Chương 24: Bắt đầu lại lần nữa
An Noãn không nghĩ Mạc Trọng Huy lại đưa cô về lại biệt thự cũ, nơi cô cùng cha ở. Bên trong đã được Mạc Trọng Huy cho người sữa chửa qua so với trước kia đơn giản ấm cúng, hiện tại lại có vẻ xa hoa lãng phí.
Vừa đến nơi, An Noãn như con nhím xù lông, đấm đá lên người Mạc Trọng Huy: "Anh con mẹ nó súc sinh không bằng, anh dẫn tôi đến đây làm gì, nhắc nhở tôi tại nơi này anh hại ch.ết cha tôi sao? Mạc Trọng Huy, anh đi tìm người cường bạo tôi, lại ra tay cứu tôi, muốn tôi cảm kích anh sao? Anh bị biến thái hay nhân cách phân liệt."
Mạc Trọng Huy mặc kệ cô lên án, ôm lấy thắt lưng cô mang lên lầu.
Lên đến phòng của cô ngày xưa, vĩnh viễn An Noãn không thể quên, chính tại nơi đây Mạc Trọng Huy cùng Hà Tư Kỳ đã làm ra những gì, cha cô cũng chính nơi này khí huyết công tâm mà ch.ết đi.
"Mạc Trọng Huy, hỗn đản, buông tôi không muốn vào."
Hắn đem cô trực tiếp đặt lên giường.
"Mạc Trọng Huy, anh cho rằng đổi một cái giường mới, thay đổi các bày trí là có thể che giấu được sự thật sao? Súc sinh, anh trả lại cha cho tôi."
An Noãn nhảy dựng lên hai tay bóp cổ Mạc Trọng Huy.
Nhưng hắn dễ dàng gỡ tay cô ra, áp đảo cô trên giường.
"Phòng này là tôi chuẩn bị cho em, quên những chuyện đã xảy ra, chúng ta bắt đầu lại từ đầu."
Hắn thì thầm bên tai An Noãn, dùng giọng êm ái ngày xưa đã làm cho cô trầm luân.
"Mạc Trọng Huy, nếu anh có thể trả cha lại cho tôi, chúng ta sẽ bắt đầu lai."
Mạc Trọng Huy nhíu mày thật chặt, dùng giọng từ tính nói: "An Noãn, đã qua đi thì cho qua, sau này tôi sẽ bồi thường cho em gấp bội."
"Anh làm thế nào bồi thường? Anh có thể cho tôi được cái gì?"
"Hôn nhân."
An Noãn cười đến mệt mõi, cười đến rất là châm chọc: "Mạc Trọng Huy, anh cảm thấy kết hôn là bồi thường được cho tôi sao? Tôi con mẹ nó đời này cũng không gả cho anh, sát thủ giết cha tôi."
Đôi mắt Mạc Trọng Huy phút chốc trở nên ảm đạm, hắn cúi xuống, hung hăng hôn lên môi cô.
An Noãn không nghĩ tới hắn sẽ làm như vậy, dùng sức quay đầu đi nơi khác không cho hắn hôn. Mạc Trọng Huy một tay nắm lấy hai tay, một tay nắm chặt cằm cô không cho nhúc nhích, hôn từ trên môi xuống cằm cô.
An Noãn đột nhiên bình tĩnh lại, thấp giọng nói: "Mạc Trọng Huy, làm đi, dù sao thân thể này cũng đã đi qua nhiều người, thêm một người cầm thú nữa cũng không sao."
Nụ hôn dừng lại, ánh mắt hắn hằn lên tia máu nhìn cô thật sâu.
"Tôi ở trong tù ba năm, vì để không bị người ta ức hϊế͙p͙, giày vò, tôi cùng ba người cai ngục phát sinh quan hệ. Mỗi lần những người khác làm việc, thì tôi ngủ cùng họ. Mạc trong Huy nói đến đây cũng do anh ban tặng, tôi có được ngày hôm nay tất cả đều do anh. Thân thể này anh còn muốn không, nếu muốn thì tôi đồng ý."
"Cút!" Gần như rít gào Mạc Trọng Huy lên tiếng.
An Noãn thậm chí chưa kịp sửa sang lại quần áo, lảo đảo rời khỏi biệt thự.
Cô gọi điện thoại cho Thường Tử Phi, anh chắc đang họp, nhỏ giọng hỏi: "Noãn Noãn, có chuyện gì."
"Thường Tử Phi, anh đến đón em được không? Anh mau đến đón em."
Cô nghĩ tuỳ hứng một lần, chỉ cần có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này, ở thêm một giây cô cũng cảm thấy khó thở một phần.
Thường Tử Phi rất nhanh chạy tới, cũng không biết trên đường vượt bao nhiêu đèn đỏ. Trong điện thoại nghe được giọng An Noãn run run, anh cảm thấy trái tim mình cũng rung theo, làm sao nghĩ được hội nghị hay không.
Xe dừng lại, đèn đường chiếu xuống, cô ngồi trong góc như đứa bé không nhà để về. Anh nghĩ, ba năm trước đây cô cũng bộ dạng như vậy sao? Nhưng khi đó anh lại không thể ở bên cạnh cô.
"Noãn Noãn, sao em lại chạy đến đây?"
