Chương 105
Tống Tân nghĩ mãi không ra, nhưng dù sao thứ hạng tăng lên cũng là chuyện tốt.
Cô ngủ bù một lát, sau khi tỉnh lại thì nằm trên giường bắt đầu cân nhắc chuyện về Đại Hào.
Cô hiện giờ còn bốn ván chơi để tăng hạng, mà trước mắt đã hạng 6. Cứ tiếp tục cố gắng thì khả năng tăng lên hạng nhất cũng khá cao.
Từ phần thưởng lần này có thể thấy khán giả của hành tinh không biết tên kia rõ ràng cực kỳ yêu thích Trọng Phong. Nếu không đã không tập thể kiến nghị tặng Trọng Phong phần quà đặc biệt như vậy.
Cho nên, lên hạng nhất không phải ước mơ viển vông xa vời mà là mục tiêu thực tế có thể hoàn thành.
Tống Tân cảm thấy, có lẽ không cần cố chấp mà nhằm vào Đại Hào. Cô nên tập trung vào việc làm thế nào để người xem càng thêm thích đội của cô và Trọng Phong mới đúng.
Thật ra cô vốn không nhất thiết nhằm vào Đại Hào, hơn nữa trước mắt Đại Hào có đã không còn địch ý với bọn họ, thậm chí lúc rảnh còn có thể buôn chuyện với cô.
Nhưng vấn đề bây giờ là… Đại Hào rõ ràng là người cực kỳ để ý thứ hạng. Mặc dù anh ta dường như không muốn giết cô, nhưng đó là bởi vì trước mắt anh ta tự tin có thể giữ được hạng nhất của mình.
Nếu có người uy hϊế͙p͙ đến thứ hạng của anh ta thì chưa chắc anh ta sẽ để yên.
Cho nên… Không phải Tống Tân muốn giết anh ta, mà là anh ta quá nguy hiểm, cô không dám mặc kệ.
Nếu đánh không lại anh ta, vậy chỉ còn cách lừa. Trong trò chơi kế tiếp phải tìm cơ hội diệt trừ uy hϊế͙p͙ lớn nhất này.
Tống Tân nhắm lại mắt, trong đầu nhớ lại dáng vẻ Trọng Phong khi nói câu kia tối hôm qua.
Không muốn ở lại sao? Vậy cứ coi như cô đang ép anh đi.
Cửa ra vào có tiếng bước chân vang lên, Tống Tân quay đầu nhìn, thấy Trọng Phong tay bưng một ly nước ấm, đứng ở ngoài cửa ngó vào.
Nhìn thấy Tống Tân tỉnh, anh mới đi vào, cúi đầu đưa nước tới, cẩn thận nói: “Em giận à? Xin lỗi, từ nay về sau tôi sẽ không làm thế nữa.”
Tống Tân sửng sốt một lúc mới nhận ra anh đang nói gì.
Thật ra sự chú ý của cô đang tập trung vào chuyện thứ hạng tăng lên, cho nên chỉ ngại ngùng lúc hỏi chứ về sau đã không còn để ý nữa. Nhưng bây giờ anh nhắc lại…
Tống Tân ho một tiếng, đưa tay nhận lấy chén nước, cúi đầu nói: “Em không giận, anh đừng để ở trong lòng.”
Mặc dù trong lòng cũng muốn hỏi rõ ràng nhưng cô không mở lời được nên thôi, coi như chưa xảy ra chuyện gì.
“Là vì cài đặt của người máy trí năng.” Tống Tân không hỏi, Trọng Phong lại giải thích: “Tôi không cố ý, từ nay về sau cũng sẽ không làm vậy nữa. Nếu em lo lắng, trước khi ngủ có thể khóa cửa phòng.”
Tống Tân cúi đầu uống một ngụm nước ấm rồi đặt nó lên tủ đầu giường. Đáy cốc chạm vào mặt bàn gỗ phát ra tiếng vang nhỏ.
Cô cũng khẽ thở ra một hơi, gật đầu nói: “Em biết.”
Trọng Phong cười cười: “Vậy tôi đi ra ngoài trước.”
Dứt lời, anh đi ra ngoài. Lúc đi đến cửa còn đóng cửa lại.
Tống Tân nhìn bóng dáng anh dần bị cánh cửa che khuất, đưa tay day giữa lông mày, tiếp tục suy nghĩ chuyện lúc trước.
Cô bày tất cả thẻ đạo cụ lấy được lên giường, cân nhắc làm thế nào để phát huy tác dụng lớn nhất của từng chiếc.
Trước mắt cô có ba chiếc châm làm ám khí, một thẻ khôi phục thể lực, thẻ ẩn nấp và thẻ quấy nhiễu. Cộng với đó là 3 thẻ đạo cụ vừa lấy được trong ván chơi vừa rồi.
Một thẻ “Sao chép” có thể copy sức mạnh của người khác. Một thẻ “Ngu ngốc” gần như vô dụng. Và một thẻ “Như Lai Thần Chưởng” tác dụng cũng không lớn.
Về sau có thêm năm thẻ được thưởng, trong đó một thẻ thuộc loại trị liệu, sử dụng có thể chữa lành tất cả vết thương. Tuy rằng bị thương nặng thì hiệu quả sẽ yếu bớt, nhưng có thể khôi phục hai phần ba, coi như là một đạo cụ hữu dụng.
