Quyển 2 - Chương 9
Edit: Kiri
Đoàn người tiếp tục đi về hướng bắc.
Càng đi về phía bắc, càng tới gần biên quan thì lại càng hoang vắng.
Nhất là ngôi thành cách biên quan bảy ngày đi đường thì cảm giác hoang vắng này càng rõ ràng.
Thôn xóm trên đường không hề giàu có và đông đúc như thôn xóm có lưu hoàng kia, những ngôi nhà thấp bé lụp xụp, lộ rõ vẻ lụi bại.
Trên đường bắt đầu xuất hiện lưu dân, lúc đầu chỉ có một hai người, sau đó là mấy chục người, lưu dân này có dân chúng Đại Tần, cũng có dân chúng từ các nước khác chạy tới, bọn họ ăn xin trên đường, không ai mà không gầy gò ốm yếu.
Gầy yếu giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể khiến họ bay đi mất.
Lãnh Hạ cũng biết, ở một thế giới luôn có khói lửa chiến tranh, tuyệt đối không thể nơi nào cũng phồn hoa giống Trường An, thậm chí có thể nói, Trường An không chỉ là ở Đại Tần mà trong ngũ quốc cũng là một nơi đặc biệt phồn hoa hưng thịnh.
Cho dù nơi này có vẻ lụi bại nhưng nếu so sánh với biên quan cằn cỗi ở Tây Vệ, có lẽ còn chưa thấm vào đâu.
Nhưng mà thấy những người lưu dân ánh mắt trống rỗng, thôn xóm lụn bại, trong lòng Lãnh Hạ vẫn cảm thấy có vài phần hoang vắng.
Hoang vắng này không phải bởi vì nàng lương thiện, thậm chí có thể nói, sự đồng tình của nàng thật sự rất ít rất ít, rất ít khi vì cái thiện ác bên ngoài mà cảm thấy buồn vui.
Rất giống kiếp trước nàng đi qua vài quốc gia ở Châu Phi, quang cảnh tiêu điều, với nàng thì mỗi người có một cách sống, nàng sẽ không đồng tình với bọn họ nhưng lại cảm thấy có vài phần bi ai, vắng vẻ.
Chiến Bắc Liệt cầm lấy tay nàng vuốt ve, đôi mắt đen như mực dừng ở một căn nhà tranh xiêu vẹo, trầm giọng nói: “Nước nào cũng có dã tâm, muốn làm bá chủ thiên hạ, cuối cùng cũng chỉ có dân chúng là khổ nhất.”
Lãnh Hạ nhợt nhạt cong miệng lên, tùy ý tựa vào vai hắn nói: “Lần du hồ đó ngươi đã từng nói, nếu ngươi đã ở vị trí này thì có những việc ngươi phải làm, lần đầu tiên ta thấy mình có chút lĩnh hội.”
Một nhóm vốn có bảy tám người, đi lại tiện lợi, ngủ qua đêm cũng tiện mà nay vì có Thí Thiên đi cùng nên số lượng khổng lồ, trong thành đương nhiên không thể có nơi nào chứa đủ bọn họ, chỉ có thể hạ trại ở ngoài thành.
Cuối mùa thu, ban đêm cực kỳ lạnh.
Trong lều, Chiến Bắc Liệt săn sóc rót cho Lãnh Hạ một chén trà nóng, nàng cầm chén trà nhấp một ngụm rồi ủ ở tay cho ấm.
Tuy rằng nàng thân thủ rất tốt nhưng căn bản là không có nội lực, đến lúc này mới thấy những kẻ có võ công ở đây thật tốt, hè không sợ nóng, đông không sợ lạnh.
Mùa đông thấy lạnh thì vận nội lực chạy khắp toàn thân một lượt là cảm thấy ấm áp ngay lập tức.
Chiến Bắc Liệt lấy bản đồ ra, vừa xem vừa hỏi: “Từ đây đến xích cương còn khoảng ba ngày, thời gian cũng còn không ít, không bằng đi qua mấy thành trấn khác một chuyến để xem tình hình của lưu dân.”