An Noãn vừa thấy Thường Tử Phi liền nhào vào lòng anh, gắt gao ôm chặt thắt lưng anh, như chỉ cần ôm như vậy sẽ không có người xấu nào dám xúc phạm cô.
"Được rồi, đừng khóc, nói cho anh biết, một mình em đến đây sao?"
Cô gật gật đầu, giải thích: "Bỗng nhiên em nhớ cha, bởi vậy đến đây, nhưng nơi này đã có người khác ở."
Thường Tử Phi đau lòng vuốt tóc cô, an ủi: "Đứa ngốc, cho dù nhớ cha, cũng không thể một mình chạy đế đây. Chờ anh một thời gian nữa xong công việc, sẽ đưa em đến mộ chú An."
Sau khi An Noãn chạy đi, Mạc Trọng Huy vẫn đứng bên cửa sổ, bên ngoài đã không còn thấy bóng dáng An Noãn, nhưng hắn vẫn đứng như vậy.
"Mạc tiên sinh, đã điểu tr.a ra, hai người vừa rồi là do Hà tiểu thư phái đi, còn giả danh nghĩa của ngài."
Thấy Mạc Trọng Huy không có biểu hiện gì, Trương Húc biết, chắc hắn đã sớm đoán ra là ai làm.
"Mạc tiên sinh, còn có một việc, tôi không biết nên nói hay không. An tiểu thư không có về nhà trọ, mà cùng Thường Tử Phi đến nhà của anh ta."
Mạc Trọng Huy vẫn là thờ ơ.
"Mạc tiên sinh, ngài không sao chứ?"
"Cậu đi trại giam giúp tôi tìm ba người."
--
An Noãn đột nhiên nói đêm nay muốn đến nhà trọ của anh, làm Thường Tử Phi cao hứng không thôi. Chở cô đi siêu thị mua một ít đồ dùng hằng ngày và ít quần áo.
"Anh đã sớm nói em đến em lại không chịu, nơi này rất gần với Trăm Nhạc, khi nào anh không rãnh đến rước em, em vẫn có thể tự mình về nhà, anh cũng yên tâm. Trước kia, em ở xa như vậy, anh vẫn luôn lo lắng."
"Em đi tằm trước đi, anh lấy cho em ly sữa."
Thường Tử Phi vỗ vỗ lên đầu cô quay ra ngoài.
Đứng dưới vòi sen nước ấm, nhưng lòng An Noãn lại lạnh lẽo. Cô suy nghĩ, nếu không phải vụn về lấy đại một lý do như vậy Mạc Trọng Huy không dễ dàng buông tha cô. Nhưng có thể gạt được lúc này, tiếp theo phải làm sao bây giờ. Phàm là những gì hắn muốn, cho tới bây giờ không có gì là không được.
"Noãn Noãn, An Noãn, An Tiểu Noãn, tắm xong chưa, sữa nguội rồi."
Thường Tử Phi đứng bên ngoài gọi cửa. An Noãn dùng sức lau mắt, tắt vòi sen.
Cửa phòng tắm mở ra, An Noãn chỉ quấn một chiếc khăn tắm, nước trên tóc vẫn còn nhỏ xuống.
"Noãn Noãn, anh đã mua cho em đồ ngủ rồi? Có phải không tìm được hay không anh giúp em tìm?"
Thường Tử Phi mở những cái bao vừa mua tìm. Đột nhiên thấy An Noãn ôm anh từ phía sau.
"An Noãn, em sao vậy?" Giọng anh có chút ngập ngừng, ý chí lúc này đã đến cực hạn.
"Thường Tử Phi, anh yêu em không?"
"Đương nhiên, anh yêu em."
"Anh dám nhìn vào mắt em mà trả lời?"
Thường Tử Phi có chút gian nan xoay người, giây tiếp theo đã bị An Noãn cường hôn.
Anh rốt cuộc cũng không chống cự được dụ hoặc, ôm lấy cô nhẹ nhàng đặt xuống giường.
"Noãn Noãn, em thật sự biết đang làm gì? Em sẽ không hối hận?"
"Em không hối hận." Cô kiên định trả lời.
Nghe được câu trả lời của An Noãn, Thường Tử Phi cúi xuống hôn lên cổ như tuyết trắng của cô, bàn tay để lên nơi đầy đặn trước ngực.
An Noãn nhắm hai mắt, cắn chặt hàm răng, hai tay cũng dùng sức nắm tay drap giường.
Thường Tử Phi rốt cuộc cũng không nhẫn tâm tiếp tục đi xuống, lấy chăn đắp lên người cô.
"Mở mắt ra đi."
An Noãn có chút xấu hổ nhìn anh.
Thường Tử Phi yêu thương vuốt ve hai má cô, cười cười: "Nha đầu ngốc, không không phải làm như vậy, đợi chúng ta kết hôn, đến lúc đó cho dù em không đáp ứng anh cũng không buông tha em."
"Ngoan, nghĩ ngơi cho tốt, ngủ ngon, bảo bối."
Hôn nhẹ lên trán cô, anh xoay người rời khỏi phòng, giúp cô đóng cửa lại.
An Noãn nhẹ nhàng thở ra. Cũng không thể trách được, cô còn chưa chuẩn bị tốt.