Chương 110: Xuất đầu.

Móc túi hay còn có tên gọi khác là tiểu thâu dùng để chỉ những kẻ chuyên ăn cắp vặt trong giới trộm cướp. Một khi bị bắt, chịu trách nhiệm trước pháp luật thì mức án cao nhất phải lĩnh lên tới tử hình.
Đó là cách giải nghĩa từ "tên móc túi" ở trong từ điển.


Kẻ dẫn đầu năm tên lưu manh trước mặt nếu so với cách miêu tả về kẻ móc túi trong từ điển rõ ràng ngang ngược hơn rất nhiều. Miệng ngậm điếu thuốc, trên tay cầm gậy sắt, tên đại ca trung niên khoảng chừng ba mươi tuổi, da xanh xao vàng vọt, hai mắt lõm sâu, vừa nhìn đã thấy là một kẻ ham mê tửu sắc quá độ, ánh mắt lúc này đang mơ hồ đánh giá hai người Tiêu Thần và Hà Đào.


- Đại ca, chính là tên mập này đánh Tiểu Hầu! Anh nhất định phải làm chủ thay Tiểu Hầu.
Một tên lưu manh trẻ tuổi tiến đến bên gã đại ca cầm gậy sắt, chỉ vào Hà Đào quát, khóe miệng lộ ra ý cười, dường như đã thấy trước được cảnh Hà Đào bò dưới háng cầu xin tha thứ.


- Ha ha, ngươi cũng khá thú vị đó.
Tên đại ca cất giọng khàn khàn, trong thanh âm ẩn chứa tà khí khiến Tiêu Thần đang rất bình thản cũng phải cau mày, trực giác mách bảo kẻ đứng trước mặt nhìn qua giống như sắp xuống mồ nhưng thực sự không hề đơn giản.


- Hừ! Mọi chuyện là do lão tử làm! Thả người anh em này của ta đi!
Hà Đào vỗ bộ ngực to béo, sau đó tiến lên kéo Tiêu Thần về phía sau.


Hà Đào cũng là kẻ trượng nghĩa, thấy đối phương có nhiều người, hơn nữa còn chuẩn bị cả gậy sắt nên đoán được chuyện hôm nay khó có thể dùng lời giải quyết, thậm chí phải đánh đấm một phen. Gã không muốn kéo Tiêu Thần vô tội vào cuộc, dù sao mọi chuyện đều là do một mình gã gây ra.


available on google playdownload on app store


- Thả cái mẹ ngươi, hôm nay đều nằm lại đây cho ta!
Tên lưu manh trẻ tuổi kia và Tiểu Hầu bị đánh quan hệ không tệ, lúc bình thường là một cặp chuyên hành nghề móc túi trên các chuyến xe công cộng.


Ngày hôm nay hai bọn chúng đang định xuống tay với một cô bé cầm túi xách trên xe bus thì lại gặp phải Hà Đào. Tại hiện trường gã mập bắt được Tiểu Hầu đánh cho một trận, còn muốn lôi tới cục cảnh sát. Lúc đó cả hai tên tức giận lao vào đánh lại, nhưng với thể trạng gầy gò ốm yếu của bọn chúng sao có thể là đối thủ của lão mập. Đến cuối cùng Hà Đào tặng cho Tiểu Hầu một cước, đến bây giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện. Tên lưu manh kia đầu tiên đưa Tiểu Hầu tới bệnh viện, sau đó vừa báo tin cho đại ca, vừa dò hỏi tin tức về Hà Đào ở tiểu khu Cảnh Dương.


- Lão Đại, không nên tha cho thằng nhãi kia, em thấy hắn cũng không phải loại tốt đẹp gì, không chừng thả người này đi hắn sẽ báo cảnh sát đó.


Tên lưu manh trẻ tuổi tiến đến nói thầm bên tai lão đại, người trước mặt nhìn qua đã thấy vẻ tuấn tú khôi ngô, buông tha Tiêu Thần khiến lòng gã không thoải mái.


Tên đại ca trung niên đẩy tên lưu manh trẻ tuổi sang một bên, sau đó dùng tay bắn tàn thuốc ra xa, ho mạnh hai tiếng, ánh mắt đột nhiên bạo phát hàn quang, nhìn chằm chằm vào Hà Đào quát:
- Ta có thể thả huynh đệ của ngươi đi! Nhưng ngươi phải tự phế một cánh tay, coi như mọi chuyện cho qua, tùy ngươi quyết định.


- Đại ca!
Tên lưu manh trẻ tuổi đang định ngăn cản quyết định của đại ca, vừa tiến lên liền bị tên đại ca tát mạnh một cái. Gã lập tức ngã xuống đất, miệng phun máu tươi.
- Còn dám mở miệng ông giết ngươi.


Tên đại ca trợn mắt hung hăng nhìn gã đàn em khiến hắn sợ tới run người, vội vàng gật đầu chạy thật nhanh về phía sau đại ca. Ánh mắt gã lúc này càng thêm hung ác, gắt gao nhìn Hà Đào.
Mẹ kiếp, đợi sau khi đại ca phế các ngươi, ta và Tiểu Hầu nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ!


