Chương 70: Mày đoán xem
Tiếng hò reo hoan hô ở phía bên kia đột ngột im bặt.
Trong phút chốc, đại sảnh tầng một như biến thành một tòa tháp cổ nghìn năm, im lặng đến rợn người.
Mọi người đồng lòng quay lại nhìn bức tường mà Từ đại sư đã va đổ. Cả đám mắt trợn trừng, miệng há hốc, cằm sắp rơi xuống mặt đất tới nơi.
"Ảo giác! Đây nhất định là ảo giác! Tao đang nằm mơ à?"
"Mẹ kiếp, sao mày lại véo tao? Đây không phải mơ, mà là sự thật!"
"Đó là Từ đại sư giả đúng không? Làm sao ông ta có thể bị người ta tát bay được? Là giả! Nhất định là giả!"
Việc Từ đại sư không chịu được một chiêu như thế khiến tất cả mọi người có mặt tại hiện trường không khỏi nghi ngờ nhân sinh, nghĩ mãi cũng không rõ tại sao.
"Tông sư cấp bảy... bị đánh bại dễ dàng như vậy sao?" Tô Cửu Xuyên cũng sửng sốt, cảm thấy khó có thể tin được.
"Chuyện này... Sao có thể chứ!"
Hắc Long cau mày, cũng kinh ngạc không kém.
Gã còn tưởng rằng đây là cuộc chiến mà phần thắng đã nghiêng về một bên, thế nhưng không ngờ tới, phần thăng không nghiêng về bên ta mà nghiêng về bên phía đối thủ?
"Rõ ràng Từ đại sư đã dốc toàn lực! Tại sao vẫn..."
Nghĩ tới đây, Hắc Long không khỏi cảm thấy ớn lạnh sống lưng, không dám nghĩ nữa!
Đường đường là Tông sư cấp bảy, dùng toàn lực ứng chiến thế nhưng lại bị một cái tát của đối phương đánh bay ư? Nếu chuyện trước mắt đây không có ẩn số nào. khác nữa thì tất cả đều là thật.
Vậy thì... Thực lực của thằng nhãi ấy cũng khủng bố quá đi ấy chứ?
Hắc Long bỗng tỉnh táo lại, gã vừa quay đầu nhìn về phía Diệp Lâm thì phát hiện Lâm đã đi tới trước mặt mình. Tuy rằng anh đi một cách thong thả nhưng gã lại cảm nhận được mười phần uy áp.
Thậm chí trong giây phút đội diện với Diệp Lâm, Hắc. Long còn cảm giác được hình như có một cơn gió lớn thổi quét qua mặt, khiến người ta kinh hãi hít thở không thông.
"Mày... Rốt cuộc mày là ai?"
Hắc Long sợ hãi trợn to đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Lâm, nhìn vào đôi mắt thâm thúy kia của anh khiến gã có cảm giác giống như nhìn xuống một cái vực sâu, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nuốt chứng...
Diệp Lâm đứng yên, sau đó lấy Long Vương Lệnh ra.
"Tao, Diệp Lâm, Long Vương mới của thế giới ngầm! Chủ nhân của Long Môn!"
"Thấy lệnh như thấy Long Vương!" "Hắc Long! Sao mày vẫn còn chưa quỳ xuống!"
Giọng nói Diệp Lâm vang vọng, mỗi lời anh thốt ra đều giống như một viên đạn bắn phá xung quanh.
Đổi lại là trước đây nếu có người dám tự nhận mình là Long Vương nếu không bị đánh hội đồng thì cũng bị người ta cười tới rụng răng.
Tuy nhiên, sau khi tận mắt chứng kiến Diệp Lâm dùng một chiêu đánh bại Từ đại sư thì mọi người tại hiện trường đều nín thở, không ai dám nghỉ ngờ thêm nữa.
Chỉ có Hắc Long vẫn bày ra vẻ mặt không phục.
"Long Vương của thế giới ngầm? Mày?”
"Không thể nào!"
"Tuyệt đối không thể!"
Hắc Long lùi lại vài bước, không thể chấp nhận được sự thật này.
"Cho dù mày mạnh đến đâu thì mày cũng không phải là Long Vương!"
"Mày nhặt được Long Vương Lệnh ở đâu?"
"Muốn trở thành Long Vương thì không thể chỉ dựa vào một tấm bệnh bài!"
Long Vương Lệnh chỉ là một thứ mang tính biểu tượng.
Nếu muốn ngồi lên ghế Long Vương thì cần phải thỏa mãn một tiêu chí quan trọng nữa. Mấy năm qua chín người bọn họ không thể bầu ra Long Vương mới chính là vì không ai có thể thỏa mãn được tiêu chí ấy.
“Ồ, thứ mày nói là cái này à?”
Nghe vậy, Diệp Lâm lập tức hiểu được ý của đối phương. Anh khuyu gối, ngồi xổm xuống từ từ bày ra tư thế khởi đầu.
Trong phút chốc, toàn thân Diệp Lâm xuất hiện khí thế như hổ gầm, rồng ngâm.
"Chuyện này..."
Hắc Long thấy thế bày ra vẻ mặt như gặp quỷ, gã hoảng sợ hai mắt trợn trừng.
Cảnh tượng trước mắt còn khiến gã kinh ngạc hơn cả lúc nhìn thấy Diệp Lâm dùng một chiêu đánh bại Từ đại sư.
"Mày... Mày học cái này ở đâu?"
Diệp Lâm bình tĩnh trả lời: "Mày đoán xem?"