Chương 86: Sự thật
Trọng Phong còn chưa đánh tới Tiết Thịnh thì đột nhiên bị Sử Văn ngăn lại.
Lưỡi đao sắc bén bị Sử Văn dùng tay không đỡ lấy. Khiến người ta kinh ngạc là tay anh ta lại không bị thương chút nào! Không chỉ như thế, anh ta thậm chí còn dùng hai tay kéo đao của Trọng Phong về phía mình. Trọng Phong buông tay, Sử Văn bởi vì quán tính cầm theo miêu đao lui về sau hai bước. Nhưng Trọng Phong cũng không đuổi theo, vung tay về phía Tiết Thịnh, muốn nhanh chóng cướp lại viên đá!
Cùng lúc đó, Sử Văn xoay thân đao, nắm chuôi đao, dùng đao của Trọng Phong chém xuống! Nhưng đối tượng anh ta chém lại không phải Trọng Phong, mà là…. Tay trái đang cầm viên đá của Tiết Thịnh.
Lưỡi đao sắc bén lập tức chặt đứt tay Tiết Thịnh. Cậu ta hét lên đau đớn, Sử Văn ném đao, nhanh chóng xông lên.
Ngay khi anh ta sắp nhặt được cánh tay đầy máu và viên đá quý thì một cây châm nhỏ đột nhiên hướng bay về phía mắt anh ta! Sử Văn đành phải nghiêng người né, nhưng chính điều này đã khiến Trọng Phong tìm được cơ hội, đá cánh tay bay lên rồi chuẩn xác bắt lấy. Anh quay đầu ném cánh tay cho Tống Tân.
Tống Tân hai tay đón lấy, bất chấp cảm giác buồn nôn, nhanh chóng gỡ cánh tay ra, cầm lấy viên đá.
Sắc mặt Sử Văn thay đổi rõ rệt, nổi giận gầm lên một tiếng, ngay cả ngũ quan cũng vặn vẹo biến dạng.
Anh ta như một con thú hung ác, lao về phía Tống Tân.
Lúc này, Tống Tân mới hiểu được gợi ý của ải cuối cùng “Nhân tâm” là có ý gì.
Hóa ra lòng người mới là thử thách cuối cùng.
Rõ ràng tất cả mọi người đều là đồng đội kề vai chiến đấu, nhưng cuối cùng, lại phải nghi ngờ, thậm chí chém giết nhau. Đối với Tiết Thịnh, Sử Văn vẫn luôn giống như một người anh trai săn sóc, kết quả lại không chớp mắt chặt đứt một tay cậu ấy…
“Tính tinh, năm phút đếm ngược kết thúc!”
Sử Văn khựng lại, cách Tống Tân vẻn vẹn nửa bước. Vẻ ác độc hung dữ trên mặt anh ta nhanh chóng biến mất. Anh ta cười khổ, nói: “Có thể làm đồng đội với mọi người, tôi rất vinh hạnh. Tôi không muốn trở thành kẻ địch của mọi người, đây là bất đắc dĩ, mọi người sẽ hiểu cho tôi chứ?” Anh ta không chờ mọi người trả lời, xoay người nhìn về phía Tiết Thịnh: “Tiết Thịnh, thực xin lỗi, anh thật sự coi cậu như em trai, nhưng… Chờ đến khi ra ngoài vết thương của cậu cũng sẽ lành, hi vọng cậu đừng trách anh.”
Tiết Thịnh không biết bởi vì đau hay vì bi thương, nước mắt trào ra không ngừng. Cậu giữ chặt cổ tay lắc đầu: “Em không trách anh, không trách anh Sử Văn, muốn trách cũng chỉ trách chúng nó, là chúng nó ép chúng ta làm những thứ chuyện điên rồ này!”
“Anh có đạo cụ tránh trừng phạt, chờ rời khỏi trò chơi anh sẽ liên lạc với cậu.” Sử Văn cười vang, lại nói: “Mọi người nếu không chê thì hãy liên lạc với tôi, ít nhất chúng ta có thể trở thành bạn trong hiện thực.”
“Tôi sẽ tìm anh.” Nghiêm Tĩnh nói, “Nói cho cùng thì cũng đã sát cánh bên nhau lâu như vậy, tôi cảm thấy tôi sẽ không nhìn lầm người. Lần này anh không phải ch.ết thực sự rất tốt.”
Sử Văn nhìn về phía Tống Tân, cười: “Tôi cảm thấy rất tò mò về bí mật giữa cô và Trọng Phong đấy. Không biết bao giờ mới có cơ hội được tìm hiểu?”
“Chỉ cần tất cả mọi người còn sống, sẽ có cơ hội.” Tống Tân cũng cười.
Cô vẫn khá thích Sử Văn, lần này quy tắc trò chơi khiến bọn họ trở thành kẻ thù, nhưng rời khỏi trò chơi bọn họ có thể trở thành bạn bè.
Trọng Phong yên lặng nhặt miêu đao, quay trở về bên cạnh Tống Tân.
