Chương 77: Chân tướng năm đó
Rốt cuộc Nghê Tuệ tìm được An Noãn ở quán cà phê, An Noãn có cảm giác Nghê Tuệ giống như lúc trước khi cha cô còn sống, đối với An Noãn hòa ái dễ gần, cực kỳ giống cảm giác của một người mẹ. Nhưng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, An Noãn không thể xem bà như người thân nhất trong gia đình.
“Noãn Noãn, dì muốn mời cháu ăn cơm, nhưng đến đây vài lần, cũng không gặp được cháu. Hôm nay nghĩ đến thử thời vận, không ngờ thật may cháu ở đây.”
“Dì khách khí rồi.”
Nghê Tuệ vô cùng thân thiết nắm tay cô: “Noãn Noãn, hôm nay bất luận như thế nào, cháu cũng
phải di ăn cơm với dì, bằng không trong lòng dì cảm thấy rất khó chịu.”
An Noãn không có biện pháp từ chối, cùng Nghê Tuệ đến một nhà hàng bình thường dùng cơm.
“Noãn Noãn, chúng ta đã bao lâu không ăn cơm chung rồi, còn nhớ không, trước kia khi cha cháu bận đi công, dì thường xuyên đưa cháu ra ngoài ăn, ngẫm lại, thời gian đó rất đẹp, nhưng không thể trở lại như lúc trước được. Dì biết, đã xảy ra rất nhiều chuyện, trong lòng cua cháu đối với dì đã không giống như xưa. Dì thật sự làm rất nhiều chuyện có lỗi với cháu, Noãn Noãn, rất xin lỗi.”
An Noãn mím môi, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời.
Nghê Tuệ tiếp tục cảm tính nói: “Từ khi cháu vào ngục giam, một lần dì cũng không đến thăm cháu, sau khi cháu ra tù, dì còn thường xuyên khi dễ cháu. Thật lòng mà nói, dì rất hận cháu. Năm đó, sự nghiệp chú Thường của cháu đang tốt đẹp, nhưng xảy ra chuyện, lập tức bị mất hết, trong lòng dì không phục, rất hận cháu, cảm thấy là cháu làm hại nhà chúng tôi đi xuống pha lộ. Có một đoạn thời gian rất dài, dì cũng không có biện pháp chấp nhận, chú Thường của cháu bị đình chức như vậy. Noãn Noãn, cháu có thể hiểu tâm tình của dì không?”
An Noãn gật gật đầu, cúi đầu nói: “Rất xin lỗi, là cháu hại chú Thường, hại Thường gia.”
Nghê Tuệ lắc đầu, cầm tay An Noãn.
“Noãn Noãn, hiện tại dì đã nghĩ thông suốt, thật sự là cháu hại Thường Bách, nhưng cháu mới là người bị tổn thương nhiều nhất. Cháu không chỉ có cuộc sống tốt nhất, còn mất đi người cha yêu thương nhất. Dì là người cháu tin cậy nhất, nhưng không thể làm bạn ở bên cạnh cháu, an ủi cháu,
cổ vũ cháu, giúp cháu, ngược lại bỏ đá xuống giếng, làm tổn thương trái tim của cháu. Nhưng khi Thường gia chung tôi xuất hiện khó khăn, lúc Tử Phi cần giúp đỡ, cháu lại đạo nghĩa không chùn
bước đứng ra, cho chúng tôi mượn nhiều tiền như vậy, dì thật sự rất cảm động. Ngay cả Giang gia cũng chưa giúp đỡ được nhiều như vậy, nghĩ lại thật đúng là thương tâm.”
An Noãn bĩu môi, đối với chuyện trong nhà của Thường gia, cô cũng không cảm thấy hứng thú, nhưng không đành lòng ngắt lời Nghê Tuệ đang phát tiết.
Nghê Tuệ thở dài thật sâu: “Quên đi, chuyện này cũng không nói, Noãn Noãn, nói cho dì biết, ở bên cạnh Mạc Trọng Huy, anh ta có khi dễ cháu không?”
