Chương 34: Yên tâm có tôi ở đây.
Rạng sáng ngày tiếp theo vừa mở mắt Tiêu Thần đã bị hai vị mỹ nữ ra lệnh xuống lầu mua đồ ăn sáng. Hôm nay là thứ 7 cũng không có tiết phải tới trường, ba người cũng tính là rảnh rỗi. Chỉ có Tiêu Thần hôm qua nhận lời bã xã Cao Thi Nhu phải dẫn cô đi dạo phố, bởi vì chuyện của Lương Yến Yến hắn không thể không xin lỗi Thi Nhu.
Uông Tiểu Kỳ bởi phải về nhà nói qua với cha mẹ nên sau bữa sáng vội vàng rời đi. Trong nhà lúc này chỉ còn lại Tiêu Thần cùng Lương Yến Yến đang nói lại quá trình hôm qua. Lương Yến Yến cũng đem mọi chuyện kể hết với hắn.
Hóa ra Lương Yến Yến nhìn qua có vẻ dễ thương yếu đuối này là con gái Lương Thông Thiên. Lương Thông Thiên người bình thường có thể không biết nhưng với vương bài sát thủ như Tiêu Thần đã từng có tìm hiểu qua.
Thành thị Lĩnh Hải có ba thế lực lớn. Thiên Xà Bang, Tàn Lang Bang cùng Huyết Dục Minh. Ba thế lực lớn giúp cán cân lực lượng cân bằng duy trì suốt nhiều năm qua. Lương Thông Thiên này là Nhị bang chủ Tàn Lang Bang, tại Lĩnh Hải cũng được coi nhà nhân vật có nhiều thủ đoạn.
Mấy ngày trước không biết từ đâu Lương Thông Thiên có được một món đồ khiến mấy thế lực lớn đuổi giết, bao gồm cả Tàn Lang Bang bởi vật này quá quý giá nên Lương Thông Thiên phải trốn chui trốn nhủi như chuột, là đối tượng bị người người công kích. Đêm qua Lương Thông Thiên bí mật hẹn gặp con gái Lương Yến yến, mà bản thân vì bảo vệ Lương Yến Yến chạy trốn đã bị loạn đao chém thương, hiện tại đã được đám người Tàn Lang Bang mang về.
- Cha của tôi. Cha của tôi có khả năng sẽ ch.ết. Ông ấy sẽ bị bọn người kia chém ch.ết, tôi đã từng thất bọn họ giết người, bộ dạng quá khủng khiếp.
Lương Yến Yến nói lại sự việc với Tiêu Thần cả người như vô lực, nước mắt chảy dài nhớ tới người cha bị tr.a tấn chí tử.
- Tiêu Thần. Tôi xin anh. Anh mau giúp ba tôi đi. Mau cứu ông ấy.
Lương Yến Yến nắm chặt cánh tay Tiêu Thần, hắn là người duy nhất có thể cho cô nương tựa thời điểm này.
Thực lòng mà nói Tiêu Thần vốn không muốn dây vào vũng nước bẩn này nhưng nghĩ lại bản thân có thể mượn cơ hội tiến vào thế giới ngầm Lĩnh Hải, lại thấy tiểu mỹ nhân Lương Yến Yến này khóc đến thảm thiết, đôi mắt to tròn đã sưng húp Tiêu Thần thật sự không thể từ chối.
- Yến Yến. Đừng gấp. Chúng ta từ từ nghĩ cách.
Tiêu Thần vỗ vỗ bả vai Lương Yến Yến, rút mấy tờ khăn giấy đưa nàng.
- Tiêu Thần. Anh nhận lời giúp tôi?
Lương Yến Yến hưng phấn hỏi.
- Phải.
Tiêu Thần cười nhạt gật đầu, Lương Yến Yến cảm động tới độ hôn một cái lên mặt hắn:
- Cảm ơn anh Tiêu Thần. Anh thật sự là người tốt.
