Chương 23: Đại điện đẫm máu tươi
Quả nhiên, khi nàng nhẹ buông chén bằng ngọc lưu ly xuống, mắt vũ cơ xinh đẹp vốn đang lắc mông chợt lóe lên sát khí, thanh kiếm lóe ra hàn quang lộ ra từ y sa (áo vải mỏng) đâm về phía hoàng tử vương gia các nước.
Bởi vì mọi người tập trung chú ý sát khí phô ra, không nghĩ tới vũ cơ nhu nhược diễm lệ là sát thủ, hơn nữa đều là sát thủ cao cấp, trong chốc lát bị giết đến không kịp trở tay, từ trong bóng tối cũng có vài các thích khách áo đen nhảy ra, thêm mấy mĩ cơ kia nữa là hai mươi mấy tên thích khách.
“A! Thích khách… Có thích khách, người tới a! Cứu giá…” bá quan Thiên Nguyên chạy ra ngoài, nhưng lại không có một ai gọi là trung thần lương tướng hộ giá che chở trước hoàng đế, may mắn thích khách này hình như là không tới để ám sát hắn, nếu không thì chỉ bằng vài cái thị vệ ngay cả đao đều cầm không xong kia, hắn đã sớm ch.ết mấy trăm lần.
“A! Nhị hoàng huynh cứu mạng a!…” một vũ cơ đâm tới đây, Khuynh Cuồng sắc mặt trắng bệch hô to một tiếng, cầm chén lưu ly ném qua, ‘đinh’ đập vào giữa trán vũ cơ thích khách, trực tiếp ném ch.ết nàng, không thể làm cho người ta cảm thán, ‘vận khí’ thật tốt.
“Tam hoàng đệ cẩn thận” Mạc Khuynh Đình khó khăn tránh một kiếm, nhìn thấy Khuynh Cuồng gặp nguy hiểm, vội vàng đưa tay kéo nàng ra sau lưng để bảo vệ, một bộ dạng sốt ruột bảo vệ đệ đệ, trong lòng lại âm thầm nghiến răng nghiến lợi : nếu như không phải là câu nói ‘chăm sóc tam hoàng đệ của ngươi thật tốt, trẫm muốn hắn trở về không tổn thương dù chỉ một cộng tóc’ kia, hắn (Mạc Khuynh Đình) sao lại bảo vệ hắn ta (Mạc Khuynh Cuồng) chứ? Hừ, để cho hắn ta ch.ết trong tay của những thích khách này là tốt nhất, nhưng là ch.ết tiệt, hôm nay hắn vẫn phải ra tay bảo vệ hắn ta, bảo vệ người hắn hận không thể lập tức biến mất trên đời này.
Đem toàn bộ oán khí phát tiết hết lên người đám thích khách, Mạc Khuynh Đình xuống tay mau ngoan chuẩn, nhưng mà dù sao hắn chỉ là một cao thủ cấp 3, đối phó với cao thủ bình tường còn được, đối phó thích khách cao cấp này, chỉ có đợi làm thịt, rất nhanh trên người liền bị thương chảy máu, đừng nói bảo vệ Khuynh Cuồng, bảo vệ chính hắn cũng là cả vấn đề.
Không có Mạc Khuynh Đình ‘Bảo hộ’, Khuynh Cuồng ở trong đoàn hỗn chiến cố gắng ôm đầu nhảy lên, nhìn giống như rất chật vật, nhưng không ai có thể đánh tới nàng, Những thị vệ của Tịnh Kiên Vương phái tới bảo vệ nàng ở một bên cật lực ngăn cản thích khách, một bên ảo não chạy theo bảo vệ nàng, nội tâm không hẹn mà cũng kêu lên: Chủ tử a, ngài ngoan ngoãn đứng yên, để cho chúng ta bảo vệ ngài được không?
Nhưng mà nội tâm bọn họ la lên, Khuynh Cuồng không nghe thấy, cho dù có nghe thấy cũng sẽ ra vẻ không nghe được, tiếp tục “nhảy lên trốn” bất diệt nhạc hồ ( "vui tới không để ý gì" ), một lần chạy này cũng liền chạy đến mức không thấy bóng dáng tăm hơi.
Tất cả thị vệ của hoàng cung Thiên Nguyên đều là phế vật (đồ vô dụng, bỏ đi), thích khách cơ bản là không cần tốn nhiều sức, chém như chém đồ ăn, không đến nửa ngày, thi thể nằm đầy đất, mà thị vệ còn lại cũng không dám tiến lên nữa, chỉ vây quanh ở ngoài điện.
