Chương 45: Chị rất ít khi thương người.
- Ha ha. Cũng không phải như chị Tú nghĩ đâu. Người ta không muốn cùng tôi làm chuyện đó.
Tiêu Thần vừa nói vừa tựa đầu lên bộ ngực đồ sộ của Hà Tú, cô nàng này hiểu ý cũng phối hợp cùng hắn.
- Người kia không muốn cậu nhưng tôi muốn,...
Hồ Tú cười mê hoặc..
- Vẫn là chị Tú tốt với Đại Pháo.
Tiêu Thần cười cười.
*****
Hứa Diễm ngây ngốc trong phòng vệ sinh đã gần một giờ. Thẳng tới khi trời tờ mờ sáng khi âm thanh " A" " Hừ hừ"...bên ngoài ngưng lại cô mới cảm thấy sắp bị tr.a tấn đến hỏng rồi. Chuyện chưa từng xảy ra với cái đũng quần của cô rốt cuộc cô cũng cảm nhận được.
Khi trận chiến trên giường chấm dứt, Hứa Diễm run run từ phòng vệ sinh bước ra.
Hứa Diễm vốn tới từ một thị trấn nhỏ của tỉnh lẻ. Cha của nàng là cán bộ thị trấn từ nhỏ đã li dị với mẹ nàng, nàng theo mẹ nhưng không lâu sau thì mẹ qua đời. Học xong trung học Hứa Diễm theo Nhị thục học thuật đánh bạc gần mười năm thì tới Lĩnh Hải làm ăn. Trên sòng bạc cô quen thấy đám ăn chơi thực hiện hành vi đáng xấu hổ kia. Cũng bởi không có thiện cảm với những hành động này nên mặc đám lắm tiền quẳng ra một mớ muốn mình phục vụ, Hứa Diễm cũng chưa từng khuất phục. Cô muốn kiên trì chờ đợi bạch mã hoàng tử của mình, cô khát khao có được tình yêu oanh oanh liệt liệt, cô cũng khát khao có được một người đàn ông thông minh khẽ nắm tay dắt cô tới đại lẽ đường. Chỉ la chờ đợi đã hai mươi bảy năm người đó vẫn chưa xuất hiện.
- Các người thật sự không biết xấu hổ.
Hứa Diễm khinh thường nói.
Làm chuyện kia quả thật rất sảng khoái nhưng Hứa Diễm đối với hành vi của hai người Tiêu Thần vô cùng chán ghét. Dù sao bọn họ ngang nhiên coi nàng như không khí, hô to gọi nhỏ ầm ĩ khắp phòng.
- Thôi đi. Tôi đâu có làm chị. Nếu tôi cùng chị làm chuyện này chưa biết chừng chị còn mạnh bạo hơn chị Tú.
Tiêu Thần vẻ mặt khinh thường nói. Đàn bà thôi, đều có ngực, Hứa Diễm kia xem đến sắc mặt đỏ bừng nói không chừng cố tình ra vẻ, điều này khiến hắn không thoải mái.
- Hà Tú rụt rè? Tiếng rên của cô ta vang khắp tầng này chưa biết chừng. Sợ rằng bọn họ đã biết chuyện dơ bẩn các người vừa làm.
Hứa Diễm trừng mắt nhìn Tiêu Thần, kế đó mở tủ lấy chai nước lạnh rót vào cổ họng. Lúc này cô cần nước để dập tắt tà hỏa trong lòng.
- Chuyện dơ bẩn? Ha ha...Cô có thể nói chuyện tôi cùng chị Tú tâm đầu ý hợp là chuyện dơ bẩn sao?
Tiêu Thần cười lạnh một tiếng nhất thời kéo chiếc chăn phủ kín thân thể Hà Tú. Hà Tú lúc này đã chìm trong mê mệt, hắn không muốn cô nàng bị cảm lạnh.
- Tâm đầu ý hợp? Hừ. Cô nàng Hà Tú này vốn là gái bao. Cậu đang chơi gái. Nói chuyện gì tâm đầu ý hợp? Không phải vì đồng tiền giao dịch thân thể sao?
Hứa Diễm uống xong nước lạnh lau khóe miệng nói. Cho dù rơi vào hoàn cảnh này cô nàng vẫn vô tình bộc lộ chút tính cách tiểu thư.
- Hiện tại cô ấy đã không còn là gái nữa. Từ nay về sau cô là đàn bà của tôi. Hay nói cách khác sẽ là nhân tình hoặc người nhà. Sẽ không có chuyện giao dịch nữa. Cả người cô ấy đều là của tôi.
Tiêu Thần thản nhiên nói một câu. Đến bây giờ hắn cũng không phải là người muốn lôi chuyện cũ ra nói. Thời điểm Hà Tú tại sòng bạc cũng không lo bỏ chạy một mình, nhất mực lo lắng cho an nguy của hắn. Hắn có thể cảm nhận được cảm giác tiêu hồn trong trận chiến trên giường vừa rồi không phải do giao dịch mà có được. Thuần túy là bà chị xinh đẹp này khiến hắn có cảm giác che chở, chinh phục như đứa em nhỏ bảo vệ bà chị lớn.
- Ha ha...Cậu nghĩ vậy thật có chút khác người. Cũng không phải làm vậy. Gái thì vĩnh viễn sẽ là gái. *** không bỏ được ăn phân, thấy người giàu có là nghĩ tới việc ăn bám hay chủ động lột đồ. Hạng người này sẽ không có tự trọng, tự trọng đã sớm bị bọn họ bán hết rồi.
Hứa Diễm uống xong một chai nước lạnh lại tiếp tục lấy từ tủ lạnh chai thứ hai.
- Đó là suy nghĩ của cô thôi.
Tiêu Thần cũng không tức giận mà khẽ xoa vai Hà Tú. Kế đó nhẹ nhàng dùng hai tay nâng thân thể nàng mang tới chiếc giường lớn trong phòng dịu dàng đắp một tấm chăn mỏng cho cô.
- Cậu thực sự yêu cô ta?
Hứa Diễm nhìn động tác của Tiêu Thần có cảm giác khó tin. Tiểu Pháo Ca lỗ mãng kia lại yêu hạng gái phong trần này?
- Tôi không dám nói yêu cô ấy nhưng tôi thật sự muốn quan tâm cô ấy.
Tiêu Thần khẽ vuốt gương mặt Hà Tú mang theo cảm giác chua xót, trong lúc ngủ mơ mơ màng màng Hà Tú vẫn mỉm cười như vậy nói rõ thời điểm khi nãy đã cố hết sức để hắn hài lòng.
- Cậu thực là người đàn ông kỳ lạ. Bề ngoài giống lưu manh nhưng nội tâm...
Hứa Diễm nói tới đây đột ngột ngừng lại.
- Nội tâm thế nào?
Tiêu Thần hỏi.
- Còn có thể thế nào? Ít nhất không quá xấu.
Hứa Diễm đỏ mặt bò lên chiếc giường lớn còn lại.
- Đi ngủ sớm chút đi. Còn việc gì ngày mai nói sau.
Hứa Diễm duỗi cái lưng mệt mỏi cũng không còn khách khí với Tiêu Thần mà đặt mình trên giường lớn, chậm rãi đắp chiếc chăn đơn mỏng.