Chương 54: Ví dụ một gốc cây linh chỉ hai trăm năm tuổi?
“Thật sự có thể kéo dài tuổi thọ thêm một năm ư?”
Lưu Văn Cảnh thấy thế vội vàng ghé mặt vào quan sát đơn thuốc kia.
Sau khi nhìn thấy các dược liệu trên đơn thuốc kia hầu hết đều là thứ trên trăm năm, ông ấy kinh ngạc há hốc miệng.
“Khó trách sư phụ bảo không thể nào, chỉ riêng việc lấy đủ dược liệu có trên đơn thuốc đã là chuyện không hề dễ dàng, chứ đừng nói đến còn phải luyện chế nó!”
Triệu Uyển Đình cầm đơn thuốc, trái tim như rơi xuống vực: thẳm.
“Nhân sâm năm mươi năm tuổi! “Long Tiên Hương tám mươi năm tuổi!” “Đông trùng hạ thảo một trăm năm mươi năm tuổi!”
Ngoại trừ một số dược liệu mà cô ấy thường ấy thì còn một số loại dược liệu cô chưa từng nhìn thấy.
Ví dụ một gốc cây linh chỉ hai trăm năm tuổi?
Mấy thứ này này cô đi đâu mà tìm bây giờ?
Thậm chí có bỏ tiền cũng không mua được.
“Có thể hạ thấp yêu cầu được không” Triệu Uyển Đình vô
cùng khó xử: “Dược liệu này muốn tìm cũng không khó, chủ yếu là năm tuổi..”
“Điều quan trọng năm ở số năm tuổi.” Diệp Lâm nói: “Thiếu một ngày không được, nhiều một ngày cũng không được”
“Vậy không phải là còn khó hơn ư?” Lưu Văn Cảnh giật mình nói.
“Cho nên ban nấy tôi mới bảo cho dù có cách nhưng cũng không thể nào làm được” Diệp Lâm đáp.
Một tháng phải gom được hết dược liệu này?
Đúng là khó như lên trời!
Một lúc lâu sau Triệu Uyển Đình mới tỉnh táo lại, cô cẩn thận nhét đơn thuốc kia vào túi.
Có cách còn tốt hơn là không có cách nào. “Tôi sẽ nhanh chóng phái người đi tìm những dược liệu đó.” Triệu Uyển Đình nghiêm mặt nói: “Nếu như có thể tìm đủ, vậy thì làm phiền ngài Diệp tới đây luyện chế chúng.”
“Cũng được” Sau khi để lại đơn thuốc, Diệp Lâm xoay người rời đi.
Trong phòng bệnh lúc này.
Sau khi ông cụ Triệu ăn vài thứ đơn giản đã có thể xuống giường đi bộ, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất viện được.
“Cha, cha thật sự vì thăng nhóc kia mà vận dụng nhân mạch trong Bộ ư?” Triệu Thiên Thông tò mò hỏi.
Ông cụ Triệu trầm mặc không nói, cũng bắt đầu ung dung đi đi lại lại trong phòng bệnh.
Mọi người im lặng nhìn, bọn họ đều hiểu đây là lúc ông cụ đang tự hỏi bản thân.
Lát sau ông cụ Triệu thở dài: “Chuyện khó nhất trên đời này đó chính là nợ người khác!”
“Chút nhân mạch mình tích góp được lúc đang còn làm trong Bộ, dùng lần nào thì ít đi lần đó.”
“Nhưng nhóc Diệp thần y kia đã cứu mình một mạng, người ta đã mở miệng thì không thể không giúp.”
Điều ông cụ Triệu suy nghĩ bây giờ đó chính là làm sao để chuyện này ít ảnh hưởng tới nhà họ Triệu nhất.
“Tuy rằng nói như thế, nhưng thăng nhóc kia cũng không chữa khỏi hoàn toàn cho cha mà” Triệu Thiên Thông lại nói: “Theo như lời cậu ta nói thì cha chỉ còn sống được một tháng nữa thôi.”
“Theo con thì cho cậu ta chút tiền là được, sao phải vận dụng quan hệ giúp cậu ta làm gì, như thế cũng không tính là vong ân.”