Chương 120: Sát thủ truy tung.
- Oạch.
Thanh niên cường tráng nằm thảm trên mặt đất, vẻ mặt rất buồn bực. Gã vội vàng xuất trận đầu tiên, ai ngờ tên mặt trắng này lại là một cây thương cứng, lúc nhận ra thì thật sự đã giống như tự tìm tử lộ.
Tiêu Thần tiến đến bên cạnh đối thủ, bước chân đè mạnh lên tay trái của gã.
- A!
Tay trái thanh niên cường tráng bị thương nặng, lại thêm Tiêu Thần đè vào nên đau đớn vô cùng, trên trán mồ hôi lạnh vã ra, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, gã chuẩn bị tư thế ra tay phản kháng.
- Đừng nhúc nhích! Tay trái của ngươi gãy rồi! Để ta trị thương cho!
Tiêu Thần hung hăng trừng mắt nhìn tên thủ hạ. Gã không còn ý kháng cự lại nữa, chỉ quay mặt đi, để cho Tiêu Thần tiếp tục nắn lại xương tay trái cho mình.
- A! A!
Lại một tiếng kêu thảm thiết giống như heo cắt tiết, Tiêu Thần vặn mạnh tay trái gã thanh niên, rồi kéo thẳng xuống thật mạnh! Tiếp theo lại dùng sức đẩy lên trên rất nhanh.
- Rắc!
Một tiếng giòn tan, cánh tay gã thanh niên bây giờ đã tốt hơn lúc trước.
- Tốt rồi! Thử cử động một chút xem, chỉ là ngươi phải cẩn thận một chút, các đốt ngón tay vẫn chưa hết đau đâu.
Tiêu Thần đứng lên, nói với gã thanh niên. Gã nằm trên mặt đất cẩn thận cử động cánh tay trái, đau đớn lúc trước hiện giờ đã biến mất, chỉ còn một chút chỗ đang còn sưng, hơi đau.
- Tốt rồi! Ta thật sự không sao nữa.
Gã thanh niên lại một lần nữa tràn đầy sinh khí đứng lên, hưng phấn tiến đến ôm bổng Tiêu Thần lên.
- Chụt!
Thừa dịp Tiêu Thần không để ý, gã liền hôn lên mặt Tiêu Thần.
- Được lắm! Chú em quả thật rất mạnh, anh đây phục rồi.
.......
Có gã thanh niên là giáo huấn, các trận khiêu chiến tiếp theo trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Những kẻ thực lực không bằng y thì thành thật đứng xem, không dám lên tự làm xấu mặt mình. Sau gần hai tiếng kiểm tra, mười tổ trưởng đã được chọn ra một cách thuận lợi. Sấu Hầu lập tức tuyên bố, bắt đầu từ bây giờ một trăm người này không cần tiếp tục ở trong mật thất dưới đất nữa. Tất cả đều giao cho Thiết Quân chỉ huy mười tổ dẫn đi làm các nhiệm vụ, một thế lực mới cứ như vậy đổ bộ vào Lĩnh Hải một cách lặng yên, không chút động tĩnh.
- Ặc! Mẹ kiếp, lần tới nhất định phải cướp lại của tên Sấu Hầu kia một lần mới được.
Nhớ lại vừa rồi mình bị thịt mất tấm chi phiếu tám trăm vạn, Tiêu Thần lòng đau như cắt. Hắn nghĩ thầm trong bụng ngày sau nếu có dịp nhất định phải chơi lại Sấu Hầu một vố thật đau.
Lúc này, Tiêu Thần đồng học đang cưỡi chiếc xe máy mới lượn qua một ngã tư của Lĩnh Hải. Hiện giờ là giữa trưa, Tiêu Thần định sẽ đến thẳng chỗ Hồ Tú luôn, không cần chờ đến buổi tối nữa. Đi đến trước tiện thể ở chỗ nàng ấy ăn cơm luôn, buổi chiều nghỉ ngơi, đến xế chiều có thể “ đấu vật “ với Hồ Tú. Dù sao cũng còn hơn là đứng phơi nắng ngoài này nhiều lắm.
- Ồ? Ai kia?
Ngay khi Tiêu Thần sắp quẹo vào khu Hồ Tú ở thì hắn thấy một chiếc Santana 2000 màu đen qua gương chiếu hậu. Chiếc xe này nãy giờ vẫn đi theo Tiêu Thần, chủ xe là một người đàn ông đeo kính đen.
- Đúng là tìm ch.ết! Dám quấy rầy ta đi “ đấu vật “ với Hồ Tú.
Tiêu Thần mắng thầm trong lòng. Đến một ngã tư hắn lừa chiếc xe kia rẽ vào một ngõ nhỏ. Chiếc Santana 2000 vẫn theo sát phía sau.
