Chương 103: Năm yêu cầu.
- Không sai! Tin tức này tuyệt đối chính xác.
Hồ Trường Nghĩa gật đầu nói:
- Ngay từ đầu chúng ta cũng nghĩ Vương Thiết Lâm chỉ buôn bán thuốc phiện và súng ống đạn dược, nhưng năm trước đột nhiên vùng phụ cận tỉnh X đột nhiên có vài đứa trẻ lang thang mất tích vô cớ. Hơn nữa mấy ngày sau phát hiện thi thể của bọn chúng ở nơi hoang vu. Phần lớn thi thể đều không đầy đủ nội tạng. Cuối cùng qua một số trinh sát đã mạo hiểm thâm nhập mới tr.a ra được kẻ đứng sau gây ra toàn bộ việc này là Vương Thiết Lâm.
- Vương Thiết Lâm có thể coi là thế lực cường đại tại khu Tây Bắc nước ta, quả thật là giải quyết y vô cùng rắc rối. Không chỉ các thế lực ngoài ánh sáng mà còn có các thế lực ngầm, các cán bộ sâu mọt cấp tỉnh cũng nhận hối lộ của Vương Thiết Lâm.
Hồ Trường Nghĩa nghiến răng nghiến lợi, nét mặt già nua đỏ bừng lên.
- Đây gọi là bắt giặc phải bắt vua trước, thế nên lần này quân đội quyết định mục tiêu hành động chỉ một mình Vương Thiết Lâm. Để đảm bảo Tây Bắc tránh khỏi một trận tai kiếp, quân đội chúng ta quyết định ấp dụng phương án nhanh gọn nhất, trừ diệt Vương Thiết Lâm. Mà người có thể tuyển chọn tốt nhất chính là ngươi, Thần giữ cửa Hoa Hạ.
Hồ Trường Nghĩa đi tới phía trước nắm tay Tiêu Thần.
- Ngươi chính là phúc tướng của đất nước đó.
- Ặc, tôi có được lựa chọn không vậy?
Mắt thấy Hồ Trường Nghĩa làm ra bộ dáng thấy nghĩa tương trợ, Tiêu Thần nhanh chóng đẩy tay lão ra, sau đó lui về sau một bước.
Chẳng lẽ lão già này tuổi cao liền sinh ra sở thích gần gũi, thân mật với đàn ông. Thật khiến người khác phát run! Tiêu đại gia ta còn chưa có loại ham mê đó.
- Ngươi đã đáp ứng rồi phải không?
Hồ Trường Nghĩa lau nước mắt thương xót, kêu lên kinh ngạc.
Thằng nhóc này nếu bình thương không nói trước một đống điều kiện và yêu cầu thì sẽ không dễ dàng đồng ý ra tay, hay hôm nay hắn đã đổi tính. Gặp quỷ sao? Tinh thần trượng nghĩa đột nhiên tăng cao sao?
- Lời vô nghĩa! Tiêu Thần tôi là ai chứ! Chính là trụ cột của nước nhà!
Tiêu Thần vỗ ngực quát:
- Mỗi một con dân Đại Hoa đều có ý thức mãnh liệt với đất nước. Đừng nói tới chuyện đi giết Vương Thiết Lâm, ngay cả dù phải đi giáo dục hắn tôi cũng sẽ làm.
- Ha ha, tên nhóc này nói hay lắm!
Ngụy Trung Quốc ngồi bên cạnh nghe xong lời Tiêu Thần liền hô lên tán thưởng, tiến lên vỗ vai Tiêu Thần, cười lớn nói:
- Nếu đất nước cái thêm vài nhân tài giống như ngươi thì lo gì không hưng thịnh.
- Ha ha, lão Ngụy cũng không cần khen ngợi hắn sớm như vậy. Thằng nhóc này sảng khoái đáp ứng điều kiện như vậy, nhất định có yêu cầu gì đó phía sau.
Hồ Trường Nghĩa cười nói.
Lão hiểu thái độ làm người của Tiêu Thần. Tuy rằng hắn khá yêu nước nhưng cũng rất quý trọng bản thân. Chuyện không có lợi ích cho bản thân hắn tuyệt đối sẽ không làm. Năm trước đi cứu một vị thủ trưởng, Tiêu Thần cũng đòi lấy mấy bình rượu ngon của lão, khiến bản thân đau xót không thôi.
- Ha ha, đúng là lão Hồ hiểu tôi!
Tiêu Thần cười lớn, không lấy một phần lợi cho bản thân, Tiêu đại gia ta lấy gì để sống qua ngày. Hiện giờ ngay cả chi phiếu một triệu cũng không có, không chừng ngày nào đó tiêu xài hết tiền thì phải làm sao.
- Nói đi, có yêu cầu gì?
Hồ Trường Nghĩa cười nói, sau đó quay sang đánh mắt với Ngụy Trung Quốc, hai lão đã chuẩn bị sẵn sàng thương lượng yêu cầu với Tiêu Thần.
- Ha ha, yêu cầu cũng không nhiều lắm.
Tiêu Thần hài lòng gật đầu nói:
- Hai lão cũng biết Vương Thiết Lâm này ở vùng Tây Bắc là bá chủ, hơn nữa bên cạnh còn có một số cán bộ sâu mọt tiếp tay. Tôi còn nghe nói y là cao thủ nội gia hàng đầu, bên người có vô số vệ sĩ, thậm chí có thể nắm giữ dị năng như ma cà rồng, người dơi, kungfu panda...
