Chương 7: Có muốn tôi gọi người đến giúp không?
Lúc này, một người đàn ông bụng phệ đột nhiên đi tới đứng cạnh bàn.
Giống như một người chồng phát hiện ra vợ mình lừa dối mình, anh ta trừng mắt hung dữ nhìn Diệp Lâm.
Diệp Lâm ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao to, mặc đồ hiệu, giàu có vô cùng.
Tuy nhiên tuổi còn trẻ như vậy mà đã hơi hói, bước đi yếu ớt, đôi mắt tối sầm, hiển nhiên là bị tửu sắc đào rỗng cơ thể.
Susan muốn xem mắt với người đàn ông này sao?
Diệp Lâm cau mày, hiển nhiên người trước mặt nhất định không phải người xứng đôi với cô ấy.
“Thật xin lỗi, Tạ thiếu gia.” Susan lúng túng đứng dậy, vội vàng giải thích: “Đây là bạn cùng lớp của tôi…”
"Tôi không quan tâm anh là ai?" Tạ thiếu gia chỉ vào Diệp Lâm, dùng giọng ra lệnh: "Lập tức cút đi cho ông đây!"
"Susan là người phụ nữ của tao, tốt nhất mày đừng nghĩ lung tung! Cút nhanh đi!"
Ấn tượng đầu tiên của Diệp Lâm về người này vốn không tốt, lại nghe thấy những lời nói bẩn thỉu của anh ta, vừa không tôn trọng mình lại không tôn trọng Susan.
Nếu không có Susan xuất hiện, Diệp Lâm đã sớm tát bay anh ta.
"Susan, chúng ta đã nhiều năm không gặp, hôm nay tôi đãi cậu. Cậu cũng không cần phải xem mắt gì đó nữa.”
"Hơn nữa loại người này không xứng với cậu!"
Lời này vừa nói ra, Tạ thiếu gia ở một bên lập tức nổi giận.
"Tao không xứng ư?"
"Vậy chẳng nhẽ một thằng nhãi nghèo như mày lại xứng à?"
Tạ thiếu gia đánh giá Diệp Lâm, thấy anh mặc đồ vỉa hè. Toàn thân không quá năm mươi tệ thì nhận định đây là một kẻ nghèo hèn. Sao có thể đánh đồng với mình đang mặc đồ hiệu nổi tiếng?
"Còn muốn giả vờ mời khách ăn cơm à? Hừ, mày cũng không nhìn thực đơn xem. Đồ ăn trên đó có phải thứ mày có thể mua nổi không?"
Susan cũng biết rằng khách sạn này có cấp bậc rất cao và mức chi tiêu tối thiểu cũng đã vài nghìn.
Cô ấy sợ Diệp Lâm mới ra tù, trên người không có bao nhiêu tiền.
Vì thế nói: "Tôi mời cậu bữa ăn này."
"Cô mời ư?"
Tạ thiếu gia hiếm khi thấy Susan chủ động lên tiếng tích cực bảo vệ thằng nhãi nghèo kia trước mặt mình như vậy thì tức giận hét lớn.
"Phục vụ!"
Tạ thiếu gia lập tức gọi phục vụ, khiển trách: "Các người làm việc kiểu gì đây? Loại chó con mèo con nào cũng có thể vào nơi này à? Những kẻ ăn xin hôi hám như vậy cũng xứng ngồi ăn cùng với chúng tôi hả? Phí hội viên của chúng tôi trả để trưng cho đẹp à?"
Người phục vụ bị mắng vào mặt, chỉ có thể liên tục xin lỗi.
Nguyên nhân rất đơn giản, Tạ thiếu gia chính là hội viên cấp cao của khách sạn, mỗi năm anh ta chi hàng trăm nghìn vào đây nên không thể đắc tội.
Nhìn Diệp Lâm mặc quần áo bình thường đang ngồi kia, người phục vụ không tránh khỏi việc lấy quần áo nhìn người, chuẩn bị khuyên anh rời đi.
"Thưa ngài, ngài đã sẵn sàng gọi món chưa?"
"Chúng tôi đang muốn gọi món!" Susan giành nói trước: "Đưa thực đơn cho tôi!"
Người phục vụ không nhúc nhích, ngượng ngùng cười nói: "Bởi vì chúng tôi nhận được khiếu nại của khách hàng, trước khi gọi món, chúng tôi cần xác minh tài khoản của hai vị để xem có đủ khả năng chi tiêu ở đây không."
Khi nghe được anh ta muốn xác minh tài khoản, Susan chợt nổi giận.
"Cái gì? Sợ chúng tôi không đủ tiền ăn sao? Thật đúng là coi thường người khác!"
Susan nói với Diệp Lâm: "Đi thôi, chúng ta tới chỗ khác ăn đi."
Diệp Lâm bình tĩnh lắc đầu, ra hiệu Susan bình tĩnh lại. Anh không phải là loại người dễ dàng lùi bước.
"Không phải chỉ là xác minh tài khoản thôi sao? Vậy để họ xác minh đi." .
Nói xong, Diệp Lâm lấy thẻ ngân hàng Triệu Uyển Đình đưa cho mình và bảo người phục vụ kiểm tra.
"Hừ, giả vờ giả vịt!" Tạ thiếu gia không ngờ Diệp Lâm lại dám xác minh tài khoản của mình, vì thế không khỏi cười lạnh nói: "Tao muốn xem trong thẻ của mày có bao nhiêu tiền! Dám giả vờ ở trước mặt tao!”
Tiếng ồn bên này cũng thu hút sự chú ý của những vị khách xung quanh.
Nhiều người quen biết Tạ thiếu gia cũng tham gia cổ vũ.
"Tạ thiếu gia, sao vậy, tức giận như thế sao?"
"Có muốn tôi gọi người đến giúp không?"
Tạ thiếu gia trả lời: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần mọi người lo lắng.”
"Thằng nhãi này không biết tốt xấu, tôi đã nhờ phục vụ xác minh tài khoản của nó, lập tức có thể đuổi nó đi!"
Ngay khi mọi người nghe về việc xác minh tài khoản, cũng lập tức hứng thú.
"Thoạt nhìn thì có vẻ là một thanh niên nghèo. Trong thẻ thì có bao nhiêu tiền chứ?"
“Nếu tiết kiệm tiền ăn một bữa ở đây thì về lại phải ăn mì gói cả tháng phải không?”
"Nếu vượt quá 100.000 tệ thì tôi sẽ ăn cái bàn này ngay tại đây!"