- Thế nào? Đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu để ông đây ra tay thì cả hai người đều phải bỏ lại tay phải.
Tên đại ca thản nhiên hỏi, sau đó móc trong túi ra một bao thuốc Phù Dung Vương, rút một điếu ung dung châm lửa.


Hà Đào sắc mặt trắng bệch, thân hình mập mạp của gã chắn trước mặt Tiêu Thần lúc này khẽ run lên. Thời trung học gã cũng có đôi chút tiếng tăm trong trường, cũng từng đụng tay chân vài lần, nhưng hiện giờ trước mặt là năm tên lưu manh có vũ khí, lại thêm tên đại ca trông qua có vẻ ốm yếu nhưng lực lượng cực lớn. Vừa rồi hắn mới hơi vung tay, tên lưu manh trẻ tuổi kia đã ngã xuống, miệng còn phun máu tươi.


Hơn nữa tên này không kiêu ngạo nóng nảy, ánh mắt sắc bén, lại trực tiếp xử lý mọi việc. Gã còn chủ động mở đường cho mình tự đánh gãy một cánh tay thì sẽ buông tha cho Tiêu Thần. Người này nhất định là kẻ có tên tuổi trong giới xã hội đen, gặp phải nhân vật thế này Hà Đào tự biết mình gần như không có phần thắng.


Lấy một đánh năm, hơn nữa dù có thêm Tiêu Thần cũng chỉ là hai đánh năm, có thể đánh được hay sao?
Chẳng lẽ mình thật sự phải phế đi một cánh tay sao? Nếu như thế chỉ còn là phế nhân, sau này có thể làm được gì nữa?


- Ta đã suy nghĩ thay cho hắn. Chúng ta quyết định sẽ buông tha cho các ngươi với điều kiện mỗi người các ngươi phải hủy đi "thằng nhỏ". Như thế mọi việc sẽ cho qua!
Tiêu Thần đẩy Hà Đào sang một bên. Rút cuộc hắn đã quyết định sẽ xuất thủ.
- Tiểu Thần!


Hà Đào nhanh chóng tiến lên kéo Tiêu Thần, khẩn trương can ngăn hắn. Đám người đối phương tìm đến có chuẩn bị, tên đầu gỗ này lại muốn thay mình xử lý mọi chuyện thì ít nhất cũng phải nhìn tình thế chứ.
- Ngươi là cao thủ!


Gã đại ca trung niên hướng về phía Tiêu Thần giơ ngón cái lên.


Cao thủ một khi đối mặt đều phát ra khí thế vô hình. Vừa rồi Tiêu Thần thản nhiên nói một câu biểu hiện phong phạm của kiểu cao thủ hùng mạnh, huống hồ lúc đầu tên đại ca đã cảm giác được thanh niên tuấn tú cao lớn phía sau gã béo cũng không phải là một nhân vật đơn giản. Mình cùng đám đàn em chuẩn bị động thủ mà thanh niên này lại im lặng không nói, thái độ thờ ơ, tư thế giống như nhìn thấy núi Thái Sơn sụp đổ trước mắt mà không có phản ứng, nhất định là có chỗ để tự tin.


- Đúng vậy...
Tiêu Thần nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng. Hắn nhìn tên đại ca với ánh mắt tán dương:
- Ngươi nhanh quyết định đi, bằng không đợi tới lúc ta xuất thủ sẽ không còn cơ hội nữa đâu.


Gã đại ca này chính xác có thể tính là một tiểu cao thủ, chẳng qua trong mắt Tiêu Thần, dù trứng gà và trứng ngỗng có khác nhau thì cũng đều là trứng, chỉ cần nhấc tay lên đều có thể đập nát.
- Ngươi thật sự phải xuất lực vì thằng nhãi kia sao?


Gã đại ca trung niên không nhịn được hỏi, ánh mắt nhìn Tiêu Thần gắt gao.


Tiêu Thần thản nhiên gật đầu. Đám đàn em và Hà Đào đứng phía sau sau hai người không hiểu chuyện gì đang diễn ra nên chỉ biết im lặng theo dõi tình huống trước mắt. Hai người giống như đang diễn kịch, một người diễn vai đại ca lưu manh, một người diễn vai nam tử trợ nghĩa, thế nên đám lâu la bên ngoài căn bản không đoán ra thâm ý trong lời bọn họ.


- Vậy nhất định phải phân cao thấp rồi!
Gã đại ca trung niên phất tay, đám đàn em phía sau hiểu chuyện liền lui về phía sau mấy bước canh giữ lối thoát đề phòng hai người Tiêu Thần chạy trốn.


Tiêu Thần cũng đẩy Hà Đào sang một phía. Gã còn đang định mở miệng khuyên bảo, chẳng qua lúc này Tiêu Thần rất kiên định nhìn gã gật gật đầu, trên mặt lộ vẻ vô cùng tự tin. Thực sự hắn cũng không tin một đại cao thủ như mình có thể mất mặt mũi trước một tiểu cao thủ.


Nhìn thấy Tiêu Thần cố chấp và tự tin như thế, Hà Đào cũng không tiện nhiều lời, liền đứng qua một bên xem cuộc đấu.






Truyện liên quan