An Noãn cười lắc đầu: “Không có, anh ta đối với cháu rất tốt, cái gì cũng chìu theo ý cháu, chỉ có cháu khi dễ anh ta.”
Nghê Tuệ rõ ràng không tin lời cô, có chút khổ sở nói: “Noãn Noãn, nếu có một ngày cháu có thể rời khỏi Mạc Trọng Huy, dì nhất định sẽ tìm cho cháu một người chồng tốt.”
Trong lòng An Noãn chua xót, rời khỏi Mạc Trọng Huy, cô làm sao không nghĩ, nhưng nào có dễ dàng như vậy.
“Mắt thấy tình cảm của Tử Phi và Thiến Nhu càng ngày càng tốt, nhưng dì không có vui vẻ như trong tưởng tượng, trong lòng luôn không yên ổn, nguyên nhân là vì cháu, hiện tại người dì không bỏ xuống được là cháu.”
An Noãn mím môi, cười nói: “Dì Nghê, dì yên tâm đi, hiện tại cháu rất khá, cháu nhất định sẽ không đi phá hư tình cảm của Tử Phi và Thiến Nhu, dì yên tâm.”
“Dì không có ý này, Noãn Noãn, cháu lại hiểu lầm dì. Hôm nay dì tìm cháui, thật sự là muốn giải thích với cháu.”
“Cháu biết cháu biết, dì đừng kích động.”
Cơm nước xong, Nghê Tuệ kêu An Noãn đi dạo phố với bà, An Noãn khổ không nói nổi, lại ngượng ngùng cự tuyệt, dù sao bà cũng là khó khăn khi đưa ra yêu cầu đó.
Nghê Tuệ vẫn kéo cánh tay An Noãn, vô cùng thân thiết giống như con gái. Liền ngay nhân viên của quầy bán hàng cũng nhịn không được nói: “Bà thật đúng là có phúc, thời buổi bây giờ rất hiếm người chịu bồi lão nhân đi dạo phố, con gái của bà rất hiếu thuận với bà.”
An Noãn muốn giải thích, Nghê Tuệ lại cười không nói.
“Nói thật, Tử Hinh thật sự không thích đi dạo phố với dì, con bé cảm thấy dì không được tân thời. Ngày trước, Thiến Nhu rất thích đi dạo phố mua quần áo với dì, làm dì rất vui vẻ. Nhưng sau khi nó kết hôn cùng Tử Phi, cũng không còn như trước.”
Đi ngang qua một quầy hàng, Nghê Tuệ rất thích một bộ váy, nhất định phải mua cho An Noãn. An Noãn cự tuyệt không được, đành phải nhận. Váy công chúa màu trắng, mặc vào bộ dáng rất thuần khiết, nhưng bà không biết hiện tại An Noãn ghét nhất màu trắng, bởi vì màu trắng luôn làm cho cô thấy bản thân mình dơ bẩn.
Nói đến cũng khéo, lại gặp Giang Thiến Nhu ở quầy bán quần áo, Giang Thiến Nhu cùng em gái cô ta tay xách rất nhiều bao lớn bao nhỏ.
Nhìn thấy Nghê Tuệ kéo cánh tay An Noãn, khuôn mặt cô ta tức đến mức đỏ bừng. Giọng điệu lạnh như băng nói: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”
Nghê Tuệ vừa thấy trong tay cô ta bao lớn bao nhỏ, lập tức không vui vẻ, lạnh lùng trả lời: “Con có thể đến đi dạo phố, mẹ không thể sao. Con mua bao lớn bao nhỏ nhiều như vậy, mẹ còn chưa mua được gì.”
Giang Thiến Nhu căn bản cũng rất tức giận, nghe Nghê Tuệ nói như vậy, cô hoàn toàn bạo
phát, rống giận với Nghê Tuệ: “Con mua nhiều nhưng là tiền của Giang gia, không tốn một xu của Thường gia.”
Tay Nghê Tuệ ôm lấy ngực trái của mình, tức giận đến mặt mũi trắng bệch.
