Chương 63: Tìm chết!
Hắc Long Vương lại ngồi xuống, gã bật cười sảng khoái, điệu bộ đắc ý vô cùng.
Hiện tại, gã triệu tập cấp dưới của mình tới đồng thời mời nhiều nhân vật nổi tiếng ở Yến Kinh tới đây cũng chỉ để thông báo với mọi người rằng bản thân mới thật sự là Long Vương danh xứng với thực của thế giới ngầm.
“Đợi sau khỉ tôi lấy được Long Vương Lệnh, hy vọng nhà họ Tô sẽ giúp tôi thống trị thế lực ngầm của chín quốc gia trên thế giới!” Trong mắt Hắc Long Vương lóe lên sự tham vọng đối với tương lai.
‘Vậy thì nhà họ Tô chúng tôi cũng cần Long Vương ngài giúp sức một chút, giúp nhà họ Tô chúng tôi trở thành gia tộc đứng đầu trong mười đại gia tộc!1’ Tô Cửu Xuyên mỉm cười trả lời.
Một lát sau, Hỗn Thế Ma Vương một thân một mình đi thang máy xuống dưới đại sảnh tầng một.
“Anh là Hắc Long?”
Diệp Lâm chưa từng nhìn thấy Hắc Long, nhưng khi nhìn thấy người này, anh khó tránh khỏi có chút thất vọng.
Anh thầm nghĩ nếu người này thật sự là Hắc Long, vậy thì thực lực của mấy đứa con
nuôi của Thất sư phụ đúng là quá yếu rồi, hoàn toàn không có chút ɖâʍ uy nào.
“Hừ! Sư phụ của tao cao quý như vậy, sao có thể xuống lầu đón mày được chứ!”
“Tao khuyên mày nên ngoan ngoãn giao lại Long Vương Lệnh, sau đó theo tao lên lầu, chờ sư phụ tao xử lý.”
“Nếu không bây giờ tao sẽ đánh gãy hai chân mày, bắt mày đi lên trên!”
Vừa nói song quyền của Hỗn Thế Ma Vương vừa vang lên vài tiếng lách cách, ý tứ uy hϊế͙p͙ rất rõ ràng.
“Mày ngoan ngoãn hợp tác hay là muốn tao tự mình ra tay!”
Thấy vậy, Diệp Lâm thất vọng lắc đầu.
“Hắc Long đúng là to gan, cũng dám từ chối lời triệu hoán của mình à?”
“Còn phái kẻ vô dụng này xuống đón mình?”
“Có vẻ là mình đã quá khách sáo với gã rồi!”
Nghe vậy, Hỗn Thế Ma Vương giận tím mặt quát lớn: “Câm miệng!”
“Thằng oắt con, dám mở miệng vô lễ với
sư phụ của tao!”
“Mày nghĩ mày là aỉ, thứ như mày cũng xứng để sư phụ của tao đích thân xuống gặp à!”
“Xem ra mày là kẻ rượu mời không thích uống lại muốn uống rượu phạt vậy tao cũng chỉ có thể tự mình ra tay bắt mày lên trên đấy thôi!”
Vừa nói, Hỗn Thế Ma Vương vừa phát ra một tiếng kêu quái dị, tiếp đó hắn ta lao về phía Diệp Phong.
Lúc này, mấy người đẹp trước quầy phục vụ đang muốn nhắc nhở Hỗn Thế Ma Vương rằng đừng có khinh địch, ban nãy anh Cường còn chưa tiếp được chiêu nào của người ta đã bị người ta chặt đứt một bàn tay. Tuy nhiên, bon họ còn chưa kịp nhắc nhở thì đã thấy hai người kia động thủ rồi.
Nói thì chậm, nhưng mọi chuyện diễn ra lại vô cùng nhanh!
Thực lực của Hỗn Thế Ma Vương đương nhiên cao hơn cái tên anh Cường ban nãy, dù sao hắn ta cũng là đệ tử của Hắc Long Vương.
Tuy nhiên, trong mắt Diệp Lâm, bọn họ cũng không khác gì gà chó, dều không đáng nhắc tới.
“Tìm ch.ết!”
Diệp Lâm đá một chân ra, giống như gió thu cuốn đi lá rụng.
“Rắc rắc” một tiếng!
Tiếng xương nứt gãy vang lên.
Hai chân của Hỗn Thế Ma Vương đều bị đá gãy, hắn ta ngã xuống đất.
“A… Chân của tao!”
Hỗn Thế Ma Vương nằm trên mặt đất một lúc, hiện tại thân thế hắn ta giống như cá muối, không thể đứng dậy được nữa.
Lúc này hắn ta mới nhận ra đôi chân của mình đã bị phế đi!
■’Sao có thể chú?”
Hỗn Thế Ma Vương toát mồ hôi lạnh, hắn ta không thể tin được, thậm chí ban nãy hắn ta còn chưa thấy rõ đã xảy ra chuyện gì mà chân hắn ta đã bị đá gãy rồi?
Đúng lúc này, Diệp Lâm đi tới đứng trước mặt hắn nhìn từ trên cao xuống, dùng giọng điệu không cho phép người khác nghỉ ngờ nói.
“Trở về nói với Hắc Long, nếu chân gã không bị gãy thì lập tức xuống gặp tôi!”