Chương 72: Kẻ không chịu tới, giết không tha
Hắc Long vừa thần phục, đám người xung quanh
sao dám chậm trễ nữa? Cả đám quỳ một chân xuống, đồng thanh kêu lên:
“Cung nghênh Long Vương!”
“Cung nghênh Long Vương!”
“Cung nghênh Long Vương!”
Trong lúc nhất thời trong đại sảnh vang lên tiếng gầm như động đất sóng thần, cả đám hò hét gọi Long Vương.
Cảnh tượng này khiến Tô Cửu Xuyên và đám người giàu có đến từ Yến Kinh ch.ết lặng.
Chỉ thấy Diệp Lâm kiêu ngạo đứng đó, còn đám người xung quanh lần lượt cúi đầu. Mà đám người Tô Cửu Xuyên cũng không dám khiến cho người khác chú ý cho nên chỉ có thể làm theo đám đông ngồi xổm trên mặt đất, không dám hé răng.
Bọn họ cứ tưởng sẽ được chứng kiến cảnh tượng Hắc Long kế nhiệm, thế nhưng không nghĩ tới giữa đường lại xuất hiện một Long Vương mới?
Con mẹ nó rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Đến tận lúc này Tô Cửu Xuyên vẫn mơ màng không hiểu chuyện gì. Ông ta lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Lâm vài lần. Trong lòng lại nghi hoặc: Thăng nhóc này thật sự là đứa con trai bị bỏ rơi của nhà họ Diệp à? Sao bây giờ lại biến thành Long Vương của thế giới ngầm rồi?
Diệp Lâm ho nhẹ một tiếng.
Đám người nhanh chóng ngậm miếng, thậm chí không dám thở mạnh.
Hiện trường lại khôi phục sự im lặng ch.ết chóc.
Diệp Lâm quét mắt nhìn xung quanh rồi mở miệng hỏi: “Hắc Long!”
“Không phải hôm qua tôi đã bảo người chuyển lời cho ông sao? Tôi bảo ông triệu tập đám rồng con kia tới đây gặp tôi. Sao bây giờ lại chỉ có mình ông? Tám người kia đâu?”
Chín đứa con nuôi của Thất sư phụ kẻ nào kẻ đấy thực lực phi phàm, thống trị một phương.
Mà Thất sư phụ cũng từng nói, nếu bọn họ phục tùng thì có thể trọng dụng, nếu như không phục vậy diệt hết đi.
Nhưng Diệp Lâm không ngờ tới lần đầu tiên anh dùng Long Vương lệnh triệu tập mọi người, thế mà trong chín người lại chỉ có một người có mặt.
Đối mặt với câu hỏi của Diệp Lâm, Hắc Long sợ tới mức vã mồ hồi, gã vội vàng nói: “Thưa Long Vương..."
“Tôi đã thông báo tới những người khác. Chỉ có điều..."
Hắc Long bày ra bộ dạng khó xử, tình huống có hơi phức tạp gã không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
“Chỉ có điều cái gì?” Diệp Lâm hỏi. “Chỉ là nay đã khác xưa.” Hắc Long thở dài n
sau khi lão Long Vương mất tích, chín người bọn tôi vì tranh giành quyền lực mà đối địch lẫn nhau.”
“Hiện tại mỗi người đã tới một quốc gia riêng xưng bá, không rảnh hưởng tới nhau.”
“Bọn họ không nghe lời tôi nói.”
Nghe vậy Diệp Lâm gật đầu.
Thất sư phụ đã đoán được chuyện này, cho nên mới để cho Diệp Lâm cầm Long Vương lệnh chỉnh đốn lại
Long Môn. Tránh việc chín người bọn họ chém giết lẫn nhau.
Diệp Lâm suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy thì ông hãy báo cho bọn họ toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm nay.”
“Tiếp tục lấy danh nghĩa của tôi triệu tập bọn họ! Bảo bọn họ ba ngày nữa tới đây gặp tôi!”
“Người tới gặp sau ba ngày, chịu phạt chặt tay!”
“Kẻ không chịu tới, giết không tha”
Hắc Long nhận lệnh vội vàng sắp xếp. “Tất cả đứng dậy đi.”
Diệp Lâm vung tay lên, lúc này bọn họ mới từ từ đứng dậy, cả đám thở phào nhẹ nhõm.
“Long Vương đại nhân." Hắc Long cúi đầu nói: “Mời theo tôi tới tầng cao nhất của cao ốc này.”
Ngay lúc mọi người tiền hô hậu ủng Diệp Lâm đang bước vào thang máy thì phía bên ngoài đại sảnh lại truyền tới tiếng la hét chửi bới, âm thanh càng lúc càng lớn.
“Thằng nhãi Diệp Lâm đâu? Nó còn ở đây không?”
“Mẹ mày! Dám chặt một bàn tay của tao! Chờ xem hôm nay ông mày “hầu hạ” mày thế nào đi!”
Chỉ thấy anh Cường một tay đeo băng vải, miệng cũng liên tục chửi bới nạt nộ xông vào trong. Chỉ là lần này sau lưng anh Cường là vài trăm tên anh em.
Hóa ra trong lúc anh Cường tới bệnh viện băng bó miệng vết thương thì đàn em của hắn ta cũng nhanh chóng tìm người tới giúp đỡ.
Hầu hết đám người từ khắp nơi của Long Môn được gọi đến Yến Kinh sau khi nghe việc anh Cường bị người ta chặt tay thì đều hồ hởi tới hỗ trợ.