“An Noãn, cô đừng nghĩ cực lực lấy lòng mẹ tôi là đủ, tôi mới là con dâu của Thường gia, vợ của Thường Tử Phi, vị trí này cô đừng mơ tưởng tôi sẽ tặng cho cô.”
Giang Thiến Nhu nói xong lôi kéo em gái của cô ta bỏ đi.
Cô gái kia nhịn không được nói: “Thiến Nhu, người vừa rồi là mẹ chồng của chị.”
Giang Thiến Nhu thở phì phì hừ nói: “Cái lão thái bà kia, từ khi chị gả vào Thường gia, luôn luôn phải xem sắc mặt của bà ấy, lần này Phi Vũ gặp chuyện không may, Giang gia chỉ giúp một trăm ngàn, bà ấy còn ngại ít, luôn kiếm chuyện với chị, cũng đã kết hôn, chị còn sợ gì nữa.”
“Chị cũng thật là, lúc trước rất nhiều người đã khuyên chị, nhưng chị lại cứ muốn gả cho Thường Tử Phi, anh ta có cái gì tốt, không phải chỉ có khuôn mặt coi được thôi sao, xung quanh chung ta còn rất nhiều người tốt hơn anh ta, không hiểu chị nghĩ như thế nào nữa.”
Giang Thiến Nhu bị Thường Tử Phi chọc giận, hiện tại lại thêm thái độ của Nghê Tuệ, cô thật đúng là chịu không nổi, Giang gia đại tiểu thư, từ nhỏ đến lớn, nghĩ muốn cái gì có cái đó, có khi nào chịu qua loại khuất nhục này.
Sau khi Giang Thiến Nhu rời đi, An Noãn giúp Nghê Tuệ tìm nơi ngồi xuống, tay Nghê Tuệ vẫn
ấn nơi trái tim, thật lâu cũng không thể bình tĩnh.
“Đây là người dì giúp Tử Phi chọn, đây là dì chọn.” Nghê Tuệ đau lòng nói: “Khó trách Tử Phi vẫn không thích cô ta, người không có tố chất như vậy ai có thể xem trọng, suốt ngày cũng chỉ biết đi dạo phố mua sắm, ai --”
An Noãn muốn an ủi bà, lại không biết nên nói cái gì.
“Giấu đầu lòi đuôi rốt cuộc cũng lộ ra.”
“Dì, dì suy nghĩ nhiều rồi, Giang Thiến Nhu chỉ không thích cháu, nhìn thấy cháu và dì đi chung với nhau, cô ta ghen tị.”
Nghê Tuệ lắc đầu, dùng sức lắc đầu: “Noãn Noãn, cháu cũng đừng an ủi dì, trong lòng dì hiểu rất rõ, cô ta không coi trọng Thường gia, cô ta chỉ thích Tử Phi, hiện tại chiếm được, cũng không cần dụ dỗ dì nữa, dì xem như thấy rõ cô ta.”
“Dì, dì có không thoải mái, cháu mang dì đi bệnh viện.”
Nghê Tuệ khoát tay: “Không cần, đau lòng mà thôi, thường xuyên như vậy. Noãn Noãn, cháu đi
về trước đi, dì ngồi một chút sẽ không sao.”
An Noãn cho dù rất hận bà, cũng sẽ không để bà ở đây một mình.
“Dì, cháu đưa dì về.”
An Noãn đánh xe đưa Nghê Tuệ về nhà, Thường Bách nhìn thấy An Noãn rất là kích động, kiên trì
muốn giữ cô ở lại ăn cơm tối.
“Chú Thường, bữa khác sẽ đến ăn cơm với chú, chú nên chăm sóc dì.”
“Bà ấy không có việc gì, thường xuyên ngực buồn, chỉ cần ngủ một giấc là tốt rồi. Noãn Noãn,
đêm nay bất luận như thế nào cũng phải ở lại ăn bữa cơm, chú Thường tự mình xuống bếp.”
An Noãn còn muốn cự tuyệt, Thường Bách cũng đã chạy tới phòng bếp. An Noãn thật sự không có biện pháp, đành phải gọi điện thoại về nhà.
