Chương 45: Không cần các người làm
Phong hàn có thể đuổi, nhưng tà khí lợi hại tới mức nào cơ chứ, há có thể dùng vài ba thủ pháp vụng về là có thể trị khỏi?
Châm cuối cùng này, chỉ cần đâm xuống là có thể kích phát tà khí, tới lúc đó đúng là không thể xoay chuyển được cục. diện nữa.
“Câm mồm Triệu Thiên Thông tức giận nói: “Thằng nhóc thối, mày còn dám nói bậy ở chỗ này à! Có phải bọn tao nể nang mày quá rồi đúng không?”
“Đây là người nào, sao dám ở đây làm loạn, ngay cả Lưu thần y cũng dám nghi ngờ?” Ông cụ Triệu cũng không nhịn được nhỏm người ngồi dậy nhìn thoáng qua.
Lúc này ông mới phát hiện ra Diệp Lâm cũng ở đây.
“Là cậu!” Ông cụ Triệu nhìn thấy Diệp Lâm lập tức giận sôi máu: “Là cậu ngày hôm qua nguyền rủa già này sắp ch.ết, hôm nay lại đứng ở chỗ này nói chuyện linh tinh, rốt cuộc cậu có âm mưu gì?”
“Nhà họ Triệu chúng ta không có ai đắc tội cậu đúng không?”
Thấy Diệp Lâm năm lần bảy lượt mở miệng ngăn cản Lưu thần y chữa bệnh, ngay cả Hoa Quốc Đống cũng bắt đầu thay đổi ấn tượng về Diệp Lâm, anh ta cũng dần dần nghi ngờ không biết mục đích của đối phương là gì.
Thậm chí anh ta còn cảm thấy hơi hối hận vì sáng nay đã dẫn Triệu Uyển Đình đi tìm Diệp Lâm.
Nên biết nếu như có thể mời được Lưu thần y thì cần gì phải cầu xin sự giúp đỡ từ một người ngoài nghề.
Tìm Diệp Lâm tới, không chỉ không giúp được gì mà ngược lại còn gây ra phiền phức lớn.
“Thăng nhóc kia, cậu có phục hay không?” Lưu Văn Cảnh cả giận nói: “Hai châm vừa rồi của tôi đã chữa khỏi cho ông cụ Triệu bảy, tám phần. Cho dù châm cuối này không đâm thì chỉ cần trở về chậm rãi bồi dưỡng cũng có thể khôi phục lại sức khỏe”
“Cậu còn dám nói chuyện linh tinh, thật sự cho là mấy lời đó có thể khiến tôi sợ hãi ư? Châm cuối cùng này tôi nhất định phải đâm, nhất định phải khiến cậu tâm phục khẩu phục!”
“Tôi nhất định phải nỗi lực xua tan hàn khí ở trong cơ thể ông cụ Triệu.”
Diệp Lâm đáp: “Tôi thấy là ông đang nỗ lực đưa người ta về Tây Thiên thì có.” “Nực cười!”
Ông cụ Triệu không nhịn nổi nữa.
Hôm qua thì nguyền rủa ông ấy là người sắp ch.ết, hôm nay lại nguyền rủa ông ấy sắp về Tây Thiên?
“Mau! Đuổi thằng nhóc này ra ngoài cho tôi! Liệt tên cậu ta vào danh sách đen của nhà họ Triệu!”
Lời còn chưa dứt một đám người nhà họ Triệu đã tiến lên, ý muốn đuổi khách quá rõ ràng.
“Không cần các người làm, tự tôi sẽ đi!”
Nói xong, Diệp Lâm đi thẳng ra ngoài, ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại.
“Ây, anh hùng à, để tôi tiễn anh!” Hoa Quốc Đống thấy Diệp Lâm lẻ lỏi thì không đành lòng, cũng đi theo anh ra ngoài.
Lúc này, Triệu Uyển Đình cũng không đuổi theo, thậm chí ánh mắt của cô cũng rất phức tạp.
Tuy rằng Diệp Lâm từng cứu cô một lần, nhưng lại nguyền rủa ông nội cô hai lần, giống như không ưa ông nội cô vậy, chuyện này khiến Triệu Uyển Đình rất tức giận.
“Ai da, anh hùng à, anh cần gì phải làm như thế?”
Ra khỏi phòng bệnh, Hoa Quốc Đống bất đắc dĩ lắc đầu.
“Đi thôi, anh hùng, tôi đưa anh về”
Diệp Lâm đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, cũng không có ý rời đi.
“Không gấp, không đến một phút sau, người bên trong sẽ kêu khóc cầu xin tôi trở lại”