Chương 28: Ra sức đánh lưu manh.
Nữ cảnh sát xinh đẹp rốt cuộc cũng thể hiện cái gì là cường hãn, gã thanh niên bị nàng rót rượu cũng triệt để nổi giận.
- Mẹ nó. Ông mày hôm nay phải phế mày. Xem mày có biết ai là Mã vương gia không?
Gã thanh niên vọt dậy bàn tay đánh thẳng vào Chu Tử Y. Bị người hắt rượu, cho dù là người đẹp cũng đánh trước nói sau.
Đám nam nữa vây quanh xem kịch nhất thời mở to mắt chỉ trỏ, bàn tán. Thậm chí có vài người vui sướng khi người gặp họa, đa phần đều cảm thấy kích thích.
Gã thanh niên phẫn nộ tấn công Chu Tử Y nhưng bàn tay chưa chạm vào người nàng đã phát hiện cánh tay bị người khác chặn lại.
- Thằng ranh. Đừng xen vào việc của ông mày. Bằng không ông phế cả hai.
Gã thanh niên không đánh được Chu Tử Y thẹn quá hóa giận, mạnh mẽ muốn rút tay ra nhưng bàn tay hắn như bị kiềm sắt kẹp trúng, không thể động đậy.
- Ba...
Gã thanh niên ngây người. Vừa rồi không chú ý bị Chu Tử Y hung hăng nện chén rượu vào trán khiến gã máu tươi chảy đầy mặt.
- Mẹ ngươi mới là **. Ngươi cũng là **.
Chu Tử Y thật sự say, thân thể lung lay chỉ tay mắng chửi.
- Tao giết mày.
Gã thanh niên bị Chu Tử Y tập kích trong cơn giận lập tức đút tay vào túi quần lôi ra một chuôi dao bấm nhỏ. Hắn mạnh mẽ đâm thẳng vào Chu Tử Y. Chứng kiến cảnh này đám con gái rú lên sợ hãi, chỉ có vài tên gia súc quen xem náo nhiệt đứng im bất động, bộ dạng anh hùng " chưa lấy súng ra ông mày còn chưa lo".
Chu Tử Y quả thật đã rất say. Vừa rồi ném chén rượu vào mặt gã thanh niên kỳ thực là bởi tác dụng của rượu. Hiện tại nàng nghe thấy tiếng hét xung quanh, cũng không sợ hãi đưa tay phải muốn đón này con dao đang đâm thẳng về phía mình.
- Hô...
Đám người xung quanh xem đến hết hồn. Bọn họ cho rằng cô gái này phát điên rồi, muốn dùng tay đỡ dao.
Không chỉ đám người đang vây xem ngay cả Vương bài sát thủ Tiêu Thần cũng hoảng sợ. Cũng may hắn nhanh tay lẹ mắt, vung chân đá trúng bắp đùi gã thanh niên. Gã thanh niên thấy con dao sắp đâm trúng Chu Tử Y đột nhiên thân thể mất trọng tâm ngã xuống, kéo theo mặt bàn thủy tinh nát vụn.
- Phụt..
Gã thanh niên nhịn đau ngồi lên phun ra một búng máu tươi. Gã nghiến răng nghiến lợi nhìn Chu Tử Y lúc này đã ngã vào lòng Tiêu Thần.
Sự việc ồn ào đã khiến nhân viên quản lý chú ý. Vài nhân viên quán rượu cũng đã tới hiện trường xua tan đám đông, đồng thời cầm máu cho gã thanh niên.
- Tiên sinh. Tiểu thư. E rằng các người phải tới cục cảnh sát gần đây cho lời khai.
Một gã bảo vệ to lớn đứng trước mặt Tiêu Thần nói.
- Không cần. Anh mau mang con chó kia tới bệnh viện đi. Lúc này phòng khám thú y cũng đóng cửa rồi.
Tiêu Thần nói, kế đó thản nhiên nhìn đám người hỗ trợ gã thanh niên.
- Con mẹ mày. Để lại tên. Cho dù chạy tới chân trời góc biển ông cũng phải giết mày.
Gã thanh niên nghe Tiêu Thần mắng lại muốn lao tới đánh người. Chỉ là vừa động đậy cảm giác đau đớn từ chân truyền tới khiến sắc mặt gã trắng bệch, mặc kệ nhân viên bảo vệ cản lại. Xem ra một đạp vừa rồi của Tiêu Thần cũng không nhẹ.