Lãnh Hạ uống thêm một ngụm trà nữa, cảm giác toàn thân ấm áp thật thoái mái, giống như một con mèo lười, gật đầu nói: “Tùy ngươi.”
Nàng đi theo Chiến Bắc Liệt mà hắn là Đại Tần Chiến thần, đương nhiên phải quan tâm tới cuộc sống của dân chúng ở biên quan, hơn nữa nàng nhìn thấy lưu dân còn không khỏi bi ai vài phần nữa là Chiến Bắc Liệt, chắc chắn hắn cực kỳ chua xót.
Chiến Bắc Liệt nhớ ra hình như Chung Thương có bản đồ, lớn tiếng gọi: “Chung Thương.”
Bên ngoài lều không có động tĩnh gì cả, hắn liền đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Ta đi xem một chút.”
Hắn vừa ra ngoài thì Lãnh Hạ liền cảm giác có người lén lút xuất hiện ở ngoài lều, tiếng bước chân vừa nhanh vừa khẽ, chắc là nhón chân mà chạy.
Khóe môi cong lên, quả nhiên, ngay lập tức Diệp Nhất Hoàng xốc mành lên, cười tủm tỉm thò đầu vào, nháy mắt mấy cái với nàng chân chó nói: “Ân nhân, có đói bụng không, hay là………..”
Vừa nói được nửa câu, Diệp Nhất Hoàng đã thét lên một tiếng, Chiến Bắc Liệt túm lấy gáy hắn rồi ném hắn cho Chung Thương, khuôn mặt đen kịt, tiểu tử này, đúng là ở đâu cũng thấy, khó lòng phòng bị!
Lãnh Hạ lắc đầu cười, nếu nàng không nhìn ra Diệp Nhất Hoàng có ý gì thì là điều không thể.
Chẳng qua trong suy nghĩ của nàng thì ban đầu Diệp Nhất Hoàng chỉ cảm thấy thú vị thôi, nhàn rỗi không có việc gì làm thì vui đùa một chút, sau đó vì nàng không có phản ứng gì nên khiến hắn giống như một đứa trẻ không chiếm được kẹo nên cứ bám theo người lớn đòi cho bằng được.
Lãnh Hạ phải nhanh chóng làm Chiến Bắc Liệt hạ hỏa, nàng tiến lên hai bước kiễng chân lên hôn hắn một cái rồi túm lấy vạt áo của hắn, kéo hắn ra ngoài.
Chiến Bắc Liệt đang tức giận ngút trời thì lập tức tan biến sạch, vui tươi hớn hở bị Lãnh Hạ kéo đi, bước chân như bay.
Hai người thong thả đi dạo trong không khí cuối thu, tiết trời cũng đã sang đầu đông, khí lạnh cũng dần dần lan tỏa, trong rừng cây tiêu điều xơ xác, có mấy con chim đang bay đi trú đông xẹt qua đỉnh đầu.
Đột nhiên, có tiếng vang truyền tới, Chiến Bắc Liệt giơ tay lên, một con bồ câu màu xám đậu xuống tay hắn, hắn gỡ thư ra rồi vung tay lên cho nó tung cánh bay đi.
Xem xong liền hơi hơi trầm mặc, nhỏ giọng nói: “Ban đầu thì lưu dân cũng không nhiều, nơi biên giới thì đều cho người dân vào nhưng hiện giờ lại càng ngày càng nhiều, rất nhiều lưu dân cố sống cố ch.ết muốn vào Đại Tần, bị ngăn lại ở ngoài thành, hình như có dấu hiệu rối loạn.”
“Ngày mai đi xem đi.” Mặt Lãnh Hạ cũng trầm xuống, thoáng suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Hôm nay rét lạnh, cho vào thành là thượng sách, có nhiều lưu dân ở cửa thành thì nếu Đông Sở hoặc Bắc Yến làm loạn gì đó thì không kịp ứng phó.”
Chiến Bắc Liệt gật đầu, nói tiếp: “Đúng vậy, tức nước vỡ bờ, nếu đuổi bọn họ đi thì vô cùng có khả năng sẽ lộ ra sơ hở để kẻ thù lợi dụng. Nếu có kẻ ngụy trang làm lưu dân xúi bẩy gây chuyện thì chắc chắn sẽ loạn.”
