Quyển 2 - Chương 12-2
Bây giờ thì khác, tình cảm của mẫu sư tử với hắn, hắn rất rõ ràng, mọi chuyện Lâm Thanh làm hắn cũng nhìn rõ, là một thuộc hạ trung thành.
Đại Tần Chiến thần đã đuối lý còn mạnh miệng nghiêm mặt nói: “Đó là nhất thời, là nhất thời.”
Lãnh Hạ nhướng mày, mặc kệ người này.
Hai người sóng vai đi trên đường, theo sau là Lâm Thanh và ba người Cuồng Phong, Thí Thiên được phân phó ở lạ bên ngoài thành, còn Mộ Nhị và Diệp Nhất Hoàng thì đã tới dịch quán trước khi yến hội bắt đầu.
Vừa rồi, lúc bào thành, Lãnh Hạ đã nhìn qua một lượt, cảm thấy ngôi thành này hoang vắng lụi bại, nhất là dân chúng bên trong thành, xanh xao vàng vọt, ánh mắt thất thần.
Càng đi tới cửa thành, vẻ lụn bại này càng hiện rõ.
Chiến Bắc Liệt lạnh lùng nói: “Sau năm năm, nơi này thay đổi không ít.”
Tiết thành vốn là một tòa thành không ai quản lí nên hoang vắng là khó tránh khỏi, nhưng cũng không giống bây giờ, cả thành trầm lặng đến lạ lùng.
Lại nhìn phủ Thành chủ tráng lệ xa hoa, không biết Tiết Nhân Nghĩa này đã tham ô biết bao nhiêu bạc.
Lãnh Hạ cảm nhận được sát khí trong lời nói của hắn, trầm ngâm nói: “Hắn ở đây đã mấy năm, thế lực hẳn là cực kỳ vững chắc, rắc rối phức tạp, nếu động sẽ động tới toàn bộ…….”
“Phải động………” Chiến Bắc Liệt gật gật đầu, từng chữ từng chữ phun ra, sát khí ngút trời: “Phải trừ tận gốc!”
Đây cũng là lý do hai người tỏ ra mềm yếu ở trong thành, lúc này Tiết Nhân Nghĩa có được một chút binh quyền, một chút này, là so với trăm vạn hùng binh Đại Tần.
Nhưng nếu so với hai người thì là nhiều đến không thể nhiều hơn.
Hiện tại hai người chỉ có Thí Thiên và ba người Cuồng Phong, Tiết Nhân Nghĩa lại có năm vạn binh mã, lỡ như hắn kiên quyết ‘giữ’ hai người ở lại thì cũng không phải là không có khả năng!
Cho nên, động, có thể động, nhưng cũng phải có chuẩn bị chu toàn, lúc động, là lúc nhổ cỏ tận gốc.
“Cô nương……..” Đột nhiên Lâm Thanh gọi Lãnh Hạ lại, Lãnh Hạ xoay người, cười nhợt nhạt nói: “Hiểu rõ rồi chứ?”
Hắn nắm chặt hai đấm, như là đã quyết định một việc hết sức hệ trọng, cắn răng nói: “Tiết Nhân Nghĩa giết cả nhà ta!”
Lãnh Hạ không có gì kinh ngạc cho lắm, nàng đã sớm biết Lâm Thanh nhất định có thâm thù đại hận, từ mấy ngày trước nhìn thấy Tiết Oánh, rồi đến hôm nay nhìn thấy Tiết Nhân Nghĩa, và sự hốt hoảng của hắn mấy ngày nay, đều có thể nhìn ra.
Kẻ thù kia, nhất định là Tiết Nhân Nghĩa.
Lãnh Hạ không nói gì, chờ Lâm Thanh, nếu lúc này hắn nói ra, nhất định là đã nghĩ thông suốt rồi, muốn nàng giúp hắn báo thù.
Chiến Bắc Liệt cũng không nói, hắn hiểu Lãnh Hạ, từ lúc nàng ra sức bảo vệ Lâm Thanh trước cửa sòng bạc kia, đã có thể nhìn ra, Lãnh Hạ bao che khuyết điểm, nếu đã là người của nàng thì người khác không được phép khi dễ.
Lâm Thanh hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, run nhè nhẹ, chậm rãi nói: “Tiết thành vốn là quê ta, tổ tiên làm nghề buôn ngựa, tuy rằng không quá giàu có nhưng cuộc sống cũng sung túc, đến đời cha ta, dân chăn nuôi bên ngoài tăng nhiều, việc làm ăn tuy có kém đi nhưng một nhà bốn người chúng ta sống rất vui vẻ, tỷ tỷ từ nhỏ đã rất thương ta, nàng có tri thức hiểu lễ nghĩa, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, là đệ nhất tài nữ của Tiết thành.”
Nói đến đây, Lâm Thanh dừng lại một chút, trong giọng nói có bi thương khó nén, một lát sau tiếp tục nói: “Năm ta mười tuổi, chính là lúc Tiết Nhân Nghĩa nhậm chức………… Cẩu quan kia đến nhà ta cầu hôn, muốn nạp tỷ ta làm thiếp, tuy rằng phụ thân e sợ thân phận của Tiết Nhân Nghĩa, nhưng lại thương tiếc tỷ tỷ phải gả làm thiếp cho một nam nhân lớn hơn mình ba mươi tuổi.”
“Ba ngày sau, phụ thân bị kết tội thông đồng với Bắc Yến, nuôi chiến mã cho Bắc Yến, cả nhà bị tịch thu tài sản, bị phán tội ch.ết.” Rốt cuộc hắn không chịu nổi, đến thanh âm cũng run lên, mỗi lời như rít lên từ kẽ răng: “Lão giúp việc trong nhà liều ch.ết giấu ta đi, ta mạo hiểm ra ngoài ngọ môn xem hình phạt chém đầu, khi đó ta không biết tại sao nhà ta phải chịu hành phạt này, chỉ là muốn nhìn mặt cha mẹ và tỷ tỷ lần cuối.”