Mạc Trọng Huy lại tự mình nghe điện thoại.
An Noãn tức giận nói: “Tôi ở bên ngoài ăn cơm chiều, tối nay trở về.”
“Ở đâu, anh tới đón em.” Giọng từ tính của anh vang lên.
“Không cần, tôi tự mình về.”
An Noãn ‘Phách’ gác điện thoại.
Đầu dâu bên kia, chân mày Mạc Trọng Huy gắt gao nhíu chặt.
“Đi thăm dò một chút, cô ấy đang ở đâu.”
Mạc Trọng Huy lạnh như băng phân phó một câu, lập tức đi đến phòng tập thể thao.
--
An Noãn ở phòng bếp giúp Thường Bách, cô không nghĩ tới chú Thường ngày xưa là bí thư của cha cô, hiện tại lại trở thành như vậy.
“Noãn Noãn, có phải hay không có điểm ngoài ý muốn?”
An Noãn thành thật gật đầu.
“Sau chuyện năm đó, chú ở nhà không có chuyện gì làm, nên đi học nấu ăn. Sức khỏe dì Nghê cháu không tốt lắm, mấy năm nay tất cả việc trong nhà đều là chú làm. Ăn thử đi, nghe nói tay nghề của chú cũng không tệ lắm.”
An Noãn cười nói: "Nhìn thấy rất ngon.”
“Noãn Noãn, nhớ đến cha cháu sao?”
Thường Bách đột nhiên hỏi một câu, An Noãn giật mình.
“Noãn Noãn, về sau khi nào nhớ tới cha cháu, thì đến đây, xem chú Thường như cha của cháu, coi đây là nhà của cháu. Nhà này bình thường cũng chỉ có chú và dì, Tử Phi và Tử Hinh cũng không thường trở về.”
An Noãn đơn giản ‘Ừ’ một tiếng, lấy chỉ đáp lại.
Nghê Tuệ nghỉ ngơi chốc lát, cũng vào phòng bếp, vỗ vỗ vai An Noãn, cười nói: “Noãn Noãn, ra ngoài chờ đi, chú với dì làm đồ ăn ngon cho cháu.”
An Noãn bị Nghê Tuệ dẩy lên phòng khách: “Cháu đi xem TV đi, đồ ăn lập tức tốt.”
“Dì, dì thật sự không sao chứ?”
Nghê Tuệ lắc đầu: “Không sao, yên tâm, bệnh cũ thôi.”
An Noãn ngồi ở phòng khách xem TV, luôn luôn có loại loại nói không nên lời, giống như nằm mơ, cho tới bây giờ cô cũng không dám nghĩ còn có ngày này.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ô tô, An Noãn giật mình, trong chốc lát, Thường Tử Phi đi vào.
“Sao em lại ở đây?” Anh kinh ngạc không thua gì cô.
Thường Bách từ phòng bếp đi ra, cười nói: “Tử Phi, sao lại về đây, hôm nay cha và mẹ con mời An Noãn đến nhà làm khách.”
Thường Tử Phi lập tức chạy tới phòng bếp, chất vấn Nghê Tuệ: “Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn như thế
nào? Lại muốn khi dễ cô ấy sao?”
Nghê Tuệ thối anh một ngụm: “Đối với con mẹ ti bỉ như vậy sao, mẹ chỉ là đơn thuần muốn mời An Noãn về nhà ăn bữa cơm.”
Thường Tử Phi giống như ăn Sin Bi tín, chạy ra phòng khách ngồi xem TV với An Noãn.
Không khí có chút quỷ dị, anh trầm giọng mở miệng: “Ngày đó, em không có việc gì chứ?”
“Ừ?” An Noãn lập tức nghĩ đến anh nói chuyện ở bệnh viện, vội vàng nói: “Không có việc gì, một chút việc nhỏ cũng không có.”
Bữa tối rất phong phú, bọn họ bốn người ăn cũng rất ấm áp. Cơm nước xong Nghê Tuệ lại giữ An Noãn chơi trong chốc lát, cuối cùngkêu Thường Tử Phi đưa cô về nhà.