mặc tựa như sinh viên đại học trong phim thần tượng, từ cửa đi vào. Chờ hắn đến gần, Ngô Duyêt còn nói đùa hắn: “Lúc chia tay với anh vốn còn thấy đáng tiếc. Hiện tại rốt cuộc tâm phục khẩu phục.”


Cố Liên Phong biết rõ Lý Hoài An khẳng định không nói dối, trực tiếp chuyển đề tài: “Chia tay với cô, thua thiệt nhất chính là tôi. Đúng rồi, công tác có thuận lợi không?”
Ngô Duyệt lập tức nói về chuyện công việc với hắn.


Bởi vậy qua hai ngày, hai người vậy mà trở thành bạn bè.


Ngô Duyệt tính cách thẳng thắng dứt khoát, nguyệt ý gặp mặt Cố Liên Phong, là cho thấy đã rũ sạch những suy nghĩ kia trong lòng. Có một lần Cố Liên Phong cố ý không cẩn thận để lộ chuyện mình “mất trí nhớ”, phân đoạn máu chó này Ngô Duyệt lúc đầu căn bản chưa tin, chờ đến sau khi phát hiện sự thật, vừa cảm thấy thú vị, lại vừa có chút thông cảm, nói hết cho Cố Liên Phong những chuyện mình biết, hy vọng có thể giúp hắn nhớ lại chút gì đó.


Thực tế Cố Liên Phong tướng mạo xuất chúng, đi đến chỗ nào đều khiến người chú ý, lúchai người quen nhau Ngô Duyệt cảm thấy rất phiền, nhưng hiện tại thì cảm thấy rất thú vị.
Bọn họ gặp mặt nhiều lần lên.


Số lần này lại khiến cho Sở Hạo Dương uống dấm năm xưa không mười cũng tám hũ. Cốtình biểu hiện của Cố Liên Phong vẫn vô cùng thẳng thắn vô tư, không chút ái muội với người ta, đối với cậu vẫn cố hết sức ôn nhu dụng tâm. Mỗi lần gặp mặt với Ngô Duyệt chỉ nói là kết giao bạn bè bình thường. Sở Hạo Dương một chút không vui, Cố Liên Phong liền cười như không cười, nói mình đều đã bị cậu bẻ thành kẹp giấy* rồi cậu còn lo lắng cái gì?


(*Nguyên văn 掰成回形针 chắc để chỉ bị bẻ cong veo rồi.)


Sau đó cũng chìu lòng không tìm Ngô Duyệt nữa, ngược lại tìm Lý Hoài An, này liền phiền đến Lý Hoài An không cách nào nói chuyện yêu đương. Nhưng bản thân cậu cũng không phải thật sự nghiêm túc, dứt khoát mượn cơ hội này chia tay với đối phương. Lần này Sở Hạo Dương không thoải mái thiếu chút nữa muốn phun, rồi lại hết lần này tới lần khác nói cái gì cũng có thể khiến Cố Liên Phong chắn về.


Cố Liên Phong nhân cơ hội làm một hồi “Tra công”.


Công phu trên giường của hai người có thể là sức lực ngang nhau, nhưng nói đến kinh nghiệm yêu đương, Sở Hạo Dương sao có thể là đối thủ của Cố Liên Phong? Sau khi Sở Hạo Dương thích Cố Liên Phong, loại chuyện này lại có chút cảm giác đứng xa mà trông, ăn vào vô vị*. Cố Liên Phong rồi lại không giống, mà là thích thú.


(*Nguyên văn 敬而远之 kính nhi viễn chi: Nói đến người hoặc việc gì đáng kính trọng, nhưng bản thân mình không muốn gần. Kính trọng nhưng k thể gần gũi. đằng sau 食之无味  thực chi vô vị còn có một câu là 弃之可惜 khí chi khả tích – bỏ lại thì tiếc: ý của câu này là làm một việc nào đó không có ý nghĩa, không có giá trị nhưng không làm thì tiếc.)


Loại kéo dãn cùng tiến lui cân bằng vi diệu trong mối quan hệ sống chung giữa hai người yêu nhau này, cùng quan hệ nhân sinh bình thường lại bất đồng. Cho dù IQ cùng EQ của Sở Hạo Dương không thấp, cũng nhất thời nửa khắc thoát không khỏi thủ đoạn của Cố Liên Phong.


Thực tế cậu đã sớm thích Cố Liên Phong rồi.
Này không thể nghi ngờ là tước đoạt bình minh của thắng lợi.
Mà Cố Liên Phong, từ Ngô Duyệt bên này biết được rất nhiều tin tức, nhưng ý nghĩa lại không lớn.


Ngoại trừ sao chép lại hình thức yêu đương giữa hắn và Ngô Duyệt lên trên người Sở Hạo Dương, ngoại trừ một vài cải tiến khác——


Ngược lại là hắn lấy cớ sữa chữa căn hộ, ở trong ngăn kéo đựng đồ dưới giường mình tìm được một thứ lại khiến hắn rốt cuộc hiểu rõ những chuyện đã xảy ra.
Hơn nữa lần này là thật sự hiểu rõ.






Truyện liên quan