“Nhưng không ngờ, Lâm gia có tổng cộng mười bảy người, trên đài lại chỉ có mười lăm, tỷ tỷ ta không thấy………” Lâm Thanh chỉ nói tới đây rồi im lặng.
Mọi người trầm mặc, tiếp tục đi đến cửa thành phía bắc, nhưng trong lòng Lãnh Hạ, đã phán Tiết Nhân Nghĩa tử hình!
Một nén nhang sau, cửa thành phía bắc đã ở trước mặt, lúc này đã có thể nghe được tiếng kêu thê lương ở bên ngoài, tiếng nam nữ già trẻ khóc than, làm người nghe đau xót.
Thị vệ đồng loạt quỳ xuống đất hành lễ, một phó tướng dẫn hai người lên trên tường thành.
Từ trên nhìn xuống, cảnh tượng tan hoang.
Gió to thổi vù vù, thổi qua vô số lưu dân trên thảo nguyên rộng lớn, thổi qua những cơ thể đang lạnh dần, thổi qua những khuôn mặt bi ai, đau khổ, thổi qua những tiếng kêu than dậy trời dậy đất!
Khắp mơi là tiếng khóc than thét gào, tiếng trượng phu gọi thê tử, thê tử đau khổ gọi con, đứa trẻ khóc gọi mẫu thân.
Không ít lưu dân đập vào cửa thành, vừa đập vừa khóc: “Sao lại không cho chúng ta vào? Tại sao?”
Phó tướng sắc mặt trầm xuống, lớn tiếng quát: “Giết bọn họ!”
Thị vệ trên thành vẻ mặt ch.ết lặng, không có mảy may thương hại, lập tức lấy cung tên ra.
Lưu dân ở phía dưới hoảng sợ kêu to, chạy về phía sau, tiếng kêu sợ hãi, tiếng va chạm, giẫm đạp, tiếng kêu cứu, nhất thời hỗn loạn không chịu nổi.
Trong mắt Lãnh Hạ hiện lên sát khí, Chiến Bắc Liệt một tay ôm lấy bả vai nàng, một tay nắm chặt thành đấm, ném cho Cuồng Phong một ánh mắt.
Ba người hiểu ý, trong nháy mắt phi thân lên giống như ba con báo nhanh nhẹn, như con thoi phi qua đám thị vệ đang giương cung.
Cạch!
Cạch!
Từng chiếc cung tên rơi xuống đất, phó tướng đứng tại chỗ, không dám cử động, cổ của hắn đang bị Cuồng Phong túm trong tay.
Cuồng Phong sát khí ngút trời, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi dám động một chút, ta liền vặn đứt đầu ngươi.”
Phó tướng đờ ra đứng tại chỗ, hắn biết người này nói thật, sát khí kia đang không ngừng bao lấy hắn, từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống, hắn lắp bắp giải thích: “Hạ quan …….. Hạ quan sợ……… đám dân đen này……… làm ầm ĩ đến Vương gia!”
Lãnh Hạ đầu cũng không quay lại, mắt cũng không chớp, thản nhiên nói: “Giết!”
Vừa dứt lời, phó tướng kia hoảng sợ trợn trừng mắt, muốn phản kháng.
Răng rắc!
Một tiếng xương vỡ vang lên, Cuồng Phong dùng sức, phó tướng đột nhiên mở to hai mắt, khóe miệng tràn ra một dòng máu tươi, đã bị vặn đứt cổ.
Bọn thị vệ trợn mắt há hốc mồm không thể tin, phó tướng cứ như vậy liền………..
ch.ết!
Bọn họ sợ hãi nhìn bóng dáng lạnh nhạt đứng phía trước, Chiến Bắc Liệt chậm rãi nhếch miệng, mỉm cười, nhưng trong mắt lại vô cùng lạnh lùng: “Vương phi lương thiện, không thể nhìn thấy dân chúng chịu khổ.”
Bọn thị vệ nuốt vào một ngụm nước miếng, không tự chủ được lui lại phía sau.
Lương thiện?
Lương thiện mà nàng thuận miệng nói một câu là giết phó tướng của chúng ta?
Bọn thị vệ không dám có ý kiến gì, thi thể phó tướng còn đang ở trên tường thành, đây là ví dụ rất rõ ràng, chỉ sợ Liệt Vương phi lại ‘Lương thiện’ lần nữa thì mạng nhỏ của bọn họ cũng khó giữ.
Lưu dân ở dưới thành thấy đã hết nguy hiểm, liền hét to chất vấn.
“Sao lại muốn giết chúng ta? Tại sao?”
“Con ta sắp ch.ết rồi. Xin các ngươi hãy cứu nó.”
“Cho chúng ta vào đi! Chúng ta chỉ là dân chúng bình thường thôi mà.”
Lưu dân quỳ trên mặt đất dập đầu, dập đến chảy máu đầu, từng giọt máu đỏ tươi nhuốm lên sắc xanh của cỏ.
Trời đất xót thương, cỏ cây ôm sầu!
Cuối mùa thu gió lớn thét gào, trên mặt Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ không có biểu hiện gì, chỉ đứng trên thành, thật lâu thật lâu………….
Hai mắt không chớp, bọn họ bình tĩnh nhìn dân chúng khổ sở dưới thành, nghe những tiếng ai thán, gào khóc, nhớ kỹ giờ phút này.
Nhớ kỹ giờ phút lạnh như băng, giờ phút tay chân phải kiềm chế đến ch.ết lặng.
Cũng là giờ phút bất lực!