Chỗ Hồ Tú ở cách khá xa trung tâm Lĩnh Hải, sau khi Tiêu Thần quặt vào ngõ nhỏ, chỉ trong chốc lát đã ra tới ngoại ô thành phố.
Chiếc Santana 2000 phía sau dường như biết Tiêu Thần đã phát hiện ra. Tiêu Thần nhìn qua gương chiếu hậu, thấy từ trong xe một kẻ vươn đầu ra, trên vai đang vác một khẩu súng phóng lựu. Tiêu Thần vội đánh tay lái, tránh lựu pháo đang bắn tới.
- Ầm!
Viên đạn pháo sượt qua đuôi xe Tiêu Thần, trúng một cây đèn đường ở bên đường, đổ ầm một tiếng xuống đất.
- ch.ết tiệt! Đám cảnh sát Lĩnh Hải làm ăn kiểu gì không biết! Loại lựu pháo này cũng có thể tùy tiện bắn lung tung được sao?
Tiêu Thần tức giận chửi thầm trong bụng.
Bây giờ cũng không phải là giờ cao điểm, hơn nữa khu này là vùng ngoại thành, xung quanh không có một bóng người hay xe cộ đi lại nào nên chiếc Santana phía sau càng không kiêng nể gì, vừa đuổi theo Tiêu Thần vừa bắn pháo điên cuồng. May mắn là kỹ thuật lái xe của Tiêu Thần vô cùng cao siêu, hắn lượn trái, lách phải tránh đạn rất tài tình.
Nếu không may bị một viên bắn trúng, Tiêu Thần cho dù có tu luyện Cầm Long quyết nhưng không ch.ết cũng phải trọng thương. Bằng vào khả năng lái xe linh hoạt, Tiêu Thần tránh né được khoảng mười phút, dù sao đạn pháo cũng có hạn, tên sát thủ không thể bắn liên tục mãi. Hơn nữa gã vừa bắn pháo, vừa lái xe nên không thể điều khiển xe đổi hướng một cách linh hoạt được.
- Rốt cục thì cũng hết đạn rồi!
Nhìn qua gương chiếu hậu, Tiêu Thần thấy đối phương lùi về ghế điều khiển nạp lại đạn lựu pháo.
Ngay lúc này, Tiêu Thần dựa vào khả năng lái xe siêu phàm của mình, đột ngột quay đầu xe, lao thẳng vào chiếc Santana.
Hai chiếc xe chỉ cách nhau mười mét, mắt thấy hai chiếc xe sắp va chạm vào nhau, Tiêu Thần vội nhảy ra khỏi xe, ôm đầu lăn vài vòng trên bãi cỏ ven đường.
- Ầm!
Chiếc xe máy không người lái hung hãn đâm thẳng vào chiếc Santana hai ngàn. Trong nháy mắt trước khi va chạm, Tiêu Thần nhìn thấy gã đàn ông đang lái xe cũng đã nhảy ra ngoài, rút khẩu súng màu đen bên hông ra, nhắm thẳng vào Tiêu Thần bóp cò.
- Đoàng! Đoàng!
Tên sát thủ này bắn súng khá có nghề, vài viên đạn trượt qua người Tiêu Thần. Cách cầm súng của y vững vàng, có lực, thêm chiếc kính đen càng tạo vẻ chuyên nghiệp. Nhìn qua tên sát thủ này có lẽ là người Âu- Mỹ, vì y mặc trên người một bộ quần áo cao bồi, chỉ thiếu mỗi chiếc mũ rộng vành nữa thôi.
Trên đường không có chỗ nào để Tiêu Thần ẩn nấp, chỉ có một cây cột đèn rất lớn phía trước. Tiêu Thần lăn vài vòng dưới đất cuối cùng cũng nhẹ nhàng dịch tới nấp sau cây cột đèn. Tay đã nắm sẵn ngân châm tẩm thuốc mê.
- Đinh! Đinh! Đinh!
Kỹ thuật bắn súng của tên sát thủ cực kỳ chuẩn xác, liên tục bắn ba phát trúng cây cột đèn, tiếng kim loại va chạm vào nhau buốt tai.
Bắn xong ba phát súng, tên sát thủ đi bước chậm từng bước về phía cột đèn. Vừa rồi bắn ba phát súng vẫn không hạ được mục tiêu nên không thể tiếp tục bắn nữa, gã bắt buộc phải sử dụng số đạn còn lại cẩn thận. Cao thủ so chiêu chỉ trong chớp mắt đã có thể mất mạng, bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào đều có thể là sai lầm trí mạng.
Tiêu Thần kẹp chặt ba mũi ngân châm trong tay, chỉ cần đối phương tiến vào phạm vi phóng châm thì có thể ra tay. Cẩn thận khều một hòn đá nhỏ dưới chân, Tiêu Thần đá mạnh nó bay ra.