- Ha ha... Tốt nhất mày ăn thêm vài con bồ câu bồi bổ máu rồi hãy đến tìm tao.
Tiêu Thần cười ha ha. Tay trái ôm eo Chu Tử Y rời khỏi quán rượu.
- Tiên sinh.
Gã bảo vệ trung niên không ngờ Tiêu Thần bỏ qua cảnh báo của mình trong lòng tức giận, gã lập tức đưa tay cản người, quát:
- Tiên sinh đánh bị thương người khác. Muốn rời khỏi đây cũng không đơn giản vậy.
- Ha ha...Đương nhiên không đơn giản như vậy.
Tiêu Thần mỉm cười, kế đó nhìn gã bảo vệ nói:
- Lấy dùm tôi điện thoại trong túi quần.
- Ách...
Gã bảo vệ trung niên cùng đám người xung quanh trên trán xám đen. Người này thật quá kiêu ngạo. Phải biết quán bar này vốn được hắc bang bảo kê phía sau.
- Lẽ nào tiểu tử này thế lực rất mạnh?
Gã bảo vệ trung niên cau mày nghĩ thầm, bất quá cũng giúp Tiêu Thần móc điện thoại.
- Ha ha...Cám ơn ông chú. Xin bấm dùm tôi dãy số &^%&*$%.
Tiêu Thần mỉm cười nói ra một dãy số dài. Gã bảo vệ cẩn thận bấm máy kế đó đưa điện thoại lên gần tai Tiêu Thần.
- Sao cậu có thời gian điện cho tôi vậy?
Điện thoại vừa nhận đầu kia đã vang lên trọng nói một người đàn ông trung niên.
- Ha ha...Đang thiếu tiền muốn hỏi vay ông một ít?
Tiêu Thần lớn tiếng cười. Đám người xung quanh nghe những lời này cho dù bị đánh trúng tiếu huyệt cũng không dám cười ra tiếng. Gã bảo vệ tức sôi máu, mẹ nó, ông mày cầm điện thoại cho mày nói chuyện phiếm sao?
- Tôi nghèo lắm. Thằng nhóc cậu còn thiếu tiền sao? Nói đi. Có chuyện gì. Còn có hai người đang đợi tôi trong phòng.
Nam nhân cười mắng.
- Tôi kháo. Có hàng tốt không gọi tôi tới hả? Vừa vặn hai đôi.
Tiêu Thần cười xấu xa mắng. Kế đó bất đắc dĩ nói:
- Ở đây tôi có chút phiền toái, thay tôi giải quyết một chút.
- Hắc. Cậu còn có phiền toái khiến tôi giải quyết?
Nam nhân có chút kinh ngạc nói:
- Nói đi. Là chuyện gì?
- Ở quán bar đánh một con chó. Đối phương muốn dẫn tôi tới cục cảnh sát. Ha ha...
Tiêu Thần bất đắc dĩ cười, bàn tay đặt trên hông Chu Tử Y nhân cơ hội chiếm chút lợi ích, khẽ kéo người nàng sát với thân thể hắn hơn. Đôi nhũ phong cao lớn càng lúc càng ép chặt.
- Vậy sao? Được rồi. Để tôi giúp cậu lần này. Lần tới không gửi trước mấy trăm vạn đừng tìm tôi.
Nam nhân cười, ngắt điện thoại.
- Cám ơn nhiều. Ông chú. Hiện tại tôi phải đi. Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe. Sáng sớm ngày mai phái người tới tiểu khu Cảnh Dương lấy xe.
Tiêu Thần nhìn gã bảo vệ mỉm cười. Gã bảo vệ đang muốn nổi giận đột nhiên thấy được từ điện thoại của mình xuất hiện dãy số gọi tới sắc mặt vô cùng khẩn trương. Thanh niên này quả không dễ chọc.
Kết thúc quả thật ngoài dự đoán của mọi người. Nam thanh niên bị mang tới bệnh viện, Tiêu Thần gọi một chiếc xe chở nữ cảnh sát xinh đẹp về nhà mình. Gia súc Tiêu Thần dùng tay trái lái xe, tay phải bị thương đặt lên đùi Chu Tử Y đã ngủ say chiếm đại tiện nghi.