Chiến Bắc Liệt nói xong, lớn tiếng gọi: “Chung Thương.”
Sau khi Chung Thương hiện thân, Chiến Bắc Liệt dặn dò: “Mau chóng đi tới các thành trấn, phân phó bọn họ tạm thời đưa lưu dân vào thành, sắp xếp chỗ ở tạm cho họ.”
Chung Thương lĩnh mệnh mà đi.
Việc này tạm thời đã được giải quyết, mọi việc cụ thể thì lúc hắn tới sẽ xử lý sau, việc cần làm bây giờ là phải trấn an lưu dân, mong rằng Thành thủ là một kẻ có đầu óc. (Thành thủ: người giữ thành)
Gió thu lạnh lẽo, Lãnh Hạ kéo áo quấn chặt vào người, hai gò má ửng đỏ, mĩ lệ kinh người.
Chiến Bắc Liệt lập tức cảm thấy đã tới lúc thể hiện, tạm gác chuyện của hắn sang một bên, vui sướng chạy về phía lều trại: “Ta đi lấy áo choàng cho ngươi.”
Sau khi Chiến Bắc Liệt đi xa, chỗ lùm cây bên cạnh lại xào xạc, Diệp Nhất Hoàng lại thò đầu ra, cởi áo choàng xuống, vừa nhìn về phía lều trại, vừa chạy nhanh tới trước mặt Lãnh Hạ, cười hì hì nói: “Ân nhân, mặc này!”
Đột nhiên, tai Lãnh Hạ khẽ động, sắc mặt trầm xuống trong phút chốc, không nói hai lời, giơ tay lên, một ám tiến phóng ra, bắn thẳng về phía một gốc cây đại thụ.
Vụt!
Ám tiễn cắm vào thân cây khô vàng, làm lá vàng rơi xuống như mưa.
Mà cái trên cây kia, cái gì cũng không có.
Lãnh Hạ cau mày lại, nàng tuyệt đối không nghe nhầm, vừa rồi ở đó phát ra một tiếng cười quái dị, già nua, đáng khinh.
Diệp Nhất Hoàng ló đầu ra nhìn về phía đó, nghi hoặc nói: “Ân nhân, sao vậy?”
Lãnh Hạ lắc đầu, nói: “Ngươi về trước đi.”
Xung quanh đây đang ẩn nấp một cao thủ, nếu hắn có ác ý thì với công phu mèo quào của Diệp Nhất Hoàng thì cực kỳ nguy hiểm.
Diệp Nhất Hoàng cúi đầu, tưởng Lãnh Hạ thấy hắn phiền, miễn cưỡng cười cười.
Đúng lúc này, Chiến Bắc Liệt cầm một cái áo choàng tới, liếc mắt một cái thấy tấm áo choàng của Diệp Nhất Hoàng trên tay Lãnh Hạ, khuôn mặt tuấn tú nhất thời đen lại.
Diệp Nhất Hoàng tuy rằng cảm thấy buồn rầu, nhưng trước mặt Chiến Bắc Liệt tất nhiên là phải ngẩng đầu ưỡn ngực, bày ra vẻ mặt ngọt ngào.
Chiến Bắc Liệt cảm thấy mặt mình sắp biến sắc luôn rồi, tiểu tử không biết sống ch.ết này, còn ra vẻ đắc ý!
Hắn nắm chặt hai tay nghiến răng ken két, đột nhiên, lần này cực kỳ rõ ràng, từ cây đại thụ kia lại phát ra một tiếng cười quái dị, già nua, đáng khinh!
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt liếc nhau, hai người không nói hai lời phi thân tấn công!
Chiến Bắc Liệt vứt tấm áo choàng trong tay cho Diệp Nhất Hoàng, điểm mũi chân phi thân về phía phát ra tiếng cười.
