Chương 137: Ơ kìa

Vị sư phụ thứ mười một của Diệp Lâm từng là Dược Vương. Diệp Lâm không chỉ học được năng lực luyện đan chế dược, mà còn học được nhìn sơ qua là phân biệt được chất lượng và năm tuổi của các loại dược liệu.


Phương pháp nhổ cây của anh em nhà họ Mã giống như biến một đứa bé mười tuổi thành một ông cụ trăm tuổi.
Diệp Lâm thì ngược lại, biến già thành trẻ, khôi phục gốc nhân sâm kia thành lúc ban đầu.
Sự chênh lệch giữa nhân sâm trăm năm và nhân sâm mười năm có thể thấy rõ bằng mắt thường.


Sau khi nhân sâm khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, dù là người ngoài nghề như Triệu Uyển Đình thì cũng nhìn sơ qua là biết đây là hàng giả.
Mọi người ở hiện trường đều rất ngạc nhiên. Đám người Triệu Uyển Đình mặt mày ngạc nhiên hô to nguy hiểm thật.


Nếu không phải có Diệp Lâm xem lại thì chắc là lần này bọn họ cắn câu người ta nữa rồi.
“Ơ kìa..” Trai chủ cũng ngây ngẩn cả người, không ngờ Diệp Lâm còn có chiêu thứ kia, thật sự là chưa từng nghe thấy.
Anh em nhà họ Mã thì cũng ngạc nhiên, đồng thời còn có tức giận.


Diệp Lâm không chỉ nhìn thấu kịch bản của bọn họ, còn vạch trần bọn họ ngay tại hiện trường, không nể mặt một chút nào.
“Nhãi ranh, mày muốn ch.ết hả!” Tên cầm đầu hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.


Triệu Uyển Đình tức giận vỗ bàn, nói: “Ông chủ Mã, Hà trai chủ, các ông muốn nói gì nữa không? Đây chính là dược liệu trân quý đủ cân đủ lượng mà các ông nói đấy hả?”


available on google playdownload on app store


Triệu Uyển Đình càng nghĩ càng tức giận, chỉ mắc mưu đơn giản thì thôi, tổn thất một ít tiền tài cũng không sao cả.
Nhưng lần này là liên quan đến tánh mạng của ông nội mình. Nếu sơ sẩy một chút, dùng dược liệu kém chất lượng, thì có khác gì là hại ông nội đâu chứ?


Lúc nãy Triệu Uyển Đình đã tỏ vẻ rõ ràng rồi.
Đám dược liệu này liên quan đến tánh mạng của ông nội, nếu có sai lầm gì thì nhà họ Triệu tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Không ngờ người bán và trai chủ lại lớn gan như thế, dám dùng dược liệu kém chất lượng đi lừa mình!


“Ơ...” Trai chủ vẻ mặt ngạc nhiên xấu hổ, cười khổ lắc đầu: “Tôi cũng không biết nữa...
Đồng thời, trai chủ cảm thấy hối hận, nếu biết trước thì lúc nãy nghe theo lời Đào chưởng quầy dời giao dịch sang hôm khác là được rồi.


“Hừ!” Lúc này, tên cầm đầu đối diện cũng vỗ bàn đứng dậy: “Nhãi ranh, mày ngậm máu phun người!”
“Mày dùng cái thủ đoạn gì mà lại hủy hoại một gốc nhân sâm trăm năm của tao vậy? Dù lần này mua bán không được, thì mày cũng phải bồi thường cho tao gốc nhân sâm này!”


Diệp Lâm cười lạnh hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Tính theo giá thị trường, nhân sâm trăm năm có giá một trăm triệu.” Tên cầm đầu nói: “Mày làm hư nhân sâm, rồi phá hư danh dự của bọn tao, cần bồi thường thêm một trăm triệu nữa!”