Mà mục tiêu của đám thích khách này rõ ràng là hoàng tử vương gia các nước, chỉ thấy thị vệ các nước vây quanh người chủ tử của mình, ra sức kháng địch, đại điện nhiễm máu, vương gia hoàng tử các nước cũng không phải loại vô dụng như là đám đại thần Thiên Nguyên hoàng triều, bọn họ hoặc cao hoặc thấp cũng đều là cao thủ nội ngoại kiêm tu.
Trong đó võ công cao nhất là Phượng Tử Nguyệt của Phượng Nghiêu quốc, là cao thủ đỉnh cấp 5, hơn nữa có kinh nghiệm đối địch phong phú, đã giết cả mấy thích khách gần cấp 5, tiếp theo là Nguyệt Quân Phong của Tề Nguyệt quốc, Vân Huyền Thiên của Sở Vân quốc cũng là cao thủ cấp 4 , nhưng dù sao chưa đủ kinh nghiệm, bị ép lui về sau từng bước, người khác càng không đáng nhắc tới, nếu không phải có thị vệ trung tâʍ ɦộ chủ, e đã sớm đi gặp diêm vương.
Quả nhiên là không cùng cấp bậc không so được, trong góc tối, Khuynh Cuồng ở một bên âm thầm quan sát, đánh giá thực lực mỗi người, sở dĩ nàng biết rõ hôm nay có thích khách mà không có nghĩ cách truyền tin cho bọn họ chính là để trong tình huống cận kề cái ch.ết này làm bại lộ thực lực ẩn giấu của bọn họ.
Hiện tại cũng không xê xích lắm, nếu không ra tay, âm mưu của vị lâu chủ kia sợ là sẽ thực hiện được rồi.
Cởi bỏ áo bào gấm trên người, lấy ra khăn trắng che mặt, rút nhuyễn kiếm mới bảo Diệp Ảnh chuẩn bị ra, kiếm quang chợt lóe, sát khí vô hình tản ra trong đại điện, mang theo hơi thở tử vong.
Trong đại điện, song phương đang giao chiến bị sát khí lạnh thấu xương đột nhiên xuất hiện này làm rung động, sát khí thật mạnh, như là có một bàn tay vô hình siết lấy cổ bọn họ, bóp cho họ không thở nổi, một loại tuyệt vọng như đang cận kề cái ch.ết cũng đi lên trong nháy mắt, ngay cả sát thủ tuyệt đỉnh Huyễn Viêm Lâu cũng vì loại hơi thở khủng bố này mà nắm chặt kiếm trong tay.
Rất vừa lòng với hiệu quả do chính mình tạo ra, Khuynh Cuồng tung kiếm, thân hình chợt lóe, chạy giữa các thích khách như ma quỷ, đám thích khách chỉ cảm thấy trước mặt chợt lóe bạch quang, còn chưa phản ứng kịp, máu đã phun ra mạnh mẽ từ yết hầu, kiếm khí lướt qua, thích khách ngã xuống không một tiếng động.
Cuộc chiến chuyển biến đột ngột, bốn vũ cơ thích khách còn lại ánh mắt hoảng loạn, tuyệt vọng, nghi hoặc nhìn chăm chú vào bóng lưng áo trắng trên ghế rồng, trong thiên hạ có cao thủ như vậy từ khi nào.
Đám người Mạc Khuynh Đình tụ lại với nhau, cau mày khó hiểu nhìn cao thủ đột nhiên xuất hiện, nhưng yên lòng, mặc kệ người này là ai, rõ ràng là tới cứu họ.
“Cảnh cáo ngươi, bớt lo chuyện bao đồng đi.” Một vũ cơ thích khách trong đám cầm kiếm chỉ vào Khuynh Cuồng, giọng bình tĩnh cảnh cáo, dù sao cũng là sát thủ cao cấp, phản ứng rất nhanh.
“Nếu như bản tôn vẫn cứ thích xía vào thì sao!” Khuynh Cuồng nhẹ gảy nhuyễn kiếm trong tay, liếc xéo đám vũ cơ thích khách còn lại, nói chậm rãi, giọng trầm thấp lại mang tia cuồng vọng tự cao tự đại.
“Hừ, muốn ch.ết.” Hừ lạnh một tiếng, bốn người đồng loạt đánh lên, kiếm quang lướt qua, chân khí tuôn ra.