Lãnh Hạ cũng phi thân lên, cùng Chiến Bắc Liệt một trước một sau đồng thời ra chiêu, đánh ngươi quái dị từ hai phía.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người màu hồng đột nhiên bay ra khỏi cây đại thụ, tốc độ cực nhanh nên không thể nhìn rõ bộ dạng, lướt nhanh một cái tránh thoát công kích của hai người, bay bay ở quanh cây đại thụ, chỉ lưu lại một tàn ảnh màu hồng.
Sắc mặt Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ trầm xuống, người này rõ ràng là không cùng một cấp bậc với bọn họ.
Vừa rồi ở gần như vậy nhưng nếu hắn không phát ra âm thanh, thì hai người không ai phát hiện ra, công kích trước sau không cho hắn đường lui mà hắn chỉ cần thi triển khinh công, dùng một tốc độ cực nhanh mà tránh thoát trong gang tấc.
Hơn nữa không phải hắn không thể tránh từ trước mà giống như hắn cực kỳ thích thú ……… Có cảm giác bị trêu đùa.
Sau vài lần so chiêu, Lãnh Hạ càng xác định phán đoán của nàng, đúng vậy, chính là trêu chọc.
Người này, mỗi lần đều ở thời khắc cuối cùng, dùng khinh công tuyệt đỉnh, nhìn như khó khăn nhưng lại cực kỳ dễ dàng tránh thoát chiêu thức của bọn họ, nhân tiện tặng kèm hai người một tiếng cười quái dị cực kỳ đáng khinh.
Mà khiến cho hai người bất đắc dĩ chính là tới giờ họ còn chưa nhìn rõ bộ dạng của người này.
Người này, công lực sâu không lường được!
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ bỗng nhiên dừng tay, đáp đất cùng một lúc.
Hai người cũng không thèm nhìn bóng người bay tới bay lui kia, Chiến Bắc Liệt giật lấy tấm áo choàng trong tay Diệp Nhất Hoàng rồi phủ lên người Lãnh Hạ, sau đó cẩn thận buộc đai lưng cho nàng.
Lãnh Hạ quàng tay hắn, mỉm cười rồi sóng vai bước về phía lều trại.
Bọn họ tiêu sái bước đi, kẻ đang bay bay trên không trung kia nhất thời thả người xuống đấy, khoa tay múa chân gọi bọn họ lại: “Này này này! Đừng đi a!”
Đúng lúc này!
Lãnh Hạ đột nhiên xoay người, ám tiễn trong tay lập tức phóng hết về phía người kia, vô số ám tiễn giống như một trận mưa tên khiến kẻ khác run sợ, đồng loạt phóng đi.
Người nọ trừng mắt nhảy dựng lên, mắng to một tiếng vô sỉ, mủi chân khẽ điểm nhẹ một cái bay lên không, tránh thoát cơn mưa ám tiễn này.
Cùng lúc đó, Chiến Bắc Liệt lao tới tấn công, lần đầu tiên giao thủ chính diện với người này.
Người nọ khinh công cực cao, nhưng công phu lại bình thường, đương nhiên bình thường này là so sánh với khinh công, đấu với Chiến Bắc Liệt thì vẫn chiếm thế thượng phong đôi chút.
Nhưng Chiến Bắc Liệt là ai, chỉ cần có thể giao thủ chính diện, dù có rơi vào thế hạ phong đôi chút nhưng cũng sẽ không để cho người này bay loạn.
Người nọ biết Lãnh Hạ phóng ra một loạt ám tiễn thì bây giờ sẽ không thể có nữa, lại thấy Lãnh Hạ không có nội lực, hai người đang đánh nhau giữa không trung, chắc hẳn là nàng không có khả năng bay qua đây đánh cùng.
Nhưng người này đang không phòng bị, thì đột nhiên bên sườn bị một cánh tay đánh tới.
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt phối hợp ăn ý, một người đánh lén, một người cuốn lấy hắn, Chiến Bắc Liệt quấn lấy hắn mà đánh làm người nọ bất đắc dĩ phải cố gắng để giảm thiểu tối đa thương tích.
Cho nên, hắn nhanh như chớp……….
Xoay người!
Bàn tay lao nhanh như gió lốc, mạnh mẽ đập vào……….
Mông hắn!