“Hôm nay dù thiếu một đồng, thì mày cũng đừng mong đứng đi ra ngoài!”
Nếu bị vạch trần thẳng mặt rồi, thì anh em nhà họ Mã dứt khoát bất chấp tất cả, nếu không là sẽ phải đi không một chuyến.


“Hét giá trên trời hả!” Lúc này, Vương Phàm cũng lạnh lùng cười: “Bọn mày muốn ép mua bán hả?”


“Đúng thì sao hả?” Tên cầm đầu không sợ gì cả, con ngươi hung ác nhìn lướt qua khuôn mặt mọi người: “Bọn mày không đi hỏi thăm thử xem, Tam Hùng Mã Thị bọn tao hoành hành Phụng Thiên hơn mười năm, có ai dám trêu chọc?”


“Nếu hôm nay bọn tao tới đây rồi, thì vụ mua bán này, bọn mày muốn làm thì làm, không muốn làm cũng phải làm.”
Thấy vậy, Triệu Uyển Đình giật mình sợ hãi, thầm nghĩ may mà hôm nay có Vương giáo đầu đi theo, nếu không thì thật sự là khó giải quyết.


Nghe vậy, Vương Phàm cười ha ha: “Vậy lúc tới đây, bọn mày cũng không đi hỏi thăm xem nhà họ Triệu là gia tộc nào, Vương Phàm tao lại là người nào, sao
có thể để cho đám tôm tép bọn mày nhảy nhót?”


Chỉ cần nói ra tên tuổi nhà họ Triệu, hoặc là Vương giáo đầu, thì cũng đủ để người khác chùn bước.
Nhưng anh em nhà họ Mã là một đám liều mạng, chỉ nhận tiền, không nhận bất cứ gì khác.


“Bọn tôi nghe tiếng Vương giáo đầu lâu rồi.” Tên cầm đầu nói: “Nhưng hiện giờ Vương giáo đầu đã già rồi, không dọa được bọn tôi đâu. Về nhà họ Triệu, dù thế lực của nhà họ Triệu có mạnh hơn nữa, thì khi anh em bọn tôi chạy về núi Trường Bạch, núi cao đường xa, mấy người biết đi đâu tìm bọn tôi?”


Vương Phàm đột nhiên đập bàn, vốn định dọa sợ ba người kia.
“Chỉ cần có Vương Phàm tao đây..."
Ông ta còn chưa nói xong thì chợt ngây người ra đứng.
Ông ta nhìn cạnh bàn, một chưởng vừa rồi của mình thế mà lại không đánh vỡ được mặt bàn?


Đây chỉ là một chiếc bàn gỗ bình thường mà? Sao lại thế này?
Vương Phàm nhìn bàn tay mình, đột nhiên nhận ra mình không còn nội kình, cả người cũng không còn chút sức lực nào.
“Ha ha ha ha... Anh em nhà họ Mã ở đối diện thấy vậy thì không nhịn được đắc ý cười to.


“Vương giáo đầu, ông lợi hại như vậy, anh em bọn tôi đương nhiên phải đề phòng ông rồi!”
“Lúc nãy trút dược liệu ra, anh em bọn tôi cũng thuận tay đổ nhuyễn cốt tán trong bao ra nữa.”
“Sao rồi? Có phải là không có một chút sức lực nào không?”


Nghe vậy, Vương giáo đầu vừa giật mình vừa tức giận, không ngờ hôm nay sơ sẩy một chút, lại thua trong tay ba tên hại dân hại nước.
Hai người Triệu Uyển Đình và Hoa Quốc Đống cũng vội vàng xem thử, phát hiện mình không còn một chút sức lực nào.


“Các anh... sao lại làm vậy hả?” Hà trai chủ giả vờ giật mình, lên tiếng chỉ trích. “Ha ha, Vương giáo đầu, tôi khuyên ông vẫn nên ngoan ngoãn ngồi xuống tiếp tục nói chuyện làm ăn đi.” Tên cầm đầu ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nếu không thì thanh danh một đời ông phải hủy trong tay anh em bọn tôi đấy.”






Truyện liên quan