Chương 84: Thật là mạnh miệng
Lúc này, khách trong nhà hàng cũng quay đầu lại, thấp giọng nói chuyện.
"Nhìn xem! Đó không phải là ghế hoàng gia trong nhà hàng sao?”
“Ngồi đó sẽ có cảm giác nhìn ra thế giới. Thông thường, phải xếp hàng chờ vài tháng mới có thể đặt lịch hẹn”. "Sao hai thanh niên kia lại ngồi ở đó?"
“Có lẽ không biết đó là chỗ đặt trước nên thấy xung quanh không có ai mới thản nhiên ngồi nhỉ?”
Susan bị lời nói của anh họ làm cho choáng váng. Sau khi nghe những người khác thảo luận, lúc này cô mới nhận ra rằng chỗ hai bọn họ ngồi đúng là có khác biệt với người thường.
Vì hai người vừa mới ngồi xuống, hơn nữa cũng chưa gọi món nên có vẻ như họ chỉ tùy tiện ngồi vào thôi.
"Cậu nói không sai." Lúc này Diệp Lâm mở miệng nói: "Quả thực đây là nơi đêm nay Long Vương đã đặt."
Tô Triết nghe vậy thì sửng sốt, nhìn chằm chằm Diệp. Lâm, nói: "Biết chuyện này mà còn dám ngồi ở chỗ này?
Muốn ch.ết đấy à?"
"Anh là ai?" Diệp Lâm ngẩng đầu liếc nhìn Tô Triết.
Nhìn khuôn mặt anh ta rất giống Tô Cửu Xuyên, anh đã mơ hồ đoán được thân phận của đối phương.
Không ngờ, Tô Cửu Xuyên mới gặp hôm nay, lại cùng một gia đình với Susan.
"Tôi là Tô Triết!" Tô Triết kiêu ngạo báo tên họ của mình: "Cha tôi là Tô Cửu Xuyên, phó chủ tịch tập đoàn Tô thị!"
Tô Triết là dòng chính của nhà họ Tô, đứng trước. Susan chỉ là một nhánh của gia tộc, anh ta có cảm giác ưu việt mãnh liệt.
"Thì ra là con trai lớn của nhà họ Tô!"
Lúc này, những vị khách khác trong nhà hàng nghe thấy Tô Triết giới thiệu nhà mình đều quay đầu lại, không khỏi liếc nhìn thêm mấy cái.
"Được, tôi hiểu." Diệp Lâm hiểu ý Tô Triết, vì không trách người không biết, anh gạt đi: "Trở về nói với cha cậu, tôi đã nhận tâm ý rồi. Cậu về đi."
Nghe được lời này, Tô Triết nhất thời không nói nên lời.
Tâm ý mẹ kiếp gì chứ? Sao anh lại dám đuổi mình đi?
Tô Triết tức thì bị tức giận đến bật cười: "Ai nên rời đi cơi Làm ơn tỉnh táo một chút, đừng để tôi phải gọi người đến!"
Susan thấy vậy cũng lo lắng bọn họ ngồi nhầm chỗ người khác đã đặt sẵn, vội vàng khuyên nhủ: "Diệp Lâm, chúng ta đổi chỗ đi. Bên kia còn rất nhiều ghế trống."
“Không cần.” Diệp Lâm ra hiệu cho cô ấy đừng lo lắng: “Đây là vị trí của tôi.”
"Tôi ngồi ở chỗ này, cho dù Thiên Vương có già đi, cũng không cần đổi!"
Lời này vừa nói ra, những vị khách xung quanh đều sửng sốt.
"Ôi vãi! Thăng nhóc này là ai?"
"Thật là mạnh miệng!"
"Trông quen quen... Mẹ kiếp, đây không phải là đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Diệp sao?"
Vì ngày hôm qua khi vừa mới ra tù anh đã gây chú ý nên nhiều người vẫn có một số ấn tượng về Diệp Lâm.
Tô Triết cẩn thận nhìn Diệp Lâm, cười lớn: "Tôi còn đang hỏi không biết là ai mà lại có giọng điệu điên cưồng như vậy! Thì ra là cậu, đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Diệp!"
Vừa rồi thấy Diệp Lâm thốt ra những lời kiêu ngạo như vậy, anh ta đã thầm nghĩ, chàng trai này chẳng lẽ là Long Vương thế giới ngầm mà cha mình vừa nói đến sao?
Nhưng rất nhanh, khi có người ở hiện trường tiết lộ thân phận thực sự của Diệp Lâm, Tô Triết lại thở phào nhẹ nhõm.