Hắn ‘Ngao’ một tiếng nhảy lên lao vút ra xa, Chiến Bắc Liệt cũng không đuổi theo, chỉ thấy người này dùng tốc độ tuyệt đỉnh, vô địch, cực nhanh, ôm mông lao đi!
Rốt cục, không biết hắn đã quanh quẩn mấy trăm vòng, bóng người màu hồng lưu lại giữa không trung một tàn ảnh, đột nhiên rơi xuống trước mặt Lãnh Hạ.
Lãnh Hạ rốt cục thấy rõ mặt hắn, khuôn mặt kỳ dị……………
Râu trắng như tuyết, tóc trắng như tuyết, lông mày trắng như tuyết, lông mày thật dài nhưng da mặt lại không có một nếp nhăn nào, sắc mặt rất hồng nhuận, nhìn bộ mặt thì thế nào cũng chỉ thấy mới khoảng bốn mươi tuổi.
Nhưng mà Lãnh Hạ lại biết, một người bốn mươi tuổi, tuyệt đối không thể cố công lực sâu như vậy.
Đặc biệt nhất là đôi mắt, không có tang thương và từng trải, trong đó tràn đầy hứng thú, tò mò, hưng phấn,………. Và một loạt các cảm xúc phức tạp, quỷ dị, không hợp với tuổi của hắn.
Lúc này, đôi mắt tràn đầy hứng thú của hắn đang gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh Hạ, hàng lông mày trắng như tuyết run lên, bộ râu bạc trắng nhếch lên, làn da lại không có nếp nhăn nào khiến khuôn mặt hắn vặn vẹo thành một đóa hoa cúc.
Hắn oa oa la hét: “Tiểu nữ oa ngươi rất không biết hổ thẹn.”
Lãnh Hạ khiêu mi, không nói, người này, giống lão ngoan đồng.
Hắn đặt mông ngồi xuống đất, sau đó lại gào khóc nhảy dựng lên, ôm mông nhảy tưng tưng: “Hai tên hậu bối hùa nhau khi dễ lão nhân gia ta a!”
Chiến Bắc Liệt cũng không ngờ đánh một trận lại đánh ra một kẻ quái thai như vậy, mày kiếm cau lại.
Ngoan đồng cười ha hả phi như bay quanh Lãnh Hạ, vừa lòng vuốt vuốt râu, liên tiếp gật đầu, đáng khinh cười nói: “Đủ vô sỉ, có phong phạm của lão nhân gia ngày trẻ! Lão nhân gia thích ngươi!”
Chiến Bắc Liệt nhất thời đen mặt, có một Diệp Nhất Hoàng còn chưa giải quyết xong, lúc này, lão già đáng khinh này cũng dám muốn có mẫu sư tử!
Hắn nhảy đến bên cạnh Lãnh Hạ, cảnh giác liếc lão ngoan đồng một cái, không nói hai lời ôm lấy eo nàng, tuyên bố quyền sở hữu.
Ban đầu họ tưởng là thích khách hoặc là thám tử, trốn trên cây có mục đích gì đó, nào ngờ lại là một lão ngoan đồng ăn no không có việc gì làm, thích trêu đùa mà thôi.
Chưa nói hắn có mục đích khác hay không, chỉ bằng khinh công của hắn, nếu muốn làm gì thì bọn họ cũng chưa chắc đã phát hiện ra.
Lão ngoan đồng ôm mông nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Chiến Bắc Liệt: “Ngươi, tên hậu sinh vãn bối này, không thấy lão nhân gia đang bồi dưỡng cảm tình với tiểu nữ oa sao?”
Bồi dưỡng cảm tình!
Chiến Bắc Liệt sắc mặt xanh mét, từ đỉnh đầu bốc lên khói trắng, lửa giận đang dần tỏa ra.
Lão ngoan đồng vui sướng cười ha ha, tiến đến canh Lãnh Hạ nói thầm: “Nữ oa, để lão nhân gia nhận ngươi làm đồ đệ đi? Ngươi rất có tố chất, tuy đã qua tuổi luyện võ, nhưng chỉ cần chịu khó chịu khổ thì cũng nhất định có thể luyện giỏi.”