“Được rồi, còn gì muốn nói thì chờ ra ngoài từ từ nói. Hiện giờ, trò chơi đã kết thúc! Chế độ tổ đội đã hết, người chơi sau khi trở về có thể mở menu kiểm tra!”
Sau tiếng thông báo, Tống Tân nói lời tạm biệt, cũng đồng thời nghe được bọn họ nói “Tạm biệt” và “Bảo trọng”.
Trở lại hiện thực, trời đã tối đen như mực. Tống Tân bật đèn, ngay sau đó liền ngã lên giường, kiệt sức thở dài một hơi.
Trọng Phong tháo miêu đao đặt lên bàn, đi đến cạnh giường nhẹ nhàng ngồi xuống, hỏi: “Em mệt lắm à? Ngủ một giấc đi, tôi có thể nấu cơm cho em.”
Tống Tân cười, “Em mệt mỏi trong lòng.”
Năm phút cuối cùng là năm phút dài nhất trong cuộc đời cô. Cơ thể không mệt, nhưng trái tim cực kỳ mệt mỏi.
Thật ra cô cũng đã hơi nghi ngờ Sử Văn. Chính là lúc Sử Văn nhắc nhở cô xúi giục mọi người giả vờ đánh nhau, thử xem có thể khiến người chơi đội xanh xuất hiện không. Lúc ấy tất cả mọi người chỉ nửa tin nửa ngờ, đánh không được nhưng cũng không tin nhau. Anh ta làm như vậy chính là để mọi người biết trong bọn họ thật sự có gián điệp. Chỉ khi biết chắc có gián điệp, bọn họ mới đánh nhau thật, cho anh ta cơ hội.
Nghĩ kỹ lại, anh ta không chỉ một lần “Nhắc nhở” mọi người đừng đánh nhau.
Còn một chuyện khiến cô nghi ngờ anh ta là trong đại sảnh đầy tượng thạch cao kia. Nếu như gián điệp là Nghiêm Tĩnh hoặc Tiết Thịnh thì gián điệp hoàn toàn có thể ra tay ngay lúc ấy, phối hợp với người chơi đội xanh đang ẩn nấp, giết sạch tất cả người của đội đỏ.
Chỉ có Sử Văn, bởi vì biến thành tượng thạch cao cho nên không thể cử động càng không thể sử dụng đạo cụ, đành trơ mắt nhìn đội xanh bị bốn người bọn họ liên thủ đánh bại.
Anh ta chắc hẳn cũng không biết đụng vào bản đồ sẽ biến thành tượng, nếu không hôm nay ai thắng ai thua còn chưa chắc.
Tống Tân nhớ lại dáng vẻ của Tiết Thịnh lúc ấy, trong lòng vừa cảm thấy bất lực lại vừa thấy có chút ấm áp.
Tiết Thịnh đúng là người tốt, vừa chân thành còn hết lòng bảo vệ bạn bè. Ngay cả khi bị người bạn mà mình bảo vệ chặt đứt một tay, phải chịu đau đớn, cũng có thể nhanh chóng tha thứ cho người kia. Cậu ta ghi nhớ những điều tốt đẹp mà Sử Văn làm cho mình, cũng thông cảm cho sự bất đắc dĩ của Sử Văn, cho nên cậu ấy có thể hoàn toàn không oán trách Sử Văn.
Nếu như là Tống Tân, bị người mình coi như anh trai chém đứt một tay, cho dù là rời khỏi trò chơi tay sẽ mọc lại, cô cũng không thể nhanh chóng tha thứ như vậy.
Tống Tân đang suy tư, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền có tiếng xe. Cô bật dậy, trao đổi bằng ánh mắt với Trọng Phong, khẽ hỏi: “Anh nghe thấy không?”
Trọng Phong gật đầu, đứng dậy cầm lấy miêu đao, nhanh chóng lại gần cửa sổ.
Trong nhà họ bật đèn, Tống Tân cũng không tắt đi, bởi vì nếu đã nghe thấy tiếng xe thì người trên xe chắc chắn đã nhìn thấy đèn sáng trong phòng rồi.
Tống Tân cũng đi tới bên cửa sổ, nhưng bởi vì bên ngoài quá tối, nơi này lại là tầng một, bờ tường chặn tầm nhìn, cô chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn tới gần, sau đó dừng trước cửa.
Cô lập tức khép rèm lại, kéo Trọng Phong lùi về phía sau, cách cửa sổ một đoạn, sau đó nhỏ giọng nói: “Xem xem bọn họ có vào không.”
Cô vừa dứt lời, chợt nghe ngoài tường có tiếng vang nhỏ, ngay sau đó dường như có người nhảy vào. Lúc hai chân lúc tiếp đất phát ra tiếng trầm đục.
Coi như lúc lái xe không chú ý trong nhà sáng đèn thì ít nhất lúc trèo tường phải thấy, nhưng người kia vẫn vào.
Không… Không chỉ một người.
Lại có tiếng tiếp đất từ bên trái tường vang lên, Tống Tân kéo Trọng Phong lùi đến bên cửa phòng, dùng khẩu hình nói một câu: “Cẩn thận.”