- Được rồi, nếu ngươi không kiếm được lợi ích chắc sẽ không yên lòng. Không phải chỉ là công phu sư tử ngoạm thôi sao? Lần này là quốc gia ủy thác nhiệm vụ, chẳng lẽ còn sợ chưa nhét đủ miệng ngươi hay sao?
Hai vị lão gia đau đầu váng óc, người này tới tận cùng là muốn ra giá thế nào đây?
Hắn chắc chắn cũng chỉ vì muốn lợi ích lớn nên mới loanh quanh một hồi như vậy.
- Ha ha, vậy tôi sẽ nói thẳng.
Tiêu Thần nói:
- Tôi có năm yêu cầu. Thứ nhất, tôi sẽ đưa cho hai lão một danh sách, những người trong đó trong thời gian tôi không ở đây đều phải bảo vệ thật tốt, không thể để xảy ra một chút sơ xuất.
- Điều này có thể đáp ứng.
Hồ Trường Nghĩa và Ngụy Trung Quốc đồng thời đứng lên.
- Thứ hai, điều quan trọng là hiện giờ tôi không có tiền, chuyển bốn hoặc năm triệu vào tài khoản cho tôi. Con số này cũng không phải nhiều lắm.
- Điều này không thể được, quân đội nhiều nhất cũng chỉ có thể cấp cho ngươi một trăm nghìn.
Hai lão lắc đầu liên tục, Hồ Trường Nghĩa giơ lên một ngón tay.
- Ặc, vậy coi như những yêu cầu sau không cần nói.
Tiêu Thần buông tay, một trăm nghìn mà muốn ông đây đi bán mạng! Ông không thèm quản nữa!
- Đẹp trai như tôi, tùy tiện kiếm một thiếu phụ giàu có nào đó, một năm cũng có thể bao cho tôi một trăm nghìn đó.
- Khoan, đừng đi vội. Chúng ta thương lượng lại một chút.
Hồ Trường Nghĩa thấy Tiêu Thần sắp bỏ đi, bước nhanh tới kéo hắn lại. Lão và Ngụy Trung Quốc một trái một phải kéo lấy tay giống như sợ hắn trốn mất.
- Haiz, tôi biết các lão khó khăn, vậy ba triệu đi.
Tiêu Thần nhanh chóng ra giá lần nữa.
- Ít hơn chút nữa.
Hai lão quân nhân giống như thần giữ của.
- Năm trăm nghìn thì thế nào?
- Không thể được, hai triệu là ít nhất, bằng không tìm người khác giúp đi.
Tiêu Thần mất kiên nhẫn nói.
- Được, hai triệu thì hai triệu.
Hồ Trường Nghĩa biết đã không thể mặc cả thêm.
- Lão Hồ, chúng ta lấy đâu ra hai triệu đưa cho thằng nhóc này. Quân đội căn bản không thể xuất ra nhiều tiền như vậy.
Ngụy Trung Quốc không ngờ Hồ Trường Nghĩa đáp ứng nhanh chóng như vậy, lập tức than nghèo kể khổ.
- Ực.
Hồ Trường Nghĩa đánh mắt ra hiệu với Ngụy Trung Quốc, đồng thời dùng ngón tay vẽ lên không trung một chút, Ngụy Trung Quốc liền lập tức hiểu ra.
Ha ha, chỉ cần đưa ngân phiếu khống, dù cho Tiêu Thần hoàn thành nhiệm vụ trở về không lấy được hai triệu, hắn có thể tức giận với toàn thể đất nước được sao? Có thể tìm lãnh đạo cấp cao nhất đòi tiền hay sao?
- Hai triệu được rồi, nhưng trước hết phải giao đủ năm trăm nghìn tiền mặt, nếu không không cần phải bàn nữa.
Tiêu Thần đương nhiên biết trò quỷ của Hồ Trường Nghĩa, đây cũng không phải lần đầu hắn mắc mưu.
- Ực, được rồi.
Gặp phải Tiêu Thần khôn khéo như thế, Hồ Trường Nghĩa cũng không thể kiên trì thêm được nữa. Năm trăm nghìn đổi lấy mạng Vương Thiết Lâm, cuộc trao đổi này trong khắp Hoa Hạ tuyệt đối là có lời.
- Yêu cầu thứ ba, các lão phải giúp hai mẹ con một người bạn của tôi nhập hộ khẩu Lĩnh Hải. Đây là điều tôi đã đáp ứng với cô ấy.
Tiêu Thần đương nhiên không quên vấn đề hộ khẩu của Hồ Tú và Hinh Nhi.
- Chuyện nhỏ.
- Yêu cầu thứ tư, tôi muốn quân đội ra mặt áp chế Ngọc gia Hưng Hải, trong thời gian tôi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, bọn họ không được tới Lĩnh Hải làm loạn.
- Ngọc gia Hưng Hải?
Hồ Trường Nghĩa suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Ngọc Mãn Lâu ta đã gặp qua vài lần, lão là một kẻ thủ đoạn âm hiểm. Chuyện của ngươi lần này ta cũng đã tìm hiểu rõ ràng, là do đứa con thứ hai Ngọc Mãn Thiên tự chuốc lấy khổ. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ ứng phó với bên Ngọc gia. Trước quyền lực quốc gia, một gia tộc du côn lưu manh cũng không thể không cúi đầu.
Tiêu Thần gật đầu nói tiếp:
- Yêu cầu cuối cùng là giúp tôi tìm một người thợ tốt nhất sửa xe máy giống như nguyên dạng.