Chương 37: Sắp không qua khỏi rồi
Bởi vì tối hôm qua mới cùng ông gặp mặt đối phương, bây giờ phải tới nhờ đối phương giúp đỡ vì chuyện của ông.
“Ừm, ngồi đi” Diệp Lâm nhìn dáng vẻ lo lắng sốt ruột của cô ấy, cũng đã đoán được cô tới vì chuyện ông mình.
“Ngài Diệp, về chuyện công việc của cô Tô, tôi đã sắp xếp thỏa đáng rồi
Triệu Uyển Đình vừa ngồi xuống đã đề cập. chuyện này với Diệp Lâm.
*À..” Diệp Lâm gật đầu: “Nói việc chính đi.”
“Ha ha, anh hùng à, lần này Uyển Đình tới là muốn hỏi anh một số việc” Hoa Quốc Đống ngẩng đầu lên.
Triệu Uyển Đình nhanh chóng kể rõ ràng chuyện tối hôm qua ông cô ấy đột nhiên hôn mê.
“Ngài Diệp, ngày hôm qua khi anh nhìn thấy ông tôi, nói ông tôi là người säp ch.ết, câu này có ý gì vậy?”
"Triệu Uyển Đình cảm thấy Diệp Lâm không thù oán gì với ông của mình, không cần phải nói lời trù rủa như vậy, nhất định là có ẩn ý trong đó.
“Ý trên mặt chữ.” Diệp Lâm vừa ăn vừa nói: “Ông của cô không sống được lâu nữa đâu, nhiều lắm là ba ngày.
Nghe thế, Triệu Uyển Đình và Hoa Quốc Đống kinh hãi, đặc biệt là Triệu Uyển Đình, cô ấy không thể chấp nhận việc ông mình sẽ ch.ết.
“Vì sao?” Triệu Uyển Đình không nhịn được hỏi: “Ban đầu ông nội vẫn đang khỏe mạnh, sao đột nhiên lại... Sắp không qua khỏi?”
“Ngày hôm qua tôi cũng nói nguyên nhân rồi” Diệp Lâm khẽ läc đầu, đáng tiếc lời anh nói, bọn họ không tin.
“Là... Là sao?” Triệu Uyển Đình cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không nhớ được Diệp Lâm đã nhắc tới việc này lúc nào?
“Anh hùng à, anh đừng úp mở nữa. Hoa Quốc Đống vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là vì sao?”
Diệp Lâm bất đäc dĩ nói: “Là do bức tượng ngọc Phật kia.”
Cái gì?
Vừa nói xong, hai người kia đều kinh hãi, bọn họ đột nhiên nhớ lại, khi ở trong xe, Diệp Lâm đã từng nói qua bức tượng ngọc Phật kia có vấn đề.
Nhưng đáng tiếc, lúc đó Diệp Lâm chỉ nhắc sơ qua, hai người tưởng anh đang nói đùa, không. cho là thật.
“Sao có thể?” Triệu Uyển Đình đổ mồ hôi lạnh: “Sao lại là bức tượng ngọc Phật kia... Hại ông tôi...”
Cô ấy cực khổ lắm mới có thể mua nó về làm quà mừng thọ, kết quả nó chính là nguyên nhân hại ch.ết ông cô ấy!
Nếu thật là vậy, cô ấy không thể tha thứ cho chính mình.
“Ông cụ đã lớn tuổi, sức khỏe vốn không được tốt, hơn nữa bức tượng ngọc Phật kia đã bị tà khí xâm nhập, có lẽ ông cụ sắp không chịu nổi nữa rồi!"
Diệp Lâm giải thích ngắn gọn.
“Có nhớ tối hôm qua không, mặt ông cô hồng hào đúng chứ? Đó không phải là dấu hiệu tốt lành gì, nó giống như hồi quang phản chiếu vậy!"
“Cho nên tôi mới chắc chắn ông cô sắp ch.ết!”
"Triệu Uyển Đình càng nghe, càng nghĩ càng kinh hãi, tối hôm qua cô ấy đã bỏ lỡ cơ hội có thể cứu ông mình.
“ y da, anh hùng à, chuyện quan trọng như vậy, sao anh không nói rõ ràng ra chứ?” Hoa Quốc Đống nằm cổ tay thở dài nói.
“Lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã nói rồi.” Diệp Lâm cười lạnh nói: “Nhưng các người có tin tôi đâu?”
Bác sĩ cũng không gõ cửa từng nhà để khám bệnh.
Diệp Lâm đã có lòng tốt nhắc tới hai lần, chẳng qua là bọn họ không tin thôi.
“Ngài Diệp, nếu anh biết nhiều như vậy...” Triệu Uyển Đình đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, cô ấy nắm lấy tay của Diệp Lâm nói: “Anh có cách nào cứu ông nội của tôi không?”
“Bây giờ ông tôi... Sắp không qua khỏi rồi...
Đâm trúng nỗi đau, Triệu Uyển Đình rơi lệ. “Cách, đương nhiên là có!”
Ngũ sư phụ của Diệp Lâm là thần y vang danh thiên hạ.
Bởi vậy, Diệp Lâm cũng đã được học y thuật chữa xương cốt người ch.ết.
Tuy rẵng tình trạng của ông Triệu không mấy. khả quan nhưng nếu muốn kéo ông ấy từ Quỷ. Môn Quan trở về cũng không phải quá khó!
“Thật sao?” Triệu Uyển Đình nghe thế lập tức. phấn chấn tinh thân, nắm chặt tay Diệp Lâm hơn nữa: “Vậy cầu xin anh, cứu ông nội tôi với. Chỉ cần có thể cứu sống ông tôi, chuyện gì tôi cũng đồng ý với anh”
Tay Triệu Uyển Đình mềm mại, nhỏ nhắn nhưng Diệp Lâm vẫn bình tâm như vại, anh lặng lẽ rút tay về, nghiêm mặt nói.
“Cứu người, tất nhiên là được.”
“Nhưng sư phụ tôi từng nói, sau này chúng tôi xuất môn, khi cứu người phải tuân thủ một quy tắc: Muốn cứu một người phải giết một người.”