Chương 8
Sáng hôm sau, Dương Phỉ mang gương mặt ngủ không đủ giấc, miễn cưỡng ăn bữa sáng, miễn cưỡng chào tạm biệt Bạch Phong Dao, lại miễn cưỡng lê thân rời khỏi nhà trọ.
Bạch Phong Dao chỉ có thể bất đắc dĩ đứng ở ban công nhìn Dương Phỉ rời đi, mặc dù hắn không muốn Dương Phỉ cố sức như vậy, mấy vạn học phí hắn cũng có thể giúp đỡ, nhưng Dương Phỉ lại mạc danh kỳ diệu (khó hiểu) kiên trì việc này.
Cho đến khi nhìn không thấy thân ảnh Dương Phỉ nữa, Bạch Phong Dao mở trở vào phòng.
Tâm tình Bạch Phong Dao rất tốt.
Kịch bản hắn an bài, chỉ còn lại bước cuối cùng, đợi cho bước cuối này hoàn thành, lấy tính cách Dương Phỉ, cả đời này hắn sẽ không bao giờ tin tưởng cô gái nào nữa.
Dã thú kia, chỉ có thể bị hắn độc chiếm, những người khác muốn sờ cũng không thể, Sở Lăng là vậy, Liêu Đông Đình là vậy, Trương Tuyết cũng sẽ như vậy.
“Tiếp theo, chỉ còn chậm rãi chờ con chuột nhỏ hành động…” Bạch Phong Dao nhẹ nhàng nhếch khóe miệng.
Bạch Phong Dao duỗi người, trong mắt đầy ý cười nói: “Được rồi, nên dọn dẹp nhà cửa.”
Mỗi khi được nghỉ, Bạch Phong Dao đều có thói quen sửa sang phòng ở, tuy rằng có thể bỏ tiền mướn người giúp việc đến hỗ trợ, nhưng hắn không thích trong nhà hắn, trừ bỏ Dương Phỉ, còn có hơi thở của người khác tồn tại, chẳng thà chính hắn phiền toái một chút.
Nấu cơm, giặt quần áo, quét rác, phơi chăn bông, tất cả mọi việc Bạch Phong Dao đều một mình ôm lấy, Dương Phỉ nhiều lắm chỉ ngẫu nhiên giúp hắn rửa chén bát, nhưng bản thân Bạch Phong Dao cũng không để ý đến chuyện này.
Vì người mình thích, Bạch Phong Dao nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.
Đúng, vô luận là chuyện gì.
Dọn dẹp nhà cửa, đem rác rưởi bỏ vào túi xong, cũng gần mười một giờ.
Bạch Phong Dao vào bếp rửa tay, bắt đầu chuẩn bị cơm trưa cho Dương Phỉ.
Công trường mặc dù có cung cấp cơm trưa, nhưng thức ăn không ngon lắm, Dương Phỉ đã quen được Bạch Phong Dao cho ăn “sơn hào hải vị” dĩ nhiên không quen ăn cơm hộp, không phải ngại cơm quá cứng thì ngại đồ ăn không đủ tươi sống. Tóm lại ngại động ngại tây, ngại đến Bạch Phong Dao chủ động đưa ra chủ ý đưa cơm do bản thân tự tay làm thì hắn mới bằng lòng bỏ qua.
Ngay cả hành động tùy hứng này của Dương Phỉ, Bạch Phong Dao cũng cảm thấy đáng yêu đến không chịu được.
Ngón tay Dương Phỉ, sợi tóc mềm mại, đường cong ngũ quan kiên cường, tất cả mọi thứ của hắn, ở trong mắt Bạch Phong Dao, đều được yêu đến không nỡ rời tay.
Khi hắn còn trẻ non nớt, vừa ý thức được tình cảm đối với Dương Phỉ, có một khỏang thời gian, ngay cả gọi tên Dương Phỉ, thanh âm hắn đều hơi run run, khi thấy Dương Phỉ cười với hắn, tim hắn càng hưng phấn mà đập thình thịch.
Tình cảm kia đã không thể gọi là thích, mà gần như là mê luyến.
Cho nên mới có thể vì Dương Phỉ làm ra những chuyện ti tiện.
Mất nửa giờ làm xong cơm trưa cho Dương Phỉ, Bạch Phong Dao liền vội vàng đem đến chỗ hắn, hộp cơm vừa to vừa ngon miệng, đẹp mắt, Bạch Phong Dao tuyệt đối không để cho Dương Phỉ dùng “cơm lạnh canh nguội.”
Ở trước cửa công trường, Bạch Phong Dao sẽ cùng Dương Phỉ nói chuyện phiếm vài câu, trước khi đi còn giống một bà mẹ hiền dặn dò hắn, bảo hắn trăm ngàn lần phải để ý đến an toàn của mình, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đưa cơm xong, Bạch Phong Dao cảm thấy thả lỏng rất nhiều, nhàn nhã dạo bước, chậm rãi thong thả trở về nhà.
Xa xa, Bạch Phong Dao liền thấy một cô gái mặc âu phục trắng, lo lắng đi lại trước cửa nhà.
Lúc này, Bạch Phong Dao đột nhiên nhớ tới câu nói của bartender – tự động đưa tới cửa, không phải bớt đi nhiều phiền toái sao?
Bạch Phong Dao bày ra nụ cười như vương tử.
Đúng là bớt đi không ít phiền toái, nhất là thời gian quý giá, mà thời cơ con chuột nhỏ tự động đưa tới cửa, mặc dù không tính là tốt nhưng Bạch Phong Dao tin tưởng, chuyện này không phải vấn đề lớn.