Lãnh Hạ nhợt nhạt cười, khiêu mi nói: “Đa tạ, không cần.”
Lão ngoan đồng giống như không ngờ là nàng sẽ từ chối, nghi ngờ nhìn chằm chằm nàng nghiên cứu thật lâu, cuối cùng cũng bình thường trở lại.
Sau đó lại ôm mông dạo quanh Chiến Bắc Liệt một vòng, lắc đầu nói: “Tiểu tử này không tốt, lão nhân gia không thích! Không biết kính lão, còn luôn phụng phịu, địa vị cao không tự do, công phu cũng quá cao, như thể thì chẳng phải là nữ oa ngươi bị khi dễ sao………….”
Mỗi lần hắn liệt kê ra một điều, mặt Chiến Bắc Liệt lại càng đen.
Nhưng Chiến Bắc Liệt cũng nhạy cảm bắt được một câu: Địa vị cao không tự do!
Cái này cho thấy lão ngoan đồng biết thân phận của hắn!
Lão ngoan đồng càng nghĩ càng cảm thấy tiểu tử này thật sự là rất không tốt, không xứng với nữ oa, nhất là cả ngày phụng phịu, quả thực giống hệt tên đồ đệ nhàm chán đến phát điên của hắn.
Nhìn xung quanh một lượt rồi ngoắc ngoắc tay với Diệp Nhất Hoàng đang dại ra, vừa lòng gật gật đầu: “Tiểu tử này tốt, không có công phu, nữ oa có thể khi dễ hắn, bộ dáng cười ha hả rất thú vị, săn sóc ngươi, không có thân phận ràng buộc………..”
Lão ngoan đồng lại xổ một tràng như lần trước, tuy nhiên lần này lại toàn là ưu điểm, mặt Chiến Bắc Liệt cũng không đen tiếp vì không thể đen thêm được nữa, bây giờ mặt hắn đen kịt như nhọ nồi.
Diệp Nhất Hoàng vẫn im lặng đột nhiên nhảy dựng lên, chạy tới trước mặt lão ngoan đồng nhìn trái nhìn phải rồi cười tủm tỉm nói: “Tiền bối a, thật tinh mắt!”
Một lớn một nhỏ, một già một trẻ, lập tức chỉ hận gặp nhau quá muộn!
Hai người thầm thì thầm thì, nói lung tung linh tinh xong liền thấy lão ngoan đồng nắm chặt hai đấm, trịnh trọng cổ vũ: “Lão nhân gia cổ vũ ngươi, cố lên!”
Diệp Nhất Hoàng liên tục gật đầu, khoác vai lão ngoan đồng rồi vừa đi về hướng lều trại vừa nói: “Đi một chút, đi, huynh đệ, đi ra đó ngồi một lát, chúng ta cầm đuốc nói chuyện đêm khuya.”
Hai người kề vai sát cánh, hi hi ha ha, bộ dạng ngưu tầm ngưu mã tầm mã, bạn vong niên đã lâu không gặp.
Sau khi bọn hắn rời đi, Chiến Bắc Liệt nhìn hai bóng dáng càng lúc càng xa, trầm giọng nói: “Trong khắp đại lục, ta nghĩ không thể có người khác, chỉ một người có bản lĩnh cao như vậy………..”
Lãnh Hạ mỉm cười gật đầu nói: “Chắc là vậy, cũng không ngờ tính cách lại quỷ dị như thế.”
Chiến Bắc Liệt cũng cười theo, thật sự là rất quỷ dị, hắn nghiêng đầu hỏi: “Ngươi có cảm thấy hắn đối xử với ngươi có chút khác biệt không? Là cách đối đãi với một hậu sinh vãn bối mà mình yêu thích.”
Lãnh Hạ ngáp một cái, kéo hắn về phía lều trại, vừa đi vừa nói: “Tất nhiên là khác biệt, chưa nói đến việc vô duyên vô cớ giúp chúng ta vài lần, lần này xuất hiện cũng chưa chắc là nhàn rỗi không có việc gì nên tình cờ gặp.”