Chương 117: Cậu cũng biết tớ
Hóa ra là cậu Cát coi trọng sắc đẹp của Susan nên chỉ thẳng mặt, buộc Susan phải đi tiếp rượu.
“Ai không đi cũng được, chỉ có cô là cần phải đi!”
Thấy thái độ của cậu Cát rất kiên quyết, đám người Đổng Kiến và Lư Sơ Tuyết vội vàng khuyên nhủ.
“Tuy nói là đi tiếp rượu, nhưng thực tế chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm thôi, không có chuyện gì đâu, cậu đừng suy nghĩ nhiều.”
“Bữa cơm lần này đều là đại lão đứng đầu thương giới Yến Kinh, ngoài nhà họ Cát ra thì còn có đám gia chủ nhà họ Thôi, nhà họ Thường, nhà họ Đàm, chỉ cần quen biết một người thôi là kiếp sống nghề nghiệp trong tương lai sẽ xuôi gió xuôi nước hơn nhiều.”
Lư Sơ Tuyết cũng năn nỉ nói: “San San, cậu coi như là giúp tớ đi, tớ thật sự rất cần cơ hội lần này."
“Cậu cũng biết tớ muốn đi làm cho công ty nhà họ Đàm, nhưng mà đi phỏng vấn ba lần đều thất bại. Lần này có cậu ba nhà họ Thường nữa, tớ thật sự rất cần cơ hội này.”
Tuy rằng Susan rất lương thiện, cũng rất hiểu cho mọi người, nhưng mà cô không phải là thánh mẫu, vẫn có điểm mấu chốt của riêng mình.
“Tớ tới đây để tham gia họp lớp, sẽ không đi ăn cơm với bất cứ người lạ nào.”
Susan nói rõ ràng lập trường của mình, rồi tiếp tục nói với Lư Sơ Tuyết: “Sơ Tuyết, tớ không giúp gì cho cậu trong chuyện này được rồi. Nếu cậu bằng lòng tới công ty tớ, thì tớ có thể giúp đỡ cậu.”
Lư Sơ Tuyết hừ lạnh, nói: “Tớ cần công việc lương một năm một triệu tệ, cậu có thể giúp tớ sao?”
Susan cười khổ lắc đầu: “Không thể nào.”
Ngay cả bản thân cô cũng không đạt được tiêu chuẩn này nữa thì cô có thể đi giúp được ai.
“Vậy thì đúng rồi!" Lư Sơ Tuyết nhân cơ hội nói: “Nhưng chỉ cần hôm nay chúng ta có thể tham gia buổi tụ họp kia, làm quen một vài đại lão, thì chuyện lương một năm một triệu tệ không phải là vấn đề.”
“Sơ Tuyết nói không sai.” Lớp trưởng Đổng Kiến tiếp tục khuyên nhủ: “Chỉ cần có thể quen biết bất cứ người nào trong đám đại lão kia thì lương một năm một
triệu tệ chỉ là khởi điểm thôi.”
Cậu Cát cũng nói: “Yên tâm đi, đây là bữa tiệc của bậc cha chú các đại gia tộc, ngay cả tôi cũng chưa có tư cách tham gia.”
“Đây là một cơ hội để các cô thay đổi số phận.”
Mặc kệ người khác khuyên nhủ, thậm chí là bắt cóc đạo đức thế nào, thì Susan cũng kiên quyết từ chối.
“Haizz, nếu cậu không đi thì chúng ta đều phải bỏ lỡ cơ hội lần này!” Lớp trưởng Đổng Kiến vô cùng đau đớn.
“Cậu đúng là ích kỷ!” Lư Sơ Tuyết sắp trở mặt với Susan.
Thấy mọi người đang thảo luận về chuyện đi một phòng bao tụ tập đại lão khác tiếp rượu, Diệp Lâm thầm nghĩ có tám phần mười là bữa tiệc mà nhà họ Cát mời mình.
Có điều, mình không yêu cầu người đẹp tiếp rượu mà?
Không biết là ai tự ý quyết định đi ra ngoài tìm người đẹp tiếp rượu?