Chương 3: Bái sư

Cũng thật là, vị vi sư này quá nhân từ rồi, chỉ là một người xa lạ nằm ngất xỉu trong rừng âm u thôi mà cũng cứu giúp. Ngài không sợ nàng là gian tế của đế quốc khác sao Ngộ nhỡ nàng là yêu tinh, yêu quái muốn ăn thịt ngài thì sao Nhưng có lẽ vị vi sư này không phải loại người tầm thường nên mới không sợ. Hoặc đính chính là sợ nhưng lại không thể bỏ mặt làm ngơ nhìn một tiểu cô nương trẻ tuổi nằm ngất lịm đi trong nơi này được. Rốt cuộc lão gia hỏa này là sợ hay không sợ đây. 


Nghĩ một hồi, Hạo Nhi à không đúng hơn là Lâm Nhiên(tên của chủ nhân thân xác) nghi hoặc nhìn lão già mà hỏi" Cho hỏi, vị đây là...?" Lão vi phu này nhìn Lâm Nhiên mỉm cười một cái rồi tùy tiện xưng danh " Lão vi phu họ Vô, tên Huyễn, cô nương cứ gọi ta là Vô Huyễn lão sư là được" Trong đầu Lâm Nhiên tự khắc phụt cười một cái, nàng ta nghĩ thân là nam tử hán lại tên là Huyễn ư thật khiến nàng muốn cười vỡ bụng mà. Suy nghĩ một lúc lâu, nàng biền kho khan hai tiếng để lấy lại tinh thần"hèm hèm, tại hạ họ Lâm, tên Nhiên, lão sư cứ gọi ta là Lâm Nhiên". 


Vừa dứt lời, lão gia hỏa kia đưa cho cô một viên đan dược nâu, chẳng hiểu sao vừa nhìn nó là cô đã biết đây là Hoa đan hay gọi cách khác là Dược Hồi. Loại đan dược này được chế từ Hoa Tử Tô có tác dụng phục hồi nguyên lực và tổn thương trên cơ thể. Theo như cô biết đây là dược đan hạ cấp chỉ có thể khôi phục 5% tinh lực của cô mà thôi, Cô nhìn lão gia hỏa, khóe miệng mấp lên" Hạ cấp ư? lão già đã giúp thì nên giúp cho trót chứ với thứ hạ cấp này cho ta ăn chỉ phí mà thôi" Hạ cấp mà nàng ta nói đến ý là loại phàm tục, nghe xong mà Vô Huyễn muốn tức ch.ết thôi. 


Hai người họ từ từ tiến về Đô Ngạo Thành kia, cứ đi như thế đã hết ngày. Cũng là lúc đã đến đô thành, cổng thành rộng lớn, chắc chắn, toa đô cao tới 3m ôm gọn lấy phố xá và kinh đô ở trong. Theo như cô dự đoán thì đây là nơi rộng lớn nhất tại cái cổ đại mà cô đang đứng này. Bước vào trong cổng, đám binh lính chặn cô và lão gia hỏa kia lại, đòi xét binh phù hoặc đồ xem có phải gian tế. Lão già lấy ra trong khoang áo chỗ ngực một binh phù xanh khắc chữ  VÔ to tướng kia đưa ra trước mặt. Bọn binh lính thấy thế hoảng hốt, cúi đầu chào hỏi lễ phép. Trong đầu Lâm Nhiên lại suy tư, lão già này là ai mà khiến bọn binh lính kia sợ sệt vậy làm đồ đệ của lão chắc còn có lợi hơn là nhận tên khác. Nàng bước theo nhịp của lão, rồi tiên thẳng vào đô thành kia. Bây giờ, nàng đã bắt đầu lại một cuộc sống mới và một khởi đầu mới


=== ====== ====Hết==== =======






Truyện liên quan