Bước chân hơi di chuyển, Khuynh Cuồng híp mắt, vận chân khí, Phi thân nghênh đón, một kiếm hung ác đánh vào đầu vũ cơ thích khách, bảo kiếm quét ngang, vẽ nửa vòng tròn trên không, như nhau đánh vào trên sống kiếm của những vũ công thích khách, sức mạnh truyền ra, đối phương chỉ cảm thấy kiếm lập tức rơi xuống, kiếm phong vừa đi qua, cổ tay truyền đến vô cùng đau nhức khiến cho các nàng giữ không được kiếm trong tay, sau một lát, yết hầu phát lạnh, hồn đến cầu nại hà.
Hai vũ công thích khách khác từ hai bên đâm tới, Khuynh Cuồng vung tay lật kiếm, mũi kiếm vừa quét, chỗ kiếm khí đi qua, máu phun như suối, , Khuynh Cuồng nhất cổ tác khí*, thu kiếm xoay một vòng, ‘ba’ một tiếng, cùng những vũ công thích khách còn lại đấu kiếm, từng người bay lên, hai kiếm không ngừng chiến động, phát ra âm thanh vù vù, rất lâu không dứt, vũ công thích khách còn chưa đứng vững, lại không ngờ Khuynh Cuồng ở giữa không trung uốn cong kiếm đàn hồi, một kiếm xuyên qua cổ họng của nàng.
Nhẹ nhàng rơi xuống, Khuynh Cuồng không dính một chút máu giống như một thiên thần nhỏ đứng thẳng trên ghế rồng, nếu không phải chính mắt nhìn thấy, sẽ chẳng ai tin vị ‘tiên nhân’ linh khí bức người kia sẽ là kẻ vừa rồi tản ra hơi thở khủng bố như tu la địa ngục.
Mọi người ở đây đều nhìn thẳng, trong lòng tự hỏi: nhân vật tuyệt thế như vậy sao chưa từng nghe qua, ‘hắn’ là ai?
Nhìn đám người đang ngây ngốc, khóe miệng Khuynh Cuồng khẽ nhếch, tay áo lướt nhẹ,không mang theo một đám mây nào mà bỗng dưng biến mất ở trong đại điện ( câu này ý là mọi người coi Khuynh Cuồng như thần tiên, khi đi phải đứng lên mây bồng bềnh, nhưng Khuynh Cuồng rời đi mà không đứng lên đám mây bồng bềnh nào cả ) .
Phượng Tử Nguyệt phản ứng đầu tiên, quay về hướng người vừa biến mất hô to: “Xin hỏi danh tính cao nhân?” hiện tại nàng vô cùng kích động, bộ kiếm pháp kia, thật sự rất kì diệu, võ si như nàng đã xem nhiều võ học trong thiên hạ, lại chưa bao giờ gặp kiếm pháp tuyệt diệu như thế.
“Ha ha… đại danh của Bản tôn, các ngươi còn không xứng biết…” Phía chân trời xa xôi truyền đến tiếng cười to đầy linh động trong veo, mang theo cuồng vọng kiêu ngạo, làm cho mọi người đang ngây ngốc hồi phục lại tinh thần, từ sợ hãi chuyển thành phẫn hận, bọn họ thân là thiên chi kiêu tử (đứa con kiêu ngạo của trời), đã có ai dám nói lời kiêu ngạo như vậy trước mặt bọn họ.
“Tam hoàng tử đâu?” Mạc Khuynh Đình ôm cánh tay bị thương, nhìn một vòng, giận dữ hỏi thị vệ bảo vệ bên người, tuy rằng rất muốn người kia ch.ết, nhưng nếu hắn ta ch.ết ở chỗ này, hắn cũng đừng mong sống.
“Không… Không biết…” Thị vệ run rẩy trả lời, bọn họ cũng sợ hãi, nếu Tam hoàng tử gặp chuyện không may, đám người bọn họ đều chôn cùng, nhưng những nơi nhìn thấy được, đều là thi thể đầy máu, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
“Cái phế vật kia sẽ không ch.ết ở xó xỉnh nào đi?” Vân Huyền Thiên bịt miệng vết thương, lành lạnh nói, nhưng trong mắt lại cất dấu lo lắng ngay chính hắn cũng không thể phát hiện.
“Vân thái tử.” Nguyệt Quân Phong trách cứ một tiếng, trong giọng nói là lo lắng không chút che dấu.
‘Đinh’ một tiếng rất nhỏ vang lên, mọi người đều giật mình, nhìn về phía cái bàn chỗ góc đại điện, thanh âm vừa rồi là vọng lại từ chỗ đó.