Ngoài ra còn có một thẻ chế tạo ảo giác, sau khi sử dụng có thể tạo ra ba mươi người giả giống hệt người sử dụng giống như phép phân thân. Nhưng sự khác biệt là những người giả này không có sức tấn công, chỉ có thể nói và làm vài động tác đơn giản giống bản thể. Không thể dùng để chiến đấu, thích hợp để che dấu tung tích rồi đột nhiên xuất hiện sử dụng ám khí tấn công đối phương hơn.
Ngoài ra, còn có ba đạo cụ là “Thần Xạ”, “Người hầu”, “Choáng váng”.
Khi sử dụng “Thần Xạ” sẽ nhận được một cây cung nhỏ và năm mũi tên, uy lực rất lớn. Nhưng bởi vì cần cài tên kéo cung cho nên khá khó bắn trúng kẻ địch. Nhưng một khi bắn trúng, có thể khiến đối phương trọng thương.
“Người hầu” thì có thể gọi năm người lùn cao cỡ nửa người, sức tấn công không quá cao, nhưng có thể dùng để phân tán sự chú ý của kẻ địch kéo dài thời gian.
“Choáng váng” thì rất dễ hiểu, có thể gây choáng kẻ địch một giây. Mặc dù chỉ là một giây, nhưng dùng đúng lúc thì một giây này cũng đã đủ để gi3t ch.ết đối phương rồi.
Nhờ 5 thẻ đạo cụ này, Tống Tân đã nghĩ ra một chiêu khá hữu dụng. Đầu tiên là sử dụng ‘Người hầu’ để 5 người lùn phân tán sự chú ý của kẻ địch. Khi đối phương bối rối thì sử dụng ‘Thần Xạ’. Khoảnh khắc bắn tên thì đồng thời sử dụng ‘Choáng váng’, như vậy có thể đề cao tỉ lệ chính xác.
Có lẽ trong trò chơi tiếp theo, tất cả những đạo cụ này sẽ phát huy công dụng.
Tống Tân đọc kỹ lại tất cả một lượt rồi mới cất vào nhẫn không gian.
Lần này trời sáng bảy ngày. Trong thời gian này, ngoại trừ Đại Hào mỗi ngày đều rửng mỡ liên lạc với Tống Tân nói linh tinh thì tất cả dường như đều giống như xưa.
Tống Tân và Trọng Phong đều không nhắc tới chuyện tối hôm ấy. Cô cũng không hề khóa cửa phòng lúc ngủ như Trọng Phong nói.
Chỉ có điều anh cũng không tỉnh lại liền vào phòng bảo vệ cô nữa.
Hừng đông ngày thứ bảy, Tống Tân làm xong bữa sáng mang lên bàn, Trọng Phong giúp cô bưng đồ ăn và xới cơm thì đột nhiên nói: “Ngày đó tôi không nói dối, tôi thật sự không muốn ở lại.”
Tống Tân nhận lấy chén cháo trong tay anh, ngồi vào chỗ, cầm thìa vùi đầu uống một ngụm, bị bỏng đến đau cả lưỡi.
Cô không nói gì, Trọng Phong lại lập tức xoay người tới tủ lạnh cầm nước đá cho cô.
Tống Tân nhấp một ngụm nhỏ mới ngẩng đầu nói: “Em xưa nay đều không thích người nói dối, kể cả người máy trí năng.”
Trọng Phong không có tình cảm là có thể bày ra bất cứ biểu cảm nào anh muốn, hơn nữa còn không để lộ sơ hở.
Anh tỏ vẻ bất đắc dĩ, cười nói: “Tôi thật sự không nói dối, tại sao em không tin tôi?”
Tống Tân thở dài, bảo anh ngồi xuống bên cạnh, nói: “Anh không cần như vậy, hẳn anh biết đối với em anh không phải một đạo cụ không vô cảm. Anh luôn dốc sức bảo vệ em, cho nên em coi anh là bạn tốt, thậm chí cảm thấy mình nợ anh. Bởi vì từ đầu đến cuối đều là anh giúp em, mà em không những không giúp được gì cho anh còn cản trở.”
“Một lần này thôi, đến lượt em giúp anh.” Tống Tân cười cười, nói tiếp: “Nếu như anh thật sự bị thu về, nhất định sẽ bị chúng nó coi như đối tượng thí nghiệm, không ngừng cải tạo và nghiên cứu anh. Đây chắc chắn không phải chuyện thoải mái gì. Có lẽ… Còn sẽ bị tách thành nhiều miếng, cũng có lẽ sẽ bị chúng nó tạo thành vẻ ngoài của những sinh vật trong hành tinh kế tiếp chúng nó đến.”
Cô dừng một chút, cúi đầu nói: “Cũng có thể nói không phải em đang giúp anh, em còn giúp cả bản thân mình. Nếu như em biết anh sẽ bị thu về mà lại không làm gì, em sẽ hối hận cả đời. Cho nên, em phải cố gắng một lần, ít nhất cho dù thất bại thì em đã từng cố gắng, em cũng sẽ không tự trách nữa.”
“Nhưng lỡ như em vì tôi mà gặp nguy hiểm…” Trọng Phong nói một nửa lại vội vàng dừng lại.
Tống Tân lại bật cười: “Được rồi, từ nay về sau đừng nhắc đến chuyện này nữa, nếu không em sẽ đuổi anh ra ngoài cho anh nếm thử cảm giác ngủ ngoài đường đấy!”
Trọng Phong do dự trong chốc lát, cuối cùng không nói nữa.