Ài. Ai bảo tôi là người đa tình. Vì một tiểu mỹ nữ như vậy chút nguy hiểm có ngại gì. Môi Yến Yến thật mềm nha. Bất quá Tiêu Thần cũng không ngờ cái gật đầu này dẫn hắn vào cơn lốc xoáy cực lớn.
- Ha ha....Là người tốt hay xấu để thời gian đánh giá đi.
Tiêu Thần mỉm cười, hắn chưa bao giờ cho rằng bản thân là người tốt. Hắn nói tiếp:
- Yến Yến. Mau đem vật chú Lương đưa cô cho tôi xem một chút. Có lẽ chúng ta có thể tìm được chút manh mối.
- Được. Đợi một chút tôi vào phòng rửa tay lấy ra.
Lương Yến Yến lau khô nước mắt đi vào nhà tắm.
- Đồ vật kia cô để trong nhà tắm sao?
Tiêu Thần có chút khó hiểu hỏi.
- Không phải. Là tôi để trong nội y.
Lương Yến Yến nín khóc bật cười nói.
Cũng may là tôi cứu được cô. Bằng không đám súc sinh kia bắt được cô chẳng phải sẽ lột sạch cô ra sao? Mẹ nó, lần tới ông mày gặp lại sẽ lột toàn bộ các ngươi.
Đây là một cái bọc nhỏ dùng da dê chế thành, Tiêu Thần chậm rãi mở chiếc bọ này ra bên trong xuất hiện chiếc chìa khóa cũ màu vàng. Tiêu Thần cầm nửa tấm bản đồ quan sát, trên mặt bản đồ là nửa hình rồng cổ Hoa Hạ. Tấm bản đồ này làm bằng chất liệu khá đặc biệt, vừa cứng lại vừa mềm mại như tơ tằm.
- Chú Lương có nói đây là vật gì không?
Tiêu Thần ngẩng đầu nhìn Lương Yến Yến. Bằng vào nửa tấm bản đồ cùng một chiếc chìa khóa như vậy hắn thật sự không đoán ra vật này có gì đặc biệt khiến các thế lực ngầm phải tranh đoạt. Bất quá có thể thấy vật này không tầm thường.
- Ba không nói gì thêm. Chỉ nói tôi nhất định phải giữ gìn thật tốt, ngàn vạn lần không được để mấy thứ này rơi vào tay kẻ xấu.
Lương Yến Yến nhíu mày nói. Nhớ tới cha đang bị cực hình tr.a tấn mắt cô lại có chút đỏ ửng.
- Thật khó. Nửa tấm bản đồ với một chiếc chìa khóa nhỏ, trên bản đồ cũng không đánh dấu địa điểm. Không có manh mối khác căn bản không thể biết được là vật gì.
Tiêu Thần thất vọng thở dài một hơi. Vốn hi vọng từ vật này có thể lần ra chút manh mối có ích, thật không ngờ...
- Ba tôi hết cách cứu rồi sao? Vậy tôi phải làm sao mới tốt?
Nghe Tiêu Thần nói như vậy Lương Yến Yến bật khóc, nước mắt tràn mi. Từ nhỏ cô cùng người cha này sống lương tựa vào nhau. Thật không dám tưởng tượng nếu mất đi người cha này cuộc sống còn gì ý nghĩa nữa.
Tiêu Thần nhìn Lương Yến Yến khóc trong lòng bất an cùng cảm thông, an úi cô:
- Yên tâm đi. Tuy rằng chúng ta không biết đây là vật gì nhưng nếu đám người kia vì vật này mà tới khẳng định chú Lương không gặp nguy hiểm tính mạng.
- Thật vậy sao?
Nghe Tiêu Thần nói vậy Lương Yến Yến lại có hi vọng, hưng phấn kéo tay hắn.
- Đương nhiên. Yên tâm đi. Có tôi ở đây nhất định sẽ mang chú Lương còn sống trở về.
Tiêu Thần vỗ vỗ vai Lương Yến Yến hứa hẹn.
- Tạm thời cô ở lại đây đừng đi đâu. Việc ở trường tôi sẽ báo lại với chị Diễm Vân. Mặt khác di động của cô cũng đừng dùng tới. Chút nữa tôi ra ngoài sẽ mua cho cô một sim mới. Số này chỉ tôi có thể liên lạc. Còn nữa. Đừng nói chuyện này với cô giáo Uông. Càng ít người biết càng tốt.
- Tiêu Thần. Vì sao anh giúp tôi?
Lương Yến Yến có chút ngây ngốc nhìn Tiêu Thần. Cô biết chuyện này mang lại bao nhiêu phiền phức bởi vậy có chút không dám tin tưởng người bạn học ngày thường hay hi hi ha ha này lại đồng ý giúp mình.
Tiêu Thần ngây ra một lúc, kế đó lập tức dùng đôi bàn tay to lớn dịu dàng lau nước mắt trên bờ mi Lương Yến Yến, cười nói:
- Vậy vì sao cô lại muốn tìm tôi giúp? Bởi vì cô tin tưởng tôi nên tôi sẽ toàn lực giúp cô.
Dứt lời Tiêu Thần cầm áo khoác đứng dậy nói:
- Tạm thời ở lại đây. Giữa trưa tôi sẽ cho người mang đồ tới. Tôi muốn ra ngoài gọi điên xem có thể dùng máy bay riêng không. Điện thoại di động của cô ngàn vạn lần không được dùng tới. Nhớ chưa?
- Được rồi.
Lương Yến Yến kiên cường gật đầu. Đợi bóng lưng Tiêu Thần biến mất khỏi phòng cô mới bụm mặt khóc ồ lên. Đầu tiên là vì cha cô, thứ hai là vì Tiêu Thần.
*****
Tiêu Thần xuống dưới lầu cũng không dung xe máy của mình mà gọi một chiếc taxi chạy thẳng đến Hồng Lâu.
Hồng Lâu nghe tên giống như một tòa lầu nhưng thực tế nó là vườn giải trí lớn nằm tại Tây Bắc Lĩnh Hải. Khuôn viên nơi này chiếm diện tích lớn nhất bởi thế cũng có người gọi nơi này là Tây Bắc Giác. Là một khu giải trí lớn nó tuyệt đối có tư cách xưng như vậy. Ở đây ngoài 12 hộp đêm, 24 quán bar, 36 quán KTV còn có 120 tụ điểm mát xa, 240 quán gội đầu, hàng ngày đón tiếp không biết bao nhiêu lượt người. Tám bãi đỗ xe lớn ngày ngày chật ních đủ loại xe cộ, xe đẩy hàng hiệu mỗi ngày dùng cả vạn chiếc, vé xe có thể chất đầy một chiếc xe bus, băng vệ sinh nữ nhân dùng qua cũng có thể đập ch.ết người.
Một bức tường lớn cao 5m ngăn cách toàn bộ Hồng Lâu với thế giới bên ngoài. Tám cửa lớn là đường duy nhất có thể tiến vào đây. Người bước vào đây có thể cảm nhận thứ gì gọi là lầu vàng gác tía, cái gì gọi là xa hoa mỹ lệ. Là một thành phố đứng đầu Hoa Hạ, Lĩnh Hải cũng không cấm hình thức kinh doanh này ngược lại áp dụng hình thức quản lý này tập trung các nhà máy sản xuất bên canh đó. Tại Hồng Lâu mỗi một hộp đêm, quán rượu, KTV, quán mát xa, phòng gội đầu đều phải đăng ký đồng thời đặc biệt bố trí cảnh vệ đội thống nhất quản lý nơi này. Toàn bộ Hồng Lâu tràn ngập không khí vừa âm tà vừa chan